“Tại sao nhữ lại có mặt ở đây, Minamiya Natsuki?”
Phù thủy bóng đêm dừng công việc chạm trổ trên tay lại, quay đầu nhìn về phía bóng người yêu kiều nhỏ bé đang lơ lửng gần đó trên không.
Đó là một thiếu nữ mặc đầm gothic loli màu đen, có dung mạo tinh xảo như búp bê, đôi mắt màu xanh nước biển thâm thúy mà trong suốt, cùng với khí chất mịt mờ huyền ảo lại cao ngạo duy ngã độc tôn.
“Lại muốn ngăn cản thiếp thân sao?”
Tokoyogi Aya, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn bóng người đang lơ lửng trên không, trong lòng trỗi lên nhiều cảm xúc khó tả.
Giờ phút này, Minamiya Natsuki đã hoàn toàn vượt xa trước kia; cảm giác tồn tại hư ảo như có như không trên người Natsuki, mang tới cho Aya cảm giác áp bách khó tả. Cảm giác này cứ như là, giữa cô và Natsuki đang cách nhau không biết bao nhiêu tầng không gian, dù rằng trên thực tế thì cả hai chỉ cách nhau có chưa đầy 10m.
“Nếu như ta động thủ, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi thì có thể phản kháng được sao, Tokoyogi Aya?”
“Vẫn trước sau như một mà tự phụ như vậy a, Minamiya Natsuki. Đã thế, nếu nhữ không ngại, vậy cứ thử ngăn cản thiếp thân đi.”
“Hừ, trước kia ta cũng đã có thể bắt được ngươi, giờ ngươi lại càng không có cơ hội —— cấm bay.”
Hừ lạnh, ma nữ yêu kiều duỗi cánh tay mảnh khảnh, sau đó hướng về phía không gian bên dưới và khẽ bóp nhẹ.
Ngay lập tức, một lồng giam vô hình chợt sinh ra và khóa Aya lại, tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Xem ra phép thuật không gian của nhữ lại có tiến bộ, thế nhưng nếu chỉ có như thế thì không làm khó được thiếp thân.”
Mặc dù khá là kinh ngạc với thủ đoạn mà địch nhân cũ vừa dùng, nhưng Aya còn chưa yếu đến mức chỉ mới có chừng đó liền đã bị đánh tan.
Phép thuật không gian, mặc dù là ma thuật cấp cao sở trường của Natsuki, nhưng lại không phải là phép thuật độc quyền; nếu chỉ dùng ở mức đơn giản thì Aya cũng có thể sử dụng.
Nhưng mà, Aya thất bại, phép dịch chuyển không gian không có hiệu quả.
“Không cần phí công nữa, ngươi không thể thoát được khỏi lồng giam này đâu, Tokoyogi Aya.”
Lời tuyên ngôn như một lời trào phúng này khiến Aya trong lòng thầm hận, liên tục sử dụng vài ma thuật kiểm soát không gian nhưng đều thất bại, rơi vào đường cùng, Aya chỉ có thể chọn cách ngốc nhất, đó là trực tiếp dùng sức mạnh phá tan lồng giam không gian này.
“Le Ombre!”
“Muốn cậy mạnh sao? Nhưng chẳng ích gì đâu —— [ Không Gian Nữu Khúc ]!”
Ngay khi Aya vừa đem kỵ sĩ thủ hộ của mình triệu hồi ra, thì Natsuki cũng đã lại một lần nữa giơ tay lên. Lần này, lòng bàn tay của Natsuki hiện lên ma lực màu đỏ sậm, và theo một cái xoay tay nhẹ của cô, đòn trảm kích của kỵ sĩ đen Le Ombre đã bị đánh tan một cách nhẹ nhàng.
“Cái gì? Nhữ đã có thể làm được tới mức đó rồi sao, Minamiya Natsuki?”
Đòn tấn công của mình bị hóa giải một cách nhẹ nhàng, Aya rốt cục cũng không kềm được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Xem ra sự giãy giụa của ngươi cũng chỉ có thể tới đây thôi. Tốt rồi, vì để trả lại những gì mà ngươi đã làm với ta, giờ, vui sướng mà tận hưởng một chút đi.”
Nụ cười duy ngã độc tôn đầy khoái ý của Natsuki khiến trong lòng Aya thầm cảnh giác, chỉ là chuyện sau đó, lại hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô: không khí trong lồng giam đột nhiên bị rút sạch. Cho dù là ma nữ, nhưng nếu không có dưỡng khí thì vẫn phải chịu ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Hơn nữa, không chỉ như vậy, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao kịch liệt phả vào trên người Aya và xâm nhập vào cơ thể của ma nữ.
Giống như bị đưa vào trong lò hấp, cảm giác tựa như bị lửa nướng chín này khiến cho Aya cảm thấy bị dày vò vô cùng, nhưng đây vẫn chỉ mới là bắt đầu.
Nhiệt độ nóng kéo dài còn chưa được bao lâu thì toàn thân Aya cũng đã ướt đẫm, quần áo trên người hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt và dán sát vào cơ thể; ngay lúc này, độ nóng xung quanh lập tức biến mất, và thay vào đó là cái lạnh thấu xương.
Cực nóng và cực lạnh luân chuyển, khiến cho cả thể xác và tinh thần của Aya đều gặp phải sự tra tấn cực lớn, cộng với cảm giác hít thở không thông vì thiếu dưỡng khí, chẳng mấy chốc, Aya cũng đã chống đỡ không nổi mà bắt đầu sinh ra cảm giác choáng váng.
Nhưng đúng vào lúc này, lồng giam đột nhiên biến mất, hoàn cảnh xung quanh cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Tựa như bị rút sạch sức mạnh, Aya co quắp mà té trên mặt đất, miệng thở phì phò. Kẻ thù cũ của mình, chỉ mới sau mấy ngày không gặp mà đã mạnh hơn nhiều tới như vậy, điều này hoàn toàn vượt quá dự liệu của Aya, khiến cô trong vô tình không kềm được mà sinh ra cảm giác thất bại.
“Cô còn muốn nằm ở đó tới khi nào nữa? Chỉ có chút tra tấn đó mà đã chịu không nổi sao? Thật là khó coi, Aya!”
Lời mỉa mai của kẻ thù cũ là chói tai và rõ ràng như vậy, nhưng bất ngờ là cách xưng hô được dùng, lại là cách xưng hô ngày xưa khi hai người kết minh cùng nhau.
“Vừa rồi chỉ là trả thù cho hành vi lúc trước của cô. Giờ, tỉnh táo chưa?”
Câu hỏi này khiến Aya có chút lười biếng mà ngẩng đầu lên, và thứ hiện ra trước mắt, lại không phải là một nụ cười châm biếm, mà là một nụ cười tha thiết chân thành vô cùng thân quen nhưng đã lâu không được gặp.
Lần thứ ba duỗi ra cánh tay nhỏ bé tựa như liễu yếu đào tơ, địch nhân cũ có tên là Minamiya Natsuki, cứ thế mà mở miệng nói với một nụ cười: “Bất tỉnh lâu như vậy, không sai biệt lắm cũng nên tỉnh dậy rồi chứ? Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều. Trước khi thịnh yến bắt đầu, nhất định phải hoàn thành chạm trổ.”
“Nhữ… Nhữ có ý gì, Minamiya Natsuki? Nhữ đang thương hại thiếp thân sao?”
“Đừng có nói những lời ngu xuẩn đó với tôi nữa, Aya! Chuyện tới nước này rồi, cô còn muốn cố chấp về điều gì nữa? Tên baka đó chẳng phải đã nói hết với cô rồi ấy ư? Giờ, để tôi giúp cô, để chúng ta cùng nhìn xem thứ mà cô theo đuổi, rốt cục là như thế nào. Tiếc nuối của tám năm trước, giờ bù lại vẫn còn không muộn.”
Kinh ngạc mà nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng của Aya, cũng dần yên lặng mà thả tảng đá lớn cuối cùng đang đè nặng trong lòng xuống.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Thế nào rồi? Hai đứa đã làm quen với sức mạnh mới chưa?”
“Vẫn còn hơi có chút không thuận tay, dù sao thoáng cái liền nhận được sức mạnh lớn như vậy, vẫn có chút không kịp thích ứng.”
Yukina có chút bất đắc dĩ mà trả lời câu hỏi của Ye Jian. Mặc dù đã trải qua hơn nửa ngày thích ứng và huấn luyện, nhưng chung quy Yukina vẫn không thể dùng sức mạnh mới một cách thuận buồm xuôi gió giống như lúc trước.
Tình huống tương tự như vậy cũng xảy ra với Sayaka, chỉ là Sayaka không trả lời Ye Jian mà chỉ đáp lại bằng một cái ‘Hừ!’ vô cùng bất mãn, ngoài ra còn có chiếc đuôi ngựa xinh đẹp sau ót nữa.
Đối với việc này, Ye Jian chỉ cười thầm. Bởi vì trong suốt quá trình lột xác, hai thiếu nữ đều ở trong trạng thái xích lõa, cho nên lúc cả hai tỉnh lại, nếu Ye Jian không mặc đồ cả hai thì hiển nhiên cả hai vẫn sẽ duy trì trạng thái đó. Vừa tỉnh lại, nhìn thấy toàn thân mình đều không mặc gì hết, lại còn đang nằm trong ngực của Ye Jian, chẳng cần nghĩ cũng biết là sau đó, hai cô bé sẽ liên tưởng tới chuyện gì.
Đối với việc này, Ye Jian vừa không thừa nhận, lại cũng không phủ nhận, mãi về sau mới giải thích đơn giản cho hai thiếu nữ một chút, cho nên kết quả mới như hiện tại.
Với người trưởng thành sớm và trầm ổn như Yukina thì còn đỡ, mặc dù lúc đó cô bé cảm thấy ngượng tới chín cả mặt, thậm chí cũng đã theo phản xạ mà cho Ye Jian một cái phi cước, nhưng về sau khi đã hiểu rõ tình huống, Yukina cũng chỉ đỏ mặt không truy cứu nữa.
Nhưng với Sayaka thì lại khác, thiếu nữ dù tới lúc này dường như cũng vẫn không có ý định tha thứ cho Ye Jian.
“Kiểu lột xác này không giống với phương thức ‘quán đỉnh’ đốt cháy giai đoạn mà mấy đứa thường thấy trước đây. Nó là một loại gia tăng về mặt bản chất không để lại tai họa ngầm, ngược lại còn gia tăng tiềm lực cho hai đứa. Bất quá tuy nói như vậy, nhưng muốn làm quen với nó thì vẫn cần thời gian, cách huấn luyện tốt nhất vẫn là chiến đấu. Ngày mai tôi mang hai đứa đi xem một vở kịch, cũng thuận tiện cho hai đứa thử nghiệm sức mạnh mới.”
“Ngươi lại có ý đồ gì nữa? Bọn ta không hề đáp ứng là sẽ đi cùng với ngươi. Đừng tự tiện quyết định!”
Hiển nhiên, Sayaka vẫn còn đang giận dỗi, bất quá Ye Jian lại chỉ đưa tay ra hai bên, nhún nhún vai rồi nói với giọng ‘chả sao cả’: “Thật sao? Vậy được rồi, mai tôi đi một mình với Yukina vậy. Em cứ ở lại đây mà từ từ luyện tập một mình đi.”
“Cái gì? Ngươi ————”
“Uh, cứ quyết định như vậy. Nếu như người nào đó mà muốn đi chung, vậy thì cứ ngoan ngoãn bưng trà, đưa nước, bóp vai, gõ chân cho tôi một ngày đi.”
Thái độ ác liệt của Ye Jian khiến Sayaka lập tức nổ tung. Tức tới đỏ cả mặt, thiếu nữ hoàn toàn không để ý tới hậu quả mà trực tiếp rút đao xông lên.
Về phần kết quả thế nào, chỉ cần từ những tiếng hét tức tới bể phổi nhưng lại đầy xấu hổ của thiếu nữ thì cũng có thể liên tưởng được.