Đêm đen như mực, tối nay lại là một đêm không trăng tăm tối, tầng mây đè nén như muốn đem toàn bộ thế giới đều kéo vào trong bóng đêm.
“Cô rốt cục muốn nói cái gì, Chó Ngu? Tại sao cố ý dẫn tôi tới chỗ như vầy?”
Ma nữ hùng mạnh có vẻ ngoài ấu nữ, Minamiya Natsuki, dùng ánh mắt thiếu kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm vào người thanh mai trúc mã đang đứng trước mặt.
“Vẫn giống hệt như hồi trước không thay đổi gì nha, Natsuki-chan.”
Quyền sư mặc bộ sườn xám yêu diễm, bạn thân đồng thời cũng là nghiệt duyên của Natsuki từ khi còn học cấp hai, Sasasaki Misaki, dùng ánh mắt buồn vô cớ cùng ngữ khí đồng tình mà đáp lại.
“Cô thì ngược lại, đã thay đổi không ít rồi. Hai năm rồi đã biến đi đâu? Thay đổi như vậy?”
Natsuki nhìn Misaki và nói với giọng bình tĩnh. Trong mắt của cô, người thanh mai trúc mã trước mặt này quả thật là đã thay đổi rất nhiều, bất kể là về ngoại mạo, lối ăn mặc, cách nói chuyện hoặc là thần thái, thậm chí là những thứ sâu xa hơn. Tất cả, đều có sự thay đổi nhất định.
“Người ta sao? Ai ~, chuyện này cũng không có gì phải giấu Natsuki-chan. Người ta cố ý thay đổi kiểu tóc như vầy là vì tên xấu xa vô lương tâm nào đó. Chị thấy thế nào? So với kiểu tóc thắt bím lúc đó đẹp hơn nhiều chứ?”
Ngữ khí lập tức trở nên trong sáng, Misaki vuốt mái tóc đuôi ngựa thẳng tắp mượt mà của mình và hưng phấn mà hỏi Natsuki.
“Nói vậy tức là, ngay cả con chó đần như cô cũng đều đã bị người ta nhận nuôi rồi?”
Không nhận được kết quả như dự liệu, Misaki chỉ có thể bất đắc dĩ thả đuôi tóc đang cầm xuống, không có chút nhiệt tình nào mà lắc đầu: “Trước kia, lời hứa của người ta với Natsuki-chan, Natsuki-chan còn nhớ không?”
“Ai mà đi nhớ ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi đó? Dù sao chỉ cần có liên quan tới con Chó Ngu như cô thì ắt không phải là việc tốt.”
“Nếu như có một ngày, Natsuki-chan tìm được một người cứu rỗi mình, vậy bất kể người đó là ai, là nam hay nữ, già hay trẻ, tốt hay xấu, tôi cũng theo tiền bối mà gả cho kẻ đó.”
Trên mặt hiện lên vẻ hồi ức xa xôi, Misaki dùng ngữ khí nhẹ nhàng mà nói ra lời hứa nặng nề nhất.
Nghe được lời hứa xa xôi đó, đôi mắt của Natsuki cũng thoáng hiện lên những gợn sóng, nhưng rồi lại hồi phục rất nhanh, miệng thì thốt ra câu xem thường: “Đó là do cô tự ý quyết định, tôi không nhớ là đã từng yêu cầu cô. Còn nữa, đến cùng là chuyện gì? Âm thầm biến mất hai năm, vừa trở về thì lại tìm tôi, còn cố ý dẫn tôi tới đây. Đây không giống như là tác phong của cô, Stupid Mutt.”
Phải biết nơi này là khu vực cửa đầu mối, là trung tâm của toàn bộ đảo Itogami.
Từ chỗ của Natsuki tới cửa đầu mối này, lộ trình phải nói là không hề ngắn, nhưng vì Misaki, Natsuki không có nửa điểm do dự mà trực tiếp tới đây.
Mặc dù trong lòng cũng đã có hoài nghi, nhưng dù vậy thì cũng phải đích thân chứng kiến thì Natsuki mới có thể chấp nhận. Đối với một trong số ít ỏi những người được mình thừa nhận, Natsuki sẽ không vì nghi ngờ mà khiến đối phương thất vọng.
“Quả nhiên không hổ là Natsuki-chan, bị phát hiện rồi.”
Không có bất cứ che giấu hoặc lấp liếm nào, người đã từng.. không, dù tới nay thì cũng vẫn là bạn thân oan nghiệt, cứ vậy mà thừa nhận với một nụ cười thẳng thắn.
“Suốt hai năm nay không có liên lạc với Natsuki-chan, mặc dù là có nguyên nhân nhưng vẫn thật xin lỗi, khiến tiền bối phải lo lắng. Thực ra… Thôi, được rồi! Có chuyện gì thì cứ chờ tới lúc xong rồi tính, tới lúc đó xin lỗi cũng không muộn, bất quá chờ tới khi đó thì hẳn Natsuki-chan cũng chẳng muốn tìm người ta mà sẽ trực tiếp tính sổ với tên xấu xa nào đó đi?”
Câu nói không thể giải thích được của Misaki khiến Natsuki lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng rồi rất nhanh, cô đã bị một việc khác hút mất sự chú ý.
“Yuu-chan, người ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, kế tiếp giao lại cho em.”
“Uh, cám ơn Misaki-neechan.”
Giọng nói non nớt ngoài dự đoán truyền tới từ trong bóng tối, ngay sau đó, một luồng ma lực gợn sóng chợt xuất hiện, và rồi kẻ hiện ra trước mắt Natsuki là một thiếu nữ nhỏ tuổi với đôi mắt xinh đẹp màu đỏ tím. Dung nhan của thiếu nữ khiến cho Natsuki cảm thấy kinh ngạc.
“Lần đầu gặp mặt, Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki-sempai. Em là Tokoyogi Yuuma, là con gái của tổng thư ký tiền nhiệm của LCO Tokoyogi Aya.”
“Cái gì?”
Bóng hình tăm tối mà bi thương đã bị mình chôn sâu vào trong đáy lòng kia, bởi vì một câu nói của thiếu nữ mà chợt hiện lên lại trong óc. Bé gái trước mặt có dung mạo cực kỳ tương tự với cô ta.
Đại thủ thư của tổ chức tội phạm phép thuật LCO, 『 Shoki no majo 』 —— Tokoyogi Aya.
Đó là người mà Natsuki không nguyện ý nhớ tới nhất, nhưng lại không thể quên được nhất.
“Tuy người ta chỉ là sản phẩm phục chế được mẫu thân tạo ra bằng phương pháp sinh sản đơn thể, nhưng là con gái của bà, Yuuma từ đáy lòng hi vọng, xem ở việc cả hai cùng là phù thủy, thỉnh cầu Minamiya-sempai có thể phóng thích mẫu thân của người ta.”
Ma nữ trẻ tuổi tự xưng là Yuuma dùng vẻ mặt cùng ánh mắt chân thành để đưa ra lời thỉnh cầu với Natsuki. Đây là yêu cầu xuất phát từ sự tận hiếu của một đứa con gái đối với mẹ mình, mặc dù đứa con gái này chỉ có thể xem như là sản phẩm phục chế được tạo ra vì một mục đích nào đó.
Nghĩ thông được điểm mấu chốt, Natsuki thay đổi tư thái cao ngạo duy ngã độc tôn trước đó của mình. Ma nữ trẻ tuổi tự tin, cùng với bạn chí thân của mình, hai người này hợp lại với nhau?
“Đây là nguyên nhân tại sao dẫn tôi tới đây?”
“Nếu như có thể, xin nhờ, Natsuki-chan! Hi vọng tiền bối có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này của Yuuma.”
Điều khiến Natsuki không ngờ được chính là, bạn thân vốn vô cùng chính trực trong ánh tượng của mình, vậy mà lại dấn thân vào một tổ chức khủng bố, đồng thời lại còn ăn nói khép nép với mình vì muốn xin cho đối phương. Đây quả thực là một chuyện hoàn toàn không dự tính được.
“Xem ra tôi vẫn là xem thường sự ngu đần của cô, Stupid Mutt. Chỉ mới hai năm không gặp, mà cô đã trở nên khác biệt tới vượt quá dự liệu của tôi. Lại đi gia nhập vào loại tổ chức khủng bố hạng bét, thậm chí là không có xếp hạng này, thật đúng là có tiền đồ.”
Khinh thường cùng trào phúng cũng không thể khiến cho Misaki dao động. Mặc dù cũng có chút bất đắc dĩ cùng đắng chát, nhưng đây là lựa chọn của mình, Misaki thủy chung vẫn đứng bên cạnh của ma nữ trẻ tuổi.
“Người ta biết như vậy rất xin lỗi Natsuki-chan, nhưng mà đây cũng là vì muốn…”
“Misaki-neechan!”
Lời nhắc nhở kịp thời của thiếu nữ khiến cho Misaki vội vàng bịt miệng lại, chỉ thiếu chút nữa là đã để lộ mất.
“Minamiya-senpai, xin đừng trách cứ Misaki-neechan, chị ấy không giống như người nghĩ. Hơn nữa hành động lần này là ý kiến riêng của một mình em, vì muốn cứu mẹ của mình. Hi vọng ngài hiểu cho nỗi khổ tâm của một đứa con gái.”
“Chỉ là công cụ mà còn vô tri tự xưng là con gái, xem ra tôi vẫn còn xem thường 『 Shoki no majo 』. Quân cờ mai phục nhiều năm như vậy, tới hôm nay mới bắt đầu hành động, bất quá hẳn cô ta cũng không tính được, là ngươi lại dám trắng trợn mà xuất hiện trước mặt ta như hiện giờ.”
Tuy rằng rất để ý tới lời đối thoại vừa rồi giữa bạn thân với ma nữ trẻ, nhưng Natsuki lại không đi truy vấn nhiều, hoặc nên nói là, cách nghĩ của cô hiện giờ rất đơn giản, đó là tóm hết hai người này lại, sau đó dùng thủ đoạn để bức ép khiến cho hai người này trực tiếp thẳng thắn. Ừ, nói đơn giản là bắt lại rồi tra khảo, vậy thôi.
“Minamiya-sempai, người thật sự không muốn phóng thích mẫu thân đại nhân sao?”
“Con rối thì có chút tự mình hiểu lấy đi, mất đi giá trị xong, mi chỉ có thể bị ném bỏ. Thay vì như vậy, còn chẳng bằng để cho ta…”
Ma lực phát ra đột nhiên đình trệ, Natsuki lập tức biến sắc.
“Đã như vậy, xin lỗi.”
Chẳng biết từ lúc nào, năm quyển sách có phong bì cổ xưa đã xuất hiện và đem Natsuki vây vào giữa.
“Lại là No.021 ~ No.025.”
Tổ hợp phong ấn mạnh nhất trong các ma đạo thư, năm quyển ma thư phong ấn mạnh nhất sau bao năm bị thất lạc, rốt cuộc lại được tề tụ.