“Động thủ đi, ta đã giải trừ phong ấn trên người cô. Hiện tại ta cho cô cơ hội, một cơ hội duy nhất; bất kể là cô muốn cướp đi ký ức của Natsuki-chan, hay là giết Natsuki-chan, ta đều sẽ không can thiệp. Hơn nữa sau khi cô thành công, ta cũng sẽ thả cho cô rời đi.” Vừa nói, Ye Jian vừa tạo ra một con dao và đưa nó cho Aya.
Quyết định của Ye Jian khiến cả hai vị ma nữ đều biến sắc. Natsuki kinh nghi bất định mà ngẩng đầu nhìn về phía Ye Jian, nhưng khi nhìn thấy nụ cười bên mép cùng với ánh mắt ‘yên tâm đi’ của cậu, cô lập tức hiểu ra và trừng mắt với cậu, vẻ mặt giận dữ, cứ như đang muốn nói là ‘chờ đó, sau khi xong chuyện này tôi sẽ tính sổ với cậu’.
Sự tin tưởng đối với Ye Jian, khiến cho Natsuki cam nguyện giao tánh mạng của mình vào tay cậu; đây là quyền lợi chỉ dành riêng cho một người, trừ đó ra, trên cõi đời đã không còn ai có tư cách nữa.
Về phần Aya, sau khi nghe được lời của Ye Jian, cô chỉ dùng ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn chằm chằm vào cậu, tay siết chặt con dao được cậu đưa cho.
“Động thủ đi, Aya. Bất quá trước đó ta phải nhắc nhở cô, con dao cô đang cầm có nguyền rủa chí mạng của ta, nếu bị đâm trúng thì shinso cũng sẽ không sống khá giả. Với Natsuki thì chỉ cần bị đâm trúng một nhát, lập tức sẽ tan thành mây khói, cho nên nếu muốn cướp lấy ký ức thì nhớ làm dứt khoát một chút, tuyệt đối đừng do dự, bằng không thì kế hoạch của cô cũng sẽ tan thành mây khói cùng với Natsuki.”
Lúc này Ye Jian giống như đã hoàn toàn đứng về phía Aya, mà Natsuki thì biến thành một công cụ có thể tùy thời vứt bỏ.
“Ye-sama lại đang muốn trêu cợt thiếp thân sao? Lấy quan hệ của ngài với Minamiya Natsuki, ngài có thể cam lòng để cho thiếp thân làm chuyện như thế sao chứ?”
“Nha, đúng, ta xác thực không nỡ. Nhưng đây cũng là quyết định của chính Natsuki-chan.”
Nói xong, Ye Jian cũng giải trừ phong ấn trên người Natsuki.
“Cậu ta nói không sai, động thủ đi, Tokoyogi Aya. Lúc trước ta thiếu nợ cô, hôm nay ta sẽ trả lại hết, bằng chính cái mạng này.”
Đôi mắt màu xanh thẳm cùng violet của hai vị ma nữ lại một lần nữa đối diện với nhau; sau tám năm, hai vị ma nữ cuối cùng cũng lại trở về như ngày đó, chỉ bằng ánh mắt cũng đã hơn vạn ngữ thiên ngôn.
Quyết định của Natsuki lúc này không phải là giả, cũng chẳng phải tự dưng mà có. Cô làm vậy cũng không phải chỉ vì sự tín nhiệm đối với Ye Jian, mà còn là vì cô không muốn để cho Aya phải đi con đường này một mình nữa. Nếu Aya muốn làm thế thật, vậy thì đã sao? Nếu Aya vẫn muốn tiếp tục bi nguyện đó của bản thân mà mình lại không thể ngăn cản, vậy thay vì để Aya một mình bước đi rồi chết trong bóng tối, còn chẳng bằng đi cùng với Aya. Tối thiểu, cũng sẽ không để Aya phải cô quạnh như vậy.
Cô đã hiểu, tại sao trước đó mình không thể khuyên được Aya, bởi vì với một ‘thánh nhân’ đã cam tâm nhúng mình vào bóng tối và bằng lòng đối mặt với cái chết dù chiến thắng hay thất bại, thì lời khuyên của một ‘tục nhân’ như cô chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nếu có thể dùng cái mạng này để khuyên được Aya, khiến cho Aya thanh tỉnh, vậy cô cũng sẽ không do dự. Còn nếu Aya vẫn muốn bước tiếp, vậy hãy để cô đi cùng với Aya tới tận phút cuối cùng đi. Xem như là vì trả lại những thua thiệt mà Aya đã phải chịu lúc trước, để Aya biết rằng không phải chỉ có bản thân đang gánh lấy tội ác cùng đau thương, bởi vì cô, Natsuki, cũng sẽ cùng gánh lấy chúng với bằng hữu của mình.
“Đây xem như là sự thương hại của nhữ đối với thiếp thân sao, Minamiya Natsuki?”
Chẳng biết tại sao, đối diện hồi lâu xong, Aya đột nhiên lộ ra vẻ giận dữ.
“Nếu cô nghĩ như vậy thì cũng được, ta cũng chỉ đang trả nợ mà thôi, một món nợ phải trả. Cũng xem như là vì muốn biết chân tướng, rằng rốt cục ta đã làm đúng hay sai!”
“Chỉ vì như thế? Mà nhữ liền buông tha cho những toan tính giảo hoạt của mình? Buông tha việc đối địch với thiếp thân, buông tha lời nguyền của ma nữ? Nhữ đang muốn để thiếp thân một mình mang lấy tội ác của ma nữ, còn bản thân thì được giải thoát một mình sao? Minamiya Natsuki?”
Đọc hiểu được quyết tâm của Natsuki, phù thủy bóng đêm rốt cục không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Mặt hiện lên vẻ dữ tợn, đôi mắt màu violet hiện lên những tia đỏ thẫm tựa như diễm hỏa.
“Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Tuyệt đối không ủng hộ! Tuyệt đối không chấp nhận! Sự bố thí của nhữ, nhữ cứ giữ lại đó cho mình đi! Hai năm sau, tinh tượng của đảo Itogami sẽ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu để khởi động [ Ám Thệ chi Thư ], khi đó, thiếp thân sẽ tự tay đoạt lấy ký ức của nhữ! Thiếp thân sẽ dùng mưu kế của chính thân này mà tiêu diệt nhữ, và thoát ra khỏi lồng giam này. Thiếp thân sẽ tự tay chấm dứt bi nguyện của ma nữ, trên chính hòn đảo bị nguyền rủa này! Nhữ hãy chờ xem!”
Triệt để mất tỉnh táo, Aya đem con dao trong tay vứt mạnh xuống sàn nhà, khiến nó ghim sâu vào mặt đất.
Lời tuyên cáo đầy phẫn nộ tuôn ra từ trong miệng của Aya, cũng giống như tình huống năm đó, khi cô bị Natsuki ‘phản bội’.
Cũng vẫn là sự phẫn nộ cùng thất vọng như vậy, cũng vẫn là sự kiên trì cùng mâu thuẫn không thể lý giải, nhưng bất đồng duy nhất là lúc này, giữa hai người, vẫn còn một thiếu niên đứng đây vì cả hai cởi bỏ ân oán.
“Được rồi, dừng ở đây! Hiện tại cả hai cũng đều đã biết rõ tâm ý thực sự của nhau rồi, vậy giờ tới phiên ta ra sân. Thiệt tình, đều lớn hết rồi, mà lúc nào nói chuyện cũng ưỡn ẹo. Nói thẳng tâm ý với nhau thật khó vậy sao? Cứ như con nít vậy!”
Phủi tay mà cắt ngang sự giằng co giữa hai vị ma nữ, Ye Jian lại một lần nữa ra tay tước đoạt quyền nói chuyện của hai người.
Hiện tại, bất luận là Aya hay là Natsuki, cả hai đều dùng ánh mắt u oán cùng phẫn hận mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian.
Khiến cho các nàng phải nhớ lại chuyện bi thương trước kia, để cho bản thân trở nên chật vật mà mất hết phong thái như vậy, tất cả đều là do tên trứng thúi này, vậy mà giờ hắn lại còn dám đứng đó mà nói mát, châm chọc hai người như vậy.
Giờ khắc này, hai vị ma nữ chưa bao giờ thống nhất như vậy, đồng loạt mà đem tất cả oán hận cùng bất mãn đều chuyển tới trên người của Ye Jian.
“Nha, đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, ta làm vậy đều là vì hai em thôi. Nếu như hai em sớm chịu thẳng thắn với nhau như vậy thì hiện tại làm gì còn chỗ để ta ra sân? Nhất là em, Natsuki-chan! Rõ ràng là vì muốn giành lấy Aya từ tay của mấy tên chính khách kia, rõ ràng là vì muốn bảo vệ Aya để em ấy không bị hãm sâu hơn, để Aya không cần phải thống khổ, nên mới phải nhốt Aya trong 『 Prison Barrier 』. Nhưng tại sao nhất quyết không nói nên lời? Mệt mỏi không? Người lớn bao nhiêu rồi mà còn sợ xấu hổ vì muốn làm việc tốt?”
Cách nói hoàn toàn trắng ra hư vậy khiến Natsuki hận không thể xông lên xẻo thịt Ye Jian, cô trợn trừng mắt mà nhìn hằm hằm vào cậu, chỉ là người khởi xướng thì lại giả vờ như không phát hiện mà nói tiếp.
“Aya cũng vậy, rõ ràng lúc trước rất muốn hợp tác với Natsuki-chan, vậy mà còn đi lo trước lo sau sợ đối phương trở nên giống mình mà giấu giếm, làm vậy thử hỏi sao mà Natsuki không hiểu lầm rồi ‘phản bội’ chứ? Về sau thấy không được thì lại bắt đầu phòng ngừa Natsuki-chan bị giống mình, làm ra vẻ lạnh lùng lãnh huyết, còn tuyên bố muốn giết em ấy. Có khổ hay không? Rõ ràng chỉ là một ma nữ tiền bối thiện lương muốn cứu rỗi các hậu bối để bọn họ khỏi chịu bất hạnh, cần phải để cho mình bị vu tội thành ‘tà ác’ với ‘chẳng lành’ sao? Haizz ~~, còn ‘hai năm sau’, cần gì chứ? Nếu muốn giết thì giờ giết luôn không phải tốt hơn sao? Làm vậy còn dư ra thêm hai năm để chuẩn bị, tới khi đó khả năng thành công của em càng cao hơn, vậy không phải tốt hơn sao?”
Lần này lại là lời ‘tỏ tình’ với Aya. Cái tên trứng thúi khốn kiếp này, đem tất cả những lời mắc cỡ không thể nói nên lời mà người ta giấu ở trong lòng đều nói hết ra, lại còn không có chút tự giác nào, còn làm ra vẻ dương dương tự đắc.
Lúc này thì coi như người vẫn luôn thói quen duy trì vẻ bình thản như Aya cũng phải lộ ra vẻ oán giận, độ ác liệt của cái tên này, hoàn toàn là đã đạt tới cảnh giới ‘sâu xa huyền bí’ nào đó.
Không thèm để ý với ánh mắt đang nhìn hằm hằm vào mình của hai vị ma nữ, Ye Jian vẫn cứ trơ mặt ra như chẳng có gì; giữ nụ cười hì hì khiến người ta muốn đánh cho một chầu, cậu vẫn tiếp tục không ngừng thao thao bất tuyệt.
“Ta nói hai em tuổi cũng đã chừng này rồi, người thì 24, người thì chẳng kém bao nhiêu, vậy mà còn giống như con nít giận dỗi không ai phục ai, người này nói một câu thì người kia phải cãi lại một cái mới chịu. Mệt không?”
Câu nói này khiến cho hai vị ma nữ trực tiếp tiến vào biên giới bùng nổ.
“Muốn người kia hiểu vậy thì phải nói ra nha. Coi như không nói với người kia thì nói với ta cũng được đi? Ví dụ như Aya, nếu muốn cứu vớt số phận của ma nữ, vậy thì nói với ta không phải được rồi sao. Lúc trước khi thương lượng với em, em cứ nhất quyết không chịu đáp ứng, cứ khăng khăng mà muốn tự tay thí nghiệm cái gì mà ‘thế giới nguyền rủa luận’. Mệt không? Nói với ta một tiếng là được rồi, ta đưa em tới thế giới không có phép thuật để em nhìn một chút là được. Làm khổ mình như vậy làm gì? Hao tâm tổn sức mà chả biết là có thành công nổi hay không! Thiệt tình, cứng đầu như vậy làm gì? Cũng không biết di truyền hay học từ ai nữa. Chả bù với con bé Yuuma, lúc nào cũng nghe lời.”
“Còn em nữa đấy, Natsuki-chan. Nếu muốn giữ gìn Aya với khuyên em ấy thì cứ tìm ta nha, còn sợ ta không giúp em sao? Kết quả là chuyện có thể giải quyết trong ba mươi giây, em lại kéo tới tận bây giờ, còn phải để ta tự tay trấn áp cả hai thì mới chịu nghe lời. Đúng là nghịch ngợm!”
Đắc ý mà quay lưng lại rồi đung đưa ngón tay, Ye Jian dường như hoàn toàn không phát hiện ra là hai vị ma nữ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hắc hóa.
Hơn nữa hình như cậu cũng quên béng mất một chuyện, là lúc trước cậu cũng đã giải trừ ràng buộc cho hai vị ma nữ, hiện tại thứ bị phong bế cũng chỉ có quyền lợi được nói chuyện thôi.
“Cho nên nói, hai người các em ————”
Đột nhiên, vô số xiềng xích vung lên, cắt ngang giọng nói thao thao bất tuyệt của ma vương trẻ.