“Vậy mà lại có thể triển khai được kết giới bực này chỉ trong nháy mắt, quả nhiên giống như lời đồn, thực lực phi phàm a.”
“Với cậu ta thì đây vẫn chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm thôi.”
Kết giới vô hình triển khai, đem toàn bộ khí lạnh cùng gió rét đều ngăn ở bên ngoài. Lùi về một góc hẻo lánh của kết giới, Valter cùng thiếu nữ tóc vàng hai mắt lấp lánh mà nhìn chăm chú về phía chiến trường cách đó không xa, ngay cả Shizuka Koyomi cũng hai mắt nhộn nhạo, chỉ là điều thiếu nữ chú ý lại hoàn toàn khác với Valter.
“Tố thể số 12, ‘Thụy Mỹ Nhân’ Avrora vậy mà lại mạnh được tới mức này, là do bản thân Alrescha-Glacies sao? Hay là…” Koyomi nghiêng đầu nhìn về phía Ye Jian, sau đó lại nhìn về phía chiến trường, “Cảm giác áp bức này, là đã đạt tới cấp shinso rồi sao?”
“Nguồn sức mạnh này, hẳn vẫn chỉ là sức mạnh bên ngoài, ta có thể cảm nhận được là thực lực của tố thể số 12 không phải chỉ có như vậy. Lại có thể khiến cho một trong mười hai tố thể phát huy ra được sức mạnh cấp chân tổ, thiếu niên đó, rốt cục ẩn giấu bao nhiêu bí mật?” Thiếu nữ tóc vàng mắt không nháy lấy một cái mà nhìn chằm chằm về phía Ye Jian. Ngọn lửa ẩn sâu trong đôi mắt diễm quang vốn đã bị thời gian dập tắt từ lâu, nay lại bắt đầu nhảy nhót và bùng cháy.
“Ngay cả tồn tại thuộc thứ nguyên cao hơn như 『 Thiên Sứ 』cũng có thể bị cậu ta sáng tạo ra, vậy thì đào tạo ra một tố thể cấp shinso cũng không có gì kỳ quái.”
“Cái gì? Thiên sứ là do hắn tạo ra?”
“Tuy vẫn không thể xác định, nhưng theo linh cảm bình thường của tôi, sự xuất hiện của Thiên Sứ tuyệt đối là có liên quan mật thiết tới cậu ta. Tôi nói đúng không, Paper Noise?”
Valter cười mà đem vấn đề quăng về phía Shizuka Koyomi. Thiếu nữ cũng không trả lời ngay, mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía chiến trường cách đó không xa. Một hồi lâu sau, thiếu nữ mới chậm rãi nói.
“Không xác định được lắm, nhưng khả năng cực cao. Đối với sự hiện hữu của Ye-sensei, Shishiō Kikan đã làm rất nhiều điều tra. Thân phận của Ye-sensei không khớp với bất luận chủng tộc nào trên thế giới này, kể cả siêu nhân loại viễn cổ cùng hậu duệ của tộc Á Thần là Thiên Bộ. Những thứ mà vị đại nhân đó thể hiện, luôn luôn vượt xa khỏi dự liệu của chúng tôi, thậm chí là lờ đi tất cả mọi quy tắc thường thấy nhất của thế giới này.”
“Hả? Xem ra Shishiō Kikan các người đã nhận được không ít tình báo về hắn? Nếu không ngại, vậy chia sẻ một chút cho ta được hay chăng?”
Thiếu nữ tóc vàng hiếm thấy mà đưa ra yêu cầu khác thường này. Tùy tiện thám thính tình báo hạch tâm của tổ chức khác, đây là kiêng kỵ trong kiêng kị, chỉ là thiếu nữ tóc vàng dường như hoàn toàn không thèm để ý, cho dù người mà nàng thám thính có là người đứng đầu Tam Thánh của Shishiō Kikan.
“Nếu đó là yêu cầu của ngài, vậy Koyomi cũng không ngại nói rõ.”
Shizuka Koyomi, người mà ngay cả vương tử trực hệ của Hakai no ōchō cũng phải kiêng dè, vậy mà lại thể hiện sự cung kính với thiếu nữ tóc vàng. Thật có chút ngoài ý muốn. Bất quá, đây cũng khó trách, dù sao nếu xét về thực lực, thân phận hoặc tư lịch, thì thiếu nữ này hoàn toàn bỏ xa gần như tất cả mọi người trên thế giới. Số người có thể sánh được với nàng, tuyệt đối là không nhiều hơn một bàn tay.
Mà Shizuka Koyomi, mặc dù cũng có thân phận và địa vị ngang hàng với thiếu nữ, thực lực cũng chẳng thua kém thiếu nữ là bao, nếu không muốn nói là ngang cơ, nhưng tư lịch quá thấp lại là một vấn đề không thể lảng tránh được. Có thể nói là lúc này, cho dù sư phụ của Koyomi có tới đây thì khi đứng trước mặt thiếu nữ, cũng chỉ có thể là một hậu bối nhỏ.
“Không cần miễn cưỡng, nếu ngươi cảm thấy không muốn, vậy cũng không sao. Ta cũng không muốn để lại ấn tượng xấu như là một kẻ ngang ngược không biết lý lẽ.”
Gật gật đầu, sau đó Shizuka Koyomi cũng không biểu thị gì về lời nói đùa của thiếu nữ mà trực tiếp tiến vào chủ đề.
“Thân phận, lai lịch, chủng tộc, xuất xứ, hết thảy đều là không biết. Thứ liên quan tới Ye-sensei mà có thể điều tra được, tới nay cũng chỉ có một, còn lại cũng chỉ có thông tin về những nữ nhân có quan hệ đặc thù với Ye-sensei.”
“Sự kiện cùng nữ nhân sao? Chuyện đó cũng không tệ, nói nhanh lên, hắn có chuyện thú vị gì?”
“Vậy thì phải bắt đầu từ hai năm trước…”
Ba người xúm lại nói chuyện với nhau, như là đã triệt để làm lơ việc nội đấu của Hakai no ōchō mà đem sự chú ý của mình đều dồn lên thân của một người.
“Tại sao phải nhúng tay vào việc nội bộ của Hakai no ōchō bọn ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ trả thù sao?”
Đệ nhất vương tử của Hakai no ōchō, Violeti, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi mà nói như vậy. Violeti hoàn toàn không ngờ được, giữa tố thể với nhau lại có thể có sự cách biệt lớn tới như vậy. Ả tố thể số 12 đã có tên kia, vậy mà lại có thể dùng sức của một người, một hơi đem cả bốn tố thể bên phe mình đều đóng băng lại.
Hơn nữa, thân là ma cà rồng, nhất là với tư cách một hậu duệ trực hệ của shinso đệ nhị, Violeti có thể cảm nhận được là mình đang sợ hãi, sợ hãi khi phải đối mặt với tố thể số 12 kia. Đây không phải là sự sợ hãi có chủ đích, mà là sự sợ hãi tới từ bản năng giống như một phản xạ tự nhiên vô điều kiện. Sự sợ hãi này, tới từ cảm giác áp bức đang đè lên linh hồn cùng huyết mạch đang chảy trong người.
Thật khó có thể tưởng tượng được, một tố thể lại có thể khiến cho một hoàng tử trực hệ của shinso đệ nhị cảm thấy áp lực tới như vậy.
Dựa theo lẽ thường, với sức mạnh bản thân, Violeti hoàn toàn có thể áp chế hai tố thể cùng một lúc, coi như ba tố thể có tới thì cũng có thể đáng ngang tay. Trừ khi là phải có bốn tố thể trở lên, hoặc là shinso đệ tứ tự mình tới điều khiển kenjuu, còn bằng không, chỉ với một tố thể homunculus, sao có thể đánh đồng được với mình?
Thế nhưng tình huống hiện tại là, mình lại đang bị đè lên đánh, đây quả thực là hoàn toàn vượt quá dự tính của Violeti. Số 12 thoạt nhìn nhút nhát và yếu ớt kia, vậy mà lại có thể phát huy ra được sức mạnh thực sự của cấp chân tổ; đối đầu với kenjuu có sức mạnh như vậy, Violeti coi như muốn ứng phó thì cũng phải liều mạng mà dốc toàn lực, không dám bất cẩn lấy một giây.
Nhưng mà địch nhân của mình lúc này không phải chỉ có một mình số 12 a, còn có ba tố thể khác cùng với người ‘vương đệ’ đang rình ở bên như hổ rình mồi, đồng thời còn có một thiếu niên mà mình không biết được mạnh tới đâu. Tình hình này, thua đã là chắc chắn, hoàn toàn không có phần thắng.
Cho nên, Violeti chỉ có thể dùng danh tiếng của vương triều để uy hiếp, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Cho dù rất là nhục nhã, cho dù không biết có thể thành công hay không, nhưng miễn là còn tồn tại khả năng thành công, vậy Violeti tuyệt đối không ngại dùng bất cứ thủ đoạn hạ lưu gì.
Kẻ làm được chuyện lớn, xưa nay đều là không từ thủ đoạn. Đây là chân lý Violeti luôn phụng thờ.
“Ta nhúng tay lúc nào? Là lỗ tai của ngươi có vấn đề sao, hay là đầu óc dùng không được? Ta đã nói hai lần rồi, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta. Còn ân oán tranh chấp trong nội bộ Hakai no ōchō các ngươi, ta mới chẳng thèm để ý. Tốt rồi, hai người các ngươi cứ tiếp tục, ta không muốn nói nhảm với lãng phí thời gian nữa. Mà ta nhớ, ngươi hình như cũng không có thời gian để nói nhảm đúng không?”
Vừa dứt lời, một luồng ma lực to lớn đã xuất hiện và bắn tới trên đỉnh đầu của Violeti, đây là đòn đánh lén tới từ Cửu vương tử Ibriss-Bel, tộc đệ của hắn.
“Hừ! Nhớ lời mà ngươi nói! Không nhúng tay là tốt nhất. Cửu đệ a, hôm nay để vi huynh giáo huấn cho đệ một chút, để cho đệ biết cái gì mới là trời cao đất dày.”
Biết được là Ye Jian không có ý định nhúng tay, Violeti lập tức có tự tin.
Hai con quái điểu một hồng một lam lập tức hiện ra và giương cánh bay cao, xông thẳng về phía nguồn ma lực đánh lén mà đánh tan nó.
Ngay sau đó, Violeti lại một lần nữa vận chuyển ma lực, trực tiếp triệu hồi ra hai con dực long.
Bốn con kenjuu mạnh mẽ đạt cấp trực hệ shinso giương cánh bay cao trong băng tuyết, lẩn quẩn trên không mà tìm kiếm lấy con mồi.
Nếu mà so sánh, thì cửu vương tử Ibriss-Bel chỉ có thể gọi ra ba con kenjuu, mặc dù về chất lượng thì tương đương nhau nhưng về số lượng thì lại yếu thế thấy rõ. Cách biệt về số lượng, đã cho thấy sự hơn kém giữa hai huynh đệ.
Bất quá, ở trên chiến trường, nếu cho rằng mình mạnh hơn đối thủ là sẽ thắng thì quả thật là quá ngây thơ, chiến đấu vĩnh viễn luôn đi kèm với bất ngờ, nên thắng bại chưa bao giờ là nhất định. Chỉ có kẻ thắng mới là kẻ mạnh, mà không phải kẻ mạnh là kẻ thắng.
Đối với sự tự tin của Violeti, Ye Jian cũng có chút không nói gì. Trước đó cậu đã bảo là mình sẽ thu thập tên vương tử đã dám giật đồ của mình này, xưa nay, cậu nói được là làm được. Mặc dù cậu đã nói là sẽ không đích thân nhúng tay, nhưng mà ở đây, chẳng lẽ chỉ có một mình cậu thôi sao?