“Nee-chan…!”
Cho dù tính cách có chút đần đần, thần kinh thậm chí có chút thô, nhưng sau khi Asagi nghe xong hết lời tự thuật của chị mình về sự thực, cô bé cũng không nhịn được mà lã chã muốn khóc.
Chị hai vậy mà lại vì mình, yên lặng chịu đựng đau khổ nhiều như vậy. Nguyền rủa vốn dĩ phải giáng xuống trên người mình, lại bị chị hai cam tâm tình nguyện gánh vác, không chút phàn nàn, không chút oán hận, không chút ghen ghét. Tất cả chỉ đơn thuần vì yêu thương đứa em gái là mình.
Nghĩ đến việc bình thường cứ luôn thích giận dỗi, làm lẫy, vòi vĩnh với chị hai, mũi của Asagi đột nhiên cay nhừ, cảm giác chua xót và hối hận không thể ức chế mà trào lên, khiến Asagi chỉ muốn khóc lớn.
“Nee-chan… Em…”
Vẫn trước sau như một vươn tay ra, giống như khi còn bé, khẽ vuốt ve mái tóc của mình.
Người chị dịu dàng mỉm cười ngăn cản câu nói hối hận của Asagi.
“Tốt rồi, không cần phải nói gì cả. Chị đều biết, hơn nữa chẳng phải bây giờ chị vẫn không bị gì đó sao? Đã có sự trợ giúp của cậu ấy, chị em mình rồi sẽ lại tiếp tục sống hạnh phúc cùng nhau. Cho nên, nếu như Asagi-chan thật sự muốn cảm ơn, vậy thì cứ mặc sức làm nũng với cậu ta nhiều hơn đi.”
“Ai… Ai muốn làm nũng với anh ta!!! Mồ ~~, nee-chan thiệt là, lúc này mà còn nói những lời như vậy.”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng chẳng biết từ lúc nào, sự bi thương trên mặt Asagi cũng đã lặng lẽ tan đi. Lau nước mắt bên khóe mắt, thiếu nữ cuối cùng cũng đưa sự chú ý về phía tế đàn đặt tại trung ương.
Ở đó, chính là vận mệnh mà hai chị em phải gánh vác. Kẻ tội đồ nguyên khởi, thủy tổ của ma tộc, thủ phạm hủy diệt thế giới; kẻ bị phong ấn dưới tế đàn, chính là ‘kẻ tội đồ’ bị trao cho ác danh như thế.
Miko, người bị tuyển định từ lúc vừa sinh ra, tồn tại không phải chỉ vì truyền thừa hoặc phụng sự cho ‘tội nhân’, mà còn là vì để trở thành một ‘chìa khóa’ dùng để phong ấn cùng giám thị.
Miko phụng sự cho ma vương, cần phải vĩnh viễn mang trên mình nguyền rủa bất tường đến chết mới thôi, như là bằng chứng cho tội nghiệt của ma vương vậy.
Nhưng, phần tội nghiệt vốn phải để cho Asagi gánh vác này, lại bị nee-chan của thiếu nữ là Kasumi gánh vác thay. Dùng sinh mệnh cùng linh hồn làm vật hiến tế để gia cố cho phong ấn, mỗi một đời miko của ‘Cain’, tất cả đều phải mang lấy số phận bi ai như vậy.
“… Hiện tại, sẽ không!”
Đứng trên tế đàn, Asagi âm thầm siết chặt lấy bàn tay đang cầm lấy tay của chị hai.
Đúng, bởi vì có người kia xuất hiện, bởi vì có tên xấu xa đó xuất hiện và cưỡng ép xâm nhập vào trong cuộc đời của hai chị em, nên vận mệnh đã sớm bị hắn đập thành mảnh vỡ. Hai người, đã sớm không cần bị số phận trói buộc, đã không còn là chim hoàng yến bị giam trong lồng nữa.
Điều hai người cần làm, chỉ là phải nắm chắc lấy vận mệnh của mình, theo đuổi hạnh phúc mình hướng tới, đây là nguyện cầu duy nhất của hai chị em.
Đã có rất nhiều thiếu nữ phải vì phần tội ác không rõ này mà dâng ra tính mạng vốn rực rỡ của bản thân, cho nên bây giờ, cả hai phải mang theo bi nguyện những thiếu nữ đó mà sống cho thật tốt. Không thể để cho bi thống cùng đau thương kéo dài tiếp nữa, tất cả phải kết thúc tại nơi này.
“Nee-chan!”
Hai chị em có số phận giống nhau nhìn nhau thật sâu, từ trong mắt của đối phương, cả hai đều thấy được thứ cảm xúc gọi là ‘quyết ý’.
“Để cho chúng ta cùng nhau kết thúc phần bi thống này, Asagi-chan!”
“Tuyệt đối không muốn chết! Người ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, nhiều thứ chưa được nếm thử.”
“Kể cả chuyện H với Ye-chan sao?”
“WTF…. AAAAA!!!!! Thiệt là, phiền quá đi!!!! Bầu không khí tốt đẹp bị phá hư hết trơn rồi!!!”
“Có vấn đề gì nha? [ Nói nhỏ ]: Asagi-chan, em phải có phải là vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm đó không?”
“Đừn–Đừng có vu khống người ta! Ai nghĩ lung tung chuyện đó chứ? Người nghĩ chuyện đó là nee-chan đi?”
“Ai nha, bị phát hiện rồi sao?”
“Mồ ~~! Người ta mặc kệ!”
Cam chịu mà hét to một tiếng, sau đó, hai chị em cùng nhau bước chân vào trong tế đàn đang phát sáng.
Oanh ——————!!!
Viễn cổ ma pháp trận bắt đầu vận chuyển, một tầm màn ánh sáng màu máu đỏ lóe lên và đem hai chị em đều nuốt chửng.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
Rầm rầm rầm rầm ————!!!
Cực quang tà ác màu tím đen cùng với sức mạnh [ Phá Hoại ] màu ám điên cuồng va chạm nhau, tuy nhiên rất rõ ràng là sức mạnh [ Phá Hoại ] đang nằm ở thế hạ phong, bất quá vẫn còn có thể kiên trì được.
“Ta nói, ngươi có thể nghiêm túc hơn được không? Chỉ có chút xíu trình độ như thế mà cũng muốn truy sát ta? Nói giỡn đi!? Không sợ mất mặt sao? Rốt cục là do mặt ngươi quá dày nên không sợ mất, hay là đã mất hết tới không mất được nữa rồi? Coi như ngươi chả còn thể diện để mất nữa thì quả trứng thúi kia cũng vẫn phải còn chứ? Cái thứ sỉ nhục như ngươi đang bôi tro trát trấu lên mặt nó đấy. Bất quá về quan điểm cá nhân thì ta lại rất thích chuyện đó.”
“Câm mồm! Câm mồm! Câm mồm!!!! Câm mồm mày lại cho tao! Con rệp chết tiệt! Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày! Ah ah ah ah ah!!!”
Cuồng phong màu đen kinh khủng lấy Thanh Trừng Giả làm trung tâm mà cuốn lên rồi tăng vọt về bốn phía.
Không gian bị ăn mòn một mảng lớn, không khí ở trong đó cũng bị cực quang tiêu diệt sạch sẽ.
Chung cực ma quang có thể sánh ngang với cả sức mạnh [ Phá Hoại ], vào lúc này hoàn toàn nổi điên như muốn triệt để hủy diệt toàn bộ thế giới.
“Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ có những trò hề làm xiếc cho con nít như vậy thôi sao? Vậy cũng quá yếu đi? Nếu mới chừng đó mà đã kềm lư kỹ cùng, vậy thì ngươi vẫn là cúp đuôi chạy về chỗ chủ của ngươi đi thôi, để nó đem ngươi nung quách đi xong đúc lại. Như vậy ta cũng đỡ phải lãng phí sức lực đi giết ngươi, sau đó quả trứng kia cũng đỡ phải mất công cử người gom về; dù sao thì ngươi cũng chỉ là thứ sản phẩm què quặt chả được cái tích sự gì.”
“Sản phẩm què quặt? Chỉ là một con rệp lại dám nói tao là thứ sản phẩm què quặt? AAAAAAA! Tao muốn giết mày!!!!! ĐI CHẾT ĐI!!!!!! [ Diệt Thế Ma Quang ] ——!!!”
Ma lực cực ác phóng thẳng lên trời từ trên người của Thanh Trừng Giả, ngưng tụ thành một chiếc ma luân khổng lồ màu đen không ngừng chuyển động trên bầu trời. Ma luân như che khuất toàn bộ bầu trời, theo ma lực dần tăng lên, kích thước của ma luân cũng dần tăng lên theo. Chú văn huyền ảo không ngừng chuyển động trên thân của ma luân, một luồng khí thế hủy thiên diệt địa khủng bố phát ra khiến không gian cũng phát ra tiếng rên rỉ.
“Rốt cuộc cũng lấy ra chút bản lĩnh thật rồi sao? Chờ chính là lúc này! Bảo bối!”
“Ba ba ~ .”
Một âm thanh giòn tan vang lên, và một cây thương bỏ túi màu ngọc lưu ly xanh biếc xuất hiện trong tay của Ye Jian. Đây chính là một trong những lá bài tẩy mạnh nhất của cậu: đứa con gái bảo bối vừa tỉnh lại cách đây không lâu, và cây thánh thương tối cường có thể đâm xuyên bất cứ chư thiên thần phật nào mà cậu đang cầm này, chính là chỗ ở của đứa con gái bảo bối của cậu.
“Chút giữa giao cho con, con gái của ta. Đục xuyên hắn!”
“Ừm ~, Higurashi minh bạch.”
Thanh âm ngọt ngào tới xương khiến cho Ye Jian thật muốn dư vị hồi lâu, bất quá đáng tiếc là hiện tại lại không phải lúc để làm như vậy.
Đem Hoàng Hôn thả vào trong hư không rồi che giấu, sau đó hai mắt Ye Jian hiện lên vẻ hung ác. Hai tay chập lại cùng nhau, ma lực Thánh-Tà đậm đặc như muốn hóa thành chất lỏng tuôn ra từ trong hai lòng bàn tay.
Thánh hỏa màu trắng cũng ma hỏa màu đen tựa như vai ngôi sau chổi nhỏ điên cuồng quấn vào cùng nhau rồi xoay tròn và áp súc.
“Diệt Thế Ma Quang đúng không? Vậy nếm thứ Viêm Tinh Bạo bản cải tiến của ta xem thế nào ————”
Hai viên sao chổi với hai màu trắng đen cuốn vào nhau, bắn thẳng về phía không trung, kéo theo một chiếc đuôi thật dài và nhắm thẳng về phía ma luân màu đen tối. Không gian bị ngọn lửa nóng rực của hai viên sao chổi thiêu trụi.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Chỉ bằng thứ sức mạnh này mà cũng muốn thắng tao! Chỉ là một con rệp! Đi chết!!!”
Ma luân cùng Viêm Tinh Bạo va vào nhau, sức mạnh ăn mòn kinh khủng của ma luân không ngừng tuôn ra và thôn tính lấy ngọn lửa Thánh Ma của Viêm Tinh Bạo.
“Hừ, muốn nuốt? Vậy nuốt đi! Nhưng nhớ, đừng để bị no chết! BẠO —————— ! ! ! ! ! ! !”
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm ————!!!
“Ngay lúc này, Higurashi!”
Thánh thương màu ngọc lưu ly xanh biếc chỉ to bằng một cây kim thêu hoa đột nhiên bắn ra từ trong hư không, đâm thẳng vào mi tâm của Thanh Trừng Giả.