Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 353 : vết thương đen kịt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kỳ thật, trong lòng của cô cũng đã sớm hiểu, sớm hiểu là tại sao Natsuki lại phải làm như vậy. Chỉ là cái ‘tại sao’ này, nó lại vi phạm với lý tưởng cùng với kế hoạch của cô. Ta nói không sai chứ, Tokoyogi Aya?”

Nói xong, Ye Jian giải trừ sự giam cầm đối với phù thủy của bóng tối. Đôi mắt yêu dị màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ma nữ, như muốn đào móc, lại như đã nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài thấy rõ con người thật của ma nữ đang ẩn sâu trong góc khuất tăm tối nhất của linh hồn.

Nhưng mà, phù thủy bóng đêm Tokoyogi Aya chỉ là thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt câu hỏi của Ye Jian vào trong lòng.

“Tại sao Minamiya Natsuki làm như vậy? Đương nhiên là vì Minamiya Natsuki có mục đích nào đó mâu thuẫn với lý tưởng của thiếp thân, cũng như là mâu thuẫn với bi nguyện của ma nữ chúng ta.”

“Là vậy sao? Chẳng lẽ không phải là do Natsuki đã sớm nhìn thấu được việc kế hoạch với suy tưởng của cô chỉ là hư ảo, hoặc nên nói là không thể thành sự thật. Nếu bỏ mặc cô tùy ý làm vậy, nó sẽ chỉ diễn biến thành một bi kịch thê thảm đau đớn hơn. Mà Natsuki vì ngăn cản bi kịch phát sinh…”

“Đã đủ rồi! Nói ra những lời như vậy, cho thể Ye-sama cũng không biết tình cảnh bi thảm của ma nữ chúng tôi. Thiếp thân vốn tưởng rằng ngài có thể trở thành minh hữu tốt nhất, nhưng hiện tại xem ra, ngài cũng chỉ là thuyết khách giống Minamiya Natsuki.”

Bị đâm trúng sự thực mà trong lòng không muốn thừa nhận nhất, thần sắc của Aya lập tức trở nên băng lãnh.

Hành động này, giống như là vì muốn bảo vệ bản thân mà xây lên một bức tường cao, đem tất cả nhân tố bên ngoài đều ngăn cách, cũng đem tầm mắt của mình che đi. Vì để cho bản thân không bị ảnh hưởng, vì để có thể tiếp tục duy trì quyết định bi thống đó, dù rằng lưng mang bêu danh, dù phải trả giá bằng mạng sống.

“Mỗi đòn tấn công, đều là một lời kêu cứu. Kẻ mạnh nhất là kẻ không cần giết người. Xù lông lên như vậy ~, vì con tim đã bị nói trúng rồi sao? Tội gì chứ ~? Vì một tia hi vọng xa không thể vời đó, đáng giá không? Vứt bỏ minh hữu, gạt bỏ thân nhân, mang lấy thống khổ, lưng đeo tiếng xấu, thậm chí không tiếc cả mạng sống của mình.”

Giơ tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn tế nị da thịt lạnh buốt trên mặt Aya, biểu lộ của Ye Jian có chút buồn vô cớ.

“Thiếp thân không hay lời ấy của Ye-sama là có ý gì.”

Bị nhìn xuyên cái tôi chân thực nhất vẫn luôn được che giấu, trong đôi mắt của Aya thoáng hiện lên một tia bối rối không dễ phát giác, bất quá biểu hiện bên ngoài thì vẫn giữ nguyên vẻ không mặn không nhạt ban đầu, không có bất kỳ thay đổi gì.

“Bây giờ vẫn muốn giấu tiếp sao? Vô số năm qua, số ma nữ muốn được giải thoát khỏi vận mệnh nguyền rủa kia nhiều không kể xiết, nhưng tới tận bây giờ vẫn không có ai thành công. Đường đường là Shoki no majo, lẽ nào lại không hiểu điều đó có nghĩa gì sao?”

“Không, cô hiểu, hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng vì một tia hi vọng duy nhất mà cô có thể thấy được trong đêm đen, cô cam nguyện bước lên con đường bi thống không có tương lai mà các tiền bối đã đi trước đó. Dù chỉ là có một phần ngàn tỷ hi vọng, cũng không cam nguyện buông tha; dù chỉ là một ảo tưởng xa xôi không thể với tới, cũng cam nguyện dấn thân vào.”

Thuật ra phần đau khổ đó, Ye Jian nắm thật chặt bàn tay trắng như ngọc nhưng lại chất đầy tang thương của các ma nữ.

“Đã từng, cô xác thực mong muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ những người cùng chí hướng. Nhưng rồi, cô phát hiện không ai nguyện ý đồng hành với bản thân, kể cả những ma thuật sư cùng ma nữ trong LCO cũng vậy, thậm chí cả hi vọng cuối cùng là Natsuki-chan cũng đã cự tuyệt. Trong lúc bi phẫn và tuyệt vọng nhất, cô có thể làm gì nữa đây? Trừ việc lựa chọn một thân một mình bước đi trên con đường không lối về đó. Dùng tất cả sức mạnh, tất cả sinh mạng, tất cả linh hồn, thậm chí là phần thuần khiết nhỏ nhoi cuối cùng còn sót lại của bản thân, để tiếp thu bóng tối tận cùng.”

“Sức tưởng tượng của Ye-sama khiến thiếp thân bội phục, nhưng…”

Duỗi tay đặt lên đôi môi vừa hé mở, ánh mắt của Ye Jian tràn đầy thương tiếc.

“Quyết định một thân một mình bước đi trên con đường của ‘cái ác’, đem cái tôi chân thật nhất nhốt vào bóng tối sâu trong nội tâm. Không cần lý giải, không cần đồng minh, không cần thân nhân, không cần bằng hữu. Giao ra tất cả, chỉ mong đuổi theo hi vọng xa vời của ma nữ. Một thân một mình mà gánh vác tất cả tội ác cùng nhục mạ như vậy, một thân một mình mà thừa nhận tất cả tăm tối cùng bi thương như vậy, tội gì chứ?”

Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay còn lại của Ye Jian đã bị một bàn tay khác nhỏ hơn bóp chặt. Dù sức mạnh bị phong ấn, nhưng nỗi bi thống này có thể bị phong ấn được không? Một mực lẳng lặng lắng nghe mọi thứ, Natsuki đã lã chã chực khóc.

“Lợi dụng con gái của mình để hãm hại minh hữu trung thành nhất, cố gắng chứng minh mình chỉ là một kẻ vô tình cùng máu lạnh. Nhưng, máu lạnh thật sao? Hay chỉ đơn thuần là muốn xua đuổi những người mình yêu thương nhất tránh xa ra, chỉ vì mong bóng đêm cùng tội ác trên người mình sẽ không liên lụy tới bọn họ?

Thánh nhân như cô, ta gặp nhiều. Cô cùng bọn họ đều là những kẻ chỉ muốn được tử vì đạo. Tội ác sinh ra khi có thứ mâu thuẫn với ‘thể chế’, vậy kẻ dám chống lại thời đại cùng thế giới, nếu thành công sẽ là gì đây? Cô biết không?

Là [ Cái Ác Tuyệt Đối ].

Đã có bao nhiêu anh hùng, bao nhiêu thánh nhân lựa chọn giống cô, cô biết không? Đều là những con người nhìn thấy ‘mạt thế’, thấy được cái tuyệt vọng và tăm tối tới tận cùng. Họ cũng như cô, đều cố gắng vì cái tốt mà không thể làm gì, cuối cùng cũng chỉ còn biết cố gắng để trở thành [ Cái Ác Tuyệt Đối ] để quét sạch mọi bất công mình nhìn thấy trên thế gian, để rồi tới cuối cùng, chờ khi người anh hùng xuất hiện, tự cô sẽ chôn vùi bản thân để mang đi ‘cái ác’ cuối cùng còn xót lại.

Giống như những anh hùng ‘sa đọa’, cô cũng đã tính đến cái chết của mình khi sự đã xong, bất kể đó là thành công hay thất bại. Kẻ sinh ra từ trong bóng tối, đi trong bóng tối và đắm mình trong bóng tối, vậy thì cuối cùng cũng chỉ có thể chết ở trong bóng tối. Không người thân, không bằng hữu.”

“Ye-sama phải chăng lý giải sai rồi? Đối với Kūgeki no Majo, thiếp thân chỉ mong có thể phanh thây xé thịt, để có thể thoát thân khỏi ngục giam này. Còn đối với con rối sao chép kia, thiếp thân chỉ coi là công cụ, dùng để giúp thiếp thân thoát ra khỏi đây mà thôi.”

Đến lúc này, Aya vẫn y nguyên không chịu thừa nhận. Cách nói lừa mình dối người như vậy, chung quy cũng chỉ khiến bản thân cùng những người bên cạnh càng thêm thống khổ mà thôi.

“Cô cam nguyện thành [ Ác ], nhưng chung quy, cô vẫn không thể khiến cho mình ‘hoàn toàn’ trở thành [ Ác ]. Độ lượng cần có để thật sự trở thành cái ác tuyệt đối, không phải ai cũng có thể có. Cô thật sự cam lòng giết Natsuki-chan sao? Thật sự có thể xem Yuuma như một công cụ dùng rồi vứt bỏ? Aya, có lẽ cô có thể lừa được tất cả mọi người, lừa được cả Natsuki cùng Yuuma, thậm chí nếu cô giỏi hơn, cô còn có thể lừa được cả ta. Nhưng vĩnh viễn, cô không bao giờ có thể giấu nổi chính mình.”

Nếu như Aya thật sự muốn giết Natsuki, vậy mọi chuyện sẽ kéo dài tới bây giờ sao? Shoki no majo vốn mưu mô lại bất chấp thủ đoạn, nếu thật sự muốn giết một người mà mình hiểu rõ tới từng chân tơ kẽ tóc như Natsuki thì liệu Natsuki có cơ hội để phản kháng không? Phản kháng được bao lâu? Nếu Aya thực sự muốn, cô sẽ có bao nhiêu cơ hội? Bao nhiêu thủ đoạn để làm được việc đó?

Nhưng kết quả thì sao? Hành động mà Aya đã làm là gì? Lợi dùng Le Bleu của Yuuma, phô trương thanh thế mà đánh về phía Natsuki, để cho thủ hộ giả của Natsuki cũng nhiễm phải nguyền rủa của No.007. Đây mà gọi là sát ý được sao?

Có lẽ rất nhiều người đều không nhớ rõ một chuyện, đó là No.007 tuy đúng là có thể phong ấn Thủ Hộ Giả của người bị nhắm tới, nhưng, với người sử dụng, kết cục là gì? Là bị No.007 vĩnh viễn cướp lấy Thủ Hộ Giả cũng ma lực đã tu luyện cả đời. Vậy, đặt câu hỏi, thủ hộ giả bị hiến tế, rốt cục, là của ai?

Của Yuuma sao? Nhưng Le Bleu của Yuuma trên thực tế không phải là của Yuuma, nó chỉ là một thứ mà Yuuma được ‘cho mượn’, nó là sản phẩm phụ sinh ra từ thủ hộ giả Le Ombre của Aya. Về bản chất, nó vẫn luôn là Thủ Hộ Giả của Aya, từ đầu tới cuối.

Do đó, nếu nói đúng ra thì thủ hộ giả bị hiến tế cho No.007 phải là Thủ Hộ Giả của Aya mới đúng. Cô mới thực sự là người phải trả giá cho nghi thức này. Cho nên sự thực là Yuuma căn bản không có thiệt hại gì cả. Còn về phần Natsuki, chờ tới khi Aya thực hiện kế hoạch của mình xong thì cô hẳn đã chết rồi, khi đó thì thủ hộ giả của Natsuki sẽ lại được giải phóng. À mà lúc đó, còn tồn tại khái niệm ‘thủ hộ giả’ với ‘ma nữ’ nữa sao?

Còn về việc Aya nói rằng muốn thu hồi thủ hộ giả của Yuuma, thay vì nói là do ích kỷ muốn lấy lại sức mạnh, còn chẳng bằng nói Aya chỉ đang muốn gánh chịu hậu quả thay cho Yuuma mà thôi. Cái giá của việc sử dụng No.007 há lại đơn giản như vậy? Với thể chất của Yuuma ( theo những gì Aya biết ), nếu bị No.007 hành hạ như vậy, có trời mới biết là liệu Yuuma có gặp bất trắc hay không.

Về phần Yuuma không có thủ hộ giả, vậy thì có sao? Nếu kế hoạch của cô thành công thì không nói, còn nếu thất bại, Yuuma vẫn có thể an tường sống hết quãng đời còn lại với thân phận người thường. Có sự bảo bọc của Natsuki, Yuuma tuyệt đối sẽ không chịu oan ức, đồng thời với quyền thế của bản thân, Natsuki hoàn toàn có thể lợi dụng trình độ khoa học hiện có của đảo Itogami để giúp Yuuma kéo dài tính mạng.

Cho nên ngay từ đầu, Aya cũng đã tính xong hết. Nếu kế hoạch của cô thành công, vậy thì tốt, còn nếu thất bại, cũng sẽ có người thay cô giải quyết hậu quả mình gây ra.

“Thiếp thân không cần giấu giếm, vì có thể thoát khỏi sự giam cầm của Prison Barrier, thiếp thân sẵn lòng làm mọi việc, bất chấp thủ đoạn. Cho dù phải giết Minamiya Natsuki thì có là gì? Thiếp thân lúc này thậm chí cũng đã chuẩn bị xong cho việc tùy thời cướp lấy trí nhớ của Minamiya Natsuki, nhằm lấy lại [ Ám Thệ Thư ] đã bị cô ta đốt mất.”

“Vậy sao? Như vậy, hiện tại ta cho cô cơ hội giết Natsuki-chan.”

Một câu này của Ye Jian, rốt cục cũng khiến cho Aya động dung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio