Cổng Nền Tảng, đây là tên gọi chung của một quần thể kiến trúc cực lớn nằm ở khu vực trung tâm của đảo Itogami.
Trong đó, gồm có một tòa nhà mười hai tầng là kiến trúc cao nhất của đảo Itogami, nó là tòa thị chính được dời tới từ khu vực Cổng Thạch Anh đặt tại khu vực đông nam; ngoài ra, nơi này còn có một lượng khách sạn và kiến trúc buôn bán lớn khác. Có thể nói là nếu chỉ xét trên mặt nổi thì khu vực Cổng Nền Tảng quả thực là khu vực mua sắm lớn nhất và đầy đủ nhất của đảo Itogami.
Đó là xét trên mặt nổi, còn ở dưới mặt ngầm, khu vực Cổng Nền Tảng lại tồn tại một công trình kiến trúc có vai trò vô cùng then chốt với đảo Itogami. Công trình này là một công trình dưới đáy biển, có bốn mươi tầng, tập trung tất cả các phương tiện quản lý của đảo Itogami; công trình kiến trúc có đường kính chưa đầy hai cây số có hình lăng trụ này, chính là công trình then chốt hạch tâm đóng vai trò kết nối tất cả các hòn đảo chính và phụ của đặc khu ma tộc Itogami lại với nhau.
Có thể nói rằng, chính nhờ có sự tồn tại của công trình trung tâm này, mà tất cả các hòn đảo của đặc khu ma tộc Itogami mới có thể ổn định mà kết nối với nhau, không bị các dòng nước ngầm và các dao động của đại dương ảnh hưởng.
Người đã nghĩ ra cách thiết kế này, chính là người đã sáng lập nên thành phố Itogami —— Itogami Senra. Trong cách thiết kế của Itogami Senra, phần kiến trúc dưới đáy biển có thể nói là đóng vai trò mấu chốt nhất không thể thay thế; bởi nó không chỉ là cơ sở để kết nối các tảng xây dựng của đảo Itogami lại với nhau, mà nó còn kết nối với cả long mạch dưới đáy biển, hoặc nên nói là tầng dưới cùng nhất của kiến trúc này hoàn toàn ‘ghim’ vào trong long mạch và đem long mạch cố định lại, tạo thành hiệu quả trấn áp khí vận cho đảo Itogami.
Nhưng đương nhiên, muốn hoàn toàn cố định được một long mạch vốn giàu có linh lực, trong hoàn cảnh long mạch đó còn nằm dưới đáy biển, quả thực không phải là một việc dễ dàng, nếu không muốn nói là một việc gần như là bất khả thi.
Thế nhưng sự thực là long mạch đó đã hoàn toàn bị cố định, và đảo Itogami cũng đã được kiến thiết thành công, đồng thời còn phát triển phồn thịnh cho đến tận ngày hôm nay. Tất cả những việc này xảy ra được, đều là nhờ có sự cống hiến của người sáng lập ra nó là Itogami Senra.
Đem thánh vật vốn là thứ có địa vị được cung phụng tối cao của giáo hội Tây Âu ra làm hạt nhân, từ đó kiến thiết nên pháp trận dùng để trấn áp long mạch. Có thánh vật này làm cơ sở cho trận pháp, vậy thì sau này dù đảo Itogami có phải đối mặt với hải lưu và bão tố mạnh đến đâu, nó cũng đều sẽ không lay chuyển mà vĩnh viễn duy trì sự ổn định.
Cũng chính vì món thánh vật này có tác dụng quan trọng như vậy, nên hiển nhiên, nơi mà nó được đặt cũng chỉ có thể là ở tầng dưới chót của Cổng Nền Tảng. Cho nên nói tóm lại, kiến trúc hình lăng trụ dưới biển Cổng Nền Tảng chính là kiến trúc quan trọng nhất của đảo Itogami, là nơi có hệ thống canh gác nghiêm mật nhất và hiện đại nhất.
Nói chung, ngoại trừ việc hội tụ tất cả các hệ thống phòng ngự giám sát hiện đại nhất mà đảo Itogami có, nơi này còn được thành viên đội canh gác đặc biệt thường xuyên tuần phòng, đội canh gác đặc biệt này là đội ngũ chuyên môn được đào tạo để đối phó với ma tộc, số lượng tuyệt đối không dưới vài ngàn người. Ngoài ra, nơi này còn luôn luôn có mười vị attack mage cực kỳ giàu kinh nghiệm luân phiên trông coi.
Đội hình phòng vệ như vậy, đừng nói là đối phó với mấy ngàn ma tộc, coi như là đối phó với một đội quân ma tộc mười mấy ngàn người thì vẫn ổn như thường.
Mà không chỉ như vậy, hệ thống phòng ngự của nơi này còn có tính chất mạnh dần từ trên xuống dưới, điều đó cũng có nghĩa là càng xuống dưới, hệ thống phòng ngự sẽ càng chắc chắn.
Thậm chí khi tới vài tầng dưới cùng, cường độ phòng ngự có thể khiến cho cả kenjuu cấp bá tước, thậm chí là hầu tước cũng chỉ còn biết nhìn mà than thở.
Chỉ là hôm nay, vào thời khắc mà toàn đảo Itogami đều đang trong tình trạng giới nghiêm, khu vực dưới đáy biển của Cổng Nền Tảng bỗng nghênh đón một vị khách không mời vô cùng mạnh mẽ. Chỉ dùng chưa tới mười phút, vị khách không mời này cũng đã thành công đánh tan toàn bộ hệ thống phòng ngự của nơi đây và đột nhập được tới khu vực tầng dưới chót. Hệ thống phòng vệ mà nơi này vốn tự hào, giờ lại chỉ như những món đồ chơi chẳng dùng được.
Tiếng báo động chói tai không ngừng hú vang trong cả khu vực trên và dưới của Cổng Nền Tảng.
Có thể là do kẻ xâm lấn lần này tấn công quá bất ngờ, khiến cho toàn bộ nhân viên phòng giữ ở đây đều không kịp phản ứng, nên khi các attack mage cùng đội phòng vệ còn chưa kịp điều động thì kẻ xâm lấn cũng đã thành công bước chân vào tầng chót nhất ghim sâu dưới đáy biển của Cổng Nền Tảng.
Tầng dưới chót này, có thể nói là giống như một lồng giam nằm sâu dưới đáy biển, cách mặt nước khoảng hơn 200 mét; chất liệu cấu tạo nên nó đa phần là thép, nói chính xác thì là những tấm thép nén hình mũi khoan có khắc vô số những phù văn ma pháp cực nhỏ.
Nếu không tính tới kết giới bên ngoài, thì chỉ riêng chất lượng của những tấm thép này cũng đã đủ để ngăn chặn sức nén của nước biển cùng với sự va chạm cũng những dòng hải lưu.
Bất quá, tất cả những thứ này đều không phải là thứ mà kẻ xâm nhập quan tâm. Kẻ đột nhập vào nơi này, tới đây chỉ vì một thứ.
Đó chính là thứ được đặt trên cột đá trung tâm có vẻ hơi mờ kia.
Thứ bị phong ấn trong ‘viên đá nền tảng’ được đặt trên tế đàn được xây nên từ vô số những vật liệu phép thuật, nó mới chính là mục tiêu của kẻ đột nhập.
Đó là một cánh tay phải dài chưa tới cùi trỏ, trông có phần gầy guộc, nếu không muốn nói là khô quắt. Không ngừng tỏa ra nét thần thánh đầy đau khổ cùng tang thương, cánh tay này chính là một phần di cốt còn lưu lại tới nay của Thánh Giả, là một kỳ tích bất hủ bất lão, cũng là chí bảo tôn quý nhất của giáo hội Tây Âu.
“Thứ này… chính là thánh cốt sao?”
Kẻ xâm nhập đưa mắt nhìn chằm chặp vào bàn tay phải được đặt trong trụ đá, đôi mắt ngạo nghễ và sắc bén của hắn tràn đầy kẻ kiêng dè xen lẫn sự hưng phấn không thể nhầm lẫn được.
“Tín ngưỡng của toàn thể giáo hội Tây Âu, thánh di vật mà lão già kia muốn lấy được nhất, cũng là cơ sở nền tảng của toàn bộ hòn đảo này. Chỉ là một cánh tay phải bị phong ấn, vậy mà lại khiến chúa tể tộc thiên lang như ta cảm thấy bị áp bách, uy nghiêm của Thánh Giả, thật là đáng sợ.”
Không biết là vì kích động hay là vì sợ hãi, toàn thân của kẻ xâm nhập tự xưng là ‘chúa tể tộc thiên lang’ không ngừng phát run.
“Rốt cục cũng đợi được! Thời khắc này! Báu vật biến chất mà bí văn của tộc ta đã ghi lại! Mandalera, lão già nhà ngươi hẳn không thể nào ngờ được đúng không? Rằng thứ mà ngươi muốn có được nhất, lại cũng là thứ mà ta muốn có được nhất. Chỉ cần nuốt nó, chỉ cần hấp thu nó, vậy ta sẽ có thể hoàn thành bước lột xác cuối cùng, trở thành tồn tại đáng sợ nhất có thể cắn nuốt được cả thần linh như tiên tổ trước đây. Đến lúc đó, cái gì chân tổ, cái gì đứa con của quỷ, hết thảy đều phải trở thành đồ ăn của ta.”
“Hóa ra là vậy, đó là nguyên nhân khiến tên người sói nhà ngươi đột nhập vào đây sao?”
“Ai!?”
Tiếng cười đột ngột vang lên khiến thần sắc của lang vương lập tức trở nên nghiêm túc, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái phòng bị.
“Shishiō Kikan, Endou Yukari, người tới đây để bắt ngươi.”
Một bóng người màu tím bước ra từ sau cánh cửa lớn đã vỡ vụn, đó là một ngự tỷ tóc tím cầm trong tay một thanh katana.
“Endou Yukari? Thánh cơ năm đó của Shishiō Kikan sao.”
Với tư cách từng là thủ lĩnh của một trong các thế lực hùng mạnh nhất của Châu Âu, lang vương đương nhiên có sự hiểu biết nhất định về Shishiō Kikan, đồng thời cũng biết về người phụ nữ danh chấn toàn cầu này. Mặc dù đã ở ẩn được gần hai năm, thế nhưng danh tiếng của người phụ nữ này vẫn vang dội vô cùng, nếu ai dám khinh thường cô ta, vậy thì tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.
“Ngươi là tộc trưởng của tộc người sói?”
“Đúng, tên ta là Richard, rất vinh hạnh được gặp mặt với ngài, thánh cơ điện hạ của Shishiō Kikan.”
Báo danh, đồng thời lang vương từ tốn mà làm một phép chào hỏi lễ nghi tiêu chuẩn của quý tộc.
“Dã thú mà cũng hiểu được lễ nghi rõ như vậy, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Câu nói không chút khách khí của ngự tỷ cũng chẳng khiến lang vương nổi giận. Nếu ngay cả một chút lòng dạ đó mà cũng không có, vậy thì hắn cũng đã chẳng thể cộng mưu được với lão giáo hoàng hồ ly kia suốt thời gian qua mà vẫn bình yên.
“Tốt rồi, không nói nhảm nữa. Có thể đột nhập được vào đây, xem ra bản lãnh của ngươi cũng không nhỏ, nhưng đáng tiếc là hiện giờ, việc phòng vệ của nơi này tạm thời do Shishiō Kikan tiếp quản. Cho nên tiếp đó, ngươi hẳn sẽ không ngại bị ta bắt giữ chứ?”
“Tiểu thư Yukari nói đùa. Ta bỏ công xâm nhập đến tận đây chính là vì thứ này, giờ nó đã ngay trước mắt, ta sao có thể dễ dàng buông tha?”
“Vậy sao? Nếu đã vậy, động thủ đi. Hôm nay hãy để cho ta xem xem, rốt cục tộc lang nhân các ngươi có bản lãnh gì?”
Thanh katana màu băng tinh lập tức được bạt ra khỏi vỏ, một luồng đao khí màu tím xuất hiện và chém về phía lang vương.
“Không hổ là thánh cơ của Shishiō Kikan, nhưng hiện tại, ta chỉ cần di hài của thánh giả, không nhất thiết phải giao chiến với cô.”
Nói xong, lang vương lập tức lách mình né tránh đao khí rồi bắn hết tốc lực mà xông về phía thánh di hài.
“Ngây thơ, ngươi cho rằng ta khôn ————”
Thấy lang vương xông về phía thánh hài, ngự tỷ cười nhạt. Cô đương nhiên sẽ không lẫn lộn đầu đuôi tới mức không hiểu được công việc của mình là gì, nhưng khi cô vừa chuẩn bị ra tay ngăn cản lang vương thì đột nhiên một âm thanh chợt truyền vào trong đầu của cô, khiến cô chợt ngừng động tác trong tay lại.