Mưa to như thác đổ, tựa như ngân hà chao nghiêng trút xuống từ chín tầng trời; cuồng phong thét gào mang theo mưa bụi, tựa như vô số những chiếc roi quất vào trên mình của hòn đảo nhân tạo; sóng biển mãnh liệt tựa như những con rồng nước lớn đang gầm thét, không ngừng quấy tung đại dương.
Vào đêm, cơn bão đang bao trùm lấy đảo Itogami trở nên càng thêm mãnh liệt.
Ấy thế mà, trong cơn bão đang tiết lộ sự phẫn nộ của tự nhiên đó, lại có một bóng người u tĩnh đứng lặng trên đỉnh của một ngọn tháp. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, bóng người hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chẳng một cơn gió hay một giọt mưa nào chạm tới được nàng.
Đôi mặt thâm thúy như u tuyền lẳng lặng mà nhìn bầu trời đêm chìm trong bóng tối, thiếu nữ dường như đang chờ đợi điều gì.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một giọng nói vang lên bên cạnh thiếu nữ.
“Chẳng phải tôi đã nói là lần sau nếu gặp mặt thì phải để bản thể tới gặp tôi sao? Về phần cách ăn mặc, coi như em không muốn trang điểm thì cũng nên mặc một bộ khác chứ?”
Từ trong hư không, một thiếu niên bước ra và lên tiếng. Mái tóc màu tím bạc, đôi mắt yêu dị màu hổ phách, không nói cũng biết người này là ai.
Đối mặt với lời chất vấn có phần bất mãn của thiếu niên, thiếu nữ xoay người lại.
Trong bộ đồng phục nữ sinh cấp ba, thiếu nữ trả lời: “Koyomi vẫn luôn cho rằng, ở trước mặt Ye-sensei, Koyomi chỉ có như lúc này mới là thích hợp nhất, không phải sao?”
“Thôi đi… Vậy tại sao em không mặc sukumizu tới đây? Tôi còn thấy cái đó mới là thích hợp nhất đấy!”
Thiếu niên hơi khó chịu mà chép miệng, sau đó tiện tay ném một quả cầu ánh sáng màu trắng về phía Koyomi.
“Đây là hệ thống điều khiển của 『 Prison Barrier 』, coi như là quà cảm ơn cho việc lần trước. Về sau xử lý nó thế nào là chuyện của Shishiō Kikan, bên phía công xã quản lý, em với Shishiō Kikan cũng tự đi giải quyết đi.”
Nhận lấy quả cầu ánh sáng, Shizuka Koyomi cũng không kiểm tra mà chỉ cất vào, sau đó khẽ cúi đầu với thiếu niên.
“Koyomi ở đây cảm ơn thầy, Ye-sensei.”
“Không cần phải cảm ơn, tôi đã nói đó là quà cảm ơn rồi. Ngoài ra, chớ hiểu lầm rằng đây là dấu hiệu tôi bằng lòng hợp tác với Shishiō Kikan, biểu hiện của em vẫn còn kém xa mức để khiến tôi thỏa mãn. Cho nên nếu sau đó Shishiō Kikan có làm việc gì bất lợi với tôi, tôi vẫn sẽ đáp trả như thường.”
Thiếu niên rất không khách khí mà trực tiếp nói thẳng, nhưng Shizuka Koyomi lại chẳng cảm thấy tức giận vì điều đó.
“Bọn em ( Shishiō Kikan ) chỉ là người giám thị của thịnh yến, hẳn sẽ không có xung đột về lợi ích với Ye-sensei. Thỉnh cầu duy nhất của bọn em, cũng là của Koyomi, đó là dám mong Ye-sensei sót chút nhân từ, vì hơn bảy trăm sáu mươi ngàn mạng người đang sống trên hòn đảo này, xin thầy, nếu có thể, đừng hủy hoại bốn hòn đảo chính.”
“Cho dù tôi có đáp ứng thì liệu có ích gì không ~ ? Chỉ bằng em với Shishiō Kikan, làm thế nào để ngăn cản được những thế lực còn lại? Tranh chấp của giáo hội Tây Âu, sự trả thù của tộc người sói, còn có tên buôn vũ khí kia cùng với Kanase Kensei đã bị phái Hắc Tử Hoàng khống chế. Đó là còn chưa kể đến việc tam đại chân tổ nghe đâu cũng muốn nhảy vào tham gia thịnh yến. Trong tình huống đó, coi như không chú ý tới tánh mạng của bảy trăm sáu mươi ngàn người đang sống trên đảo, em với Shishiō Kikan muốn bảo vệ hòn đảo này cũng không dễ. Từ đầu, chẳng phải em cũng đã biết đây là một sự cá cược rồi sao?”
“Ye-sensei nói không sai, thịnh yến xác thực là sự cá cược của bọn em với vận mệnh của đảo nhân tạo, nhưng trong ván cược này, chúng em ít nhiều cũng cầm chắc được những biến số. Chỉ có thầy, là lỗ hổng duy nhất chúng em không thể chen tay, cũng vì vậy, Koyomi ở đây mới xin thầy, mong thầy giơ cao đánh khẽ.”
Đường đường là người đứng đầu tam thánh của Shishiō Kikan, mang lấy danh hiệu 『 Paper Noise 』 có sức uy hiếp còn lớn hơn cả danh hiệu so Kūgeki no Majo của Natsuki, vậy mà giờ lại chỉ có thể như một học trò, một đứa nhỏ cầu xin trưởng bối giơ cao đánh khẽ để cầu xin Ye Jian. Đây quả thực là một việc không ai có thể tưởng tượng.
Áp lực mà thiếu niên mang tới, Shishiō Kikan đã không thể nào gánh chịu được nữa rồi. Với tư cách là thống ngự tối cao, Shizuka Koyomi hiểu rõ điều đó. Lần thịnh yến này, có rất nhiều thế lực đều đang có kế hoạch của mình, Shishiō Kikan cũng vậy. Kế hoạch của họn họ, từ rất sớm trước kia, ngay khi Shishiō Kikan vừa được sáng lập thì cũng đã được thiết lập xong. Đó là một bố cục khổng lồ lấy shinso đệ tứ làm cơ sở.
Mà hiện tại, biến số lớn nhất và cũng là duy nhất mà Shishiō Kikan không thể tác động được, chính là thiếu niên trông hiền lành trước mặt này.
Chính vì xuất phát từ quan điểm này, nên Shizuka Koyomi mới không thể không cúi đầu. Mà lại, đây cũng thật sự là thỉnh cầu của riêng Koyomi.
Nhưng, ngoài dự đoán, thiếu niên hoàn toàn không chút thương cảm mà trực tiếp từ chối lời cầu xin của Shizuka Koyomi.
“Tại sao tôi phải đáp ứng em, hoặc nên nói là, tại sao tôi phải đáp ứng thỉnh cầu này Shishiō Kikan? Tôi có thể nuông chiều học trò của tôi, nhưng tôi không có lý do để nuông chiều cho Shishiō Kikan cùng người đứng đầu của nó. Chẳng phải em thích nói lợi ích lắm sao? Vậy được, tôi hỏi em, nếu tôi đáp ứng, vậy Shishiō Kikan có thể làm được gì cho tôi.”
Ánh mắt lạnh buốt như muốn đem toàn bộ bão tố xung quanh đều đóng băng. Giống như biến thành một người hoàn toàn khác, thiếu niên từ một người hiền lành, bỗng chốc trở thành một ma vương uy nghiêm mà lạnh lẽo.
Thế nhưng, Shizuka Koyomi dường như cũng đã sớm đoán được tình huống này, nên đối mặt với lời chất vấn, thiếu nữ cũng không bối rồi, mà là mang theo thành ý, đưa ra một câu trả lời hoàn toàn không phù hợp với tác phong và tư cách của người đứng đầu Shishiō Kikan.
“Shishiō Kikan nguyện ý trả bất cứ giá nào. Thịnh yến lần này, cá nhân Koyomi nguyện ý cung Ye-sensei ra roi, vì thầy làm tất cả mọi chuyện.”
Một câu trả lời thành khẩn nhưng đầy quyết ý, khiến cho ánh mắt của thiếu niên cũng không kềm được mà lộ ra vẻ bất ngờ.
“Em xác định là bất cứ giá nào? Sẽ tuân theo tất cả mọi mệnh lệnh của tôi, dù rằng vô lý?”
“Đúng vậy. Tất cả mọi thứ của Shishiō Kikan, cùng với Koyomi.”
Câu trả lời của Shizuka Koyomi khiến thiếu niên lâm vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cậu xoay người, ngẩng đầu nhìn lên cơn bão đang gào thét rồi bình thản nói.
“Amerika Hi, không thể không nói, ngươi rất là thông minh. Nếu như ngươi chỉ tới đây với thân phận người đứng đầu tam thánh, đồng thời còn dám uy hiếp ta, vậy thì kết quả của Shishiō Kikan cũng đã được xác định. Và nếu như lời thỉnh cầu của ngươi không có thành ý, chỉ đơn thuần là muốn dùng khổ nhục kế để lợi dụng tình cảm của ta, vậy thì dù sau đó, ta không làm gì Shishiō Kikan, nhưng hòn đảo này có còn tồn tại được sau khi thịnh yến kết thúc hay không, vẫn là điều chưa chắc. Không thể không nói, ngươi rất biết cư xử, cũng rất biết thân biết phận. Làm tốt lắm, cô học trò nhỏ của tôi.”
Những lời này, chính là những lời mà Shizuka Koyomi muốn nghe nhất, cũng là điều mà thiếu nữ đã dự liệu được.
Thế nhưng tiếp đó, thiếu nữ ngạc nhiên.
“Em hẳn cũng đã biết rõ được tính cách của tôi, biết rằng nếu em chân thành cầu xin với thân phận Shizuka Koyomi, và cũng mang lấy thành ý khi nói điều đó với thân phận người đứng đầu tam thánh, thì tôi cũng sẽ không keo kiệt thiện ý của mình, nên mới dám cược tất cả mọi thứ của mình và cơ quan lên người tôi? Nhưng được rồi, kệ nó vậy, tôi không truy cứu nữa. Vì em đã dám giao hết thảy mọi thứ cho tôi, vậy tôi cũng không keo kiệt thiện ý của mình. Hai yêu cầu, chỉ cần Shishiō Kikan làm được, vậy tôi đáp ứng thỉnh cầu của em và Shishiō Kikan, thậm chí hợp tác với Shishiō Kikan cũng không thành vấn đề.”
Không đợi Koyomi đặt câu hỏi, thiếu niên không quay đầu lại mà dựng một ngón tay lên.
“Đầu tiên, đem kế hoạch có liên quan tới shinso đệ tứ mà Shishiō Kikan đã luôn theo đuổi và chấp hành từ thời điểm được sáng lập tới giờ, nói hết lại cho tôi. Kể cả những gì có liên quan tới shinso đệ tứ, ma tộc thủy tổ Cain cùng với 『 Thánh Diệt 』.”
Kế tiếp, thiếu niên lại giơ ngón tay thứ hai lên.
“Yêu cầu thứ hai, mãi đến khi thịnh yến chấm dứt, em phải nghe theo sự điều khiển của tôi, bất kể là tôi có muốn em làm gì đi nữa.”
Đây là điều kiện của thiếu niên với Shishiō Kikan, cũng là cái giá mà Shizuka Koyomi phải trả.
Bão tố gào thét, vào lúc này lại đột nhiên trở nên im ắng ngoài ý muốn.
Thiếu niên cũng chẳng phải chờ đợi lâu, bởi vì với người đã sớm quyết định giao ra tất cả của mình như Shizuka Koyomi, việc đưa ra câu trả lời như thế nào cũng đã sớm được quyết định.
Chỉ qua một giây, thiếu nữ đã cất lời: “Nếu Ye-sensei đã nguyện ý gánh vác lấy sự tồn vong của toàn thế giới, vậy Shizuka Koyomi cũng nguyện ý trao tất cả cho thầy, thân này cũng vậy.”