“Cái gì!?”
Thanh Trừng Giả ngạc nhiên trừng mắt mà nhìn quả cầu huyết năng trong tay của Ye Jian. Nó hoàn toàn không hiểu được, tại sao con rệp này không nuốt mất thứ này, tại sao thứ này vẫn còn ở đây? Con rệp này rốt cuộc là muốn làm gì?
“Mày… AAAAAAA ———————— ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Đáng chết! Đây… Đây rốt cuộc là gì… Sức mạnh… Tại sao sức mạnh lại xói mòn… AAAHHHHH!!!!!!!!”
Biến cố cực lớn xảy ra, tước đoạt quyền lợi chất vấn của Thanh Trừng Giả.
Máu bắt đầu sôi lên, sức mạnh bắt đầu bị ăn mòn, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đều đang phải hứng chịu dày vò.
Tra tấn đau đớn như tê tâm liệt phế khiến Thanh Trừng Giả phát ra tiếng rống thê thảm; đó là tiếng thét của thống khổ, oán hận, cùng không cam lòng.
Ye Jian cười lạnh mà nhìn chăm chú cảnh tượng diễn ra trước mắt, trong lòng cậu âm thầm cảm thấy may mắn. Xem ra kế hoạch thành công rồi, luồng sức mạnh kia quả nhiên là tới từ năng lực 『 Sơ Ủng 』 đặc trưng của ma cà rồng.
“Ngu không thuốc nào chữa được, cũng chỉ có thứ rác rưởi như mi mới trúng kế của ta dễ như thế. Nhưng cũng may mà nhờ đó ta coi như là được cứu.”
“Đáng chết… Đáng chết… Đáng chết! Mày rốt cục đã làm gì!? Con rệp đáng chết!… Thứ năng lượng chết tiệt này đến cùng là chuyện gì xảy ra… AAAAAAAAA ———————— ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Da thịt cùng mạch máu điên cuồng nhúc nhích, vào lúc này, Thanh Trừng Giả trông còn xấu xí và dữ tợn hơn trước đó mấy trăm lần.
“Ta làm gì? Không làm gì hết nha! Đều là do ngươi ngu xuẩn thôi, trách ta sao? Nồi này ta không cõng. À, mà kỳ thực nói cho ngươi biết cũng không sao? Đơn giản là vì nguồn huyết năng này vốn là sức mạnh mà một ma cà rồng nào đó rót vào trong người ta, chuyên môn dùng để tiến hành 『 Sơ Ủng 』. Nói đơn giản là, đây là sức mạnh dùng để ban ân cho ta, mang theo ý tưởng ‘giúp ta đối phó ngươi’ của tồn tại đó. Nếu tồn tại đó là ma cà rồng tầm thường thì còn đỡ, nhưng ai bảo đây là tồn tại cấp Thủy Tổ làm chi. Tồn tại ở cấp bậc đó, suy nghĩ với sức mạnh gần như đã là một, cho nên khi ngươi hút nó vào, nó đương nhiên phải ‘giúp ta đối phó ngươi’ theo ý nguyện của chủ nhân nó rồi.
Ha hả, cũng thật đúng là thứ rác rưởi tàn thứ phẩm, ngu si tới không tưởng tượng được. Cũng chỉ có thứ ngu như ngươi mới đi giành với ta. Người ta muốn đối phó ngươi, ngươi còn mở rộng cửa mà dẫn sói vào nhà, thậm chí còn ngại sói vào không kịp mà túm nó vào. Thật đúng là tự tìm đường chết.”
“Không có khả năng! Không có khả năng! Thế giới này làm sao có thể xuất hiện ma cà rồng cấp bậc đó??! Không thể nào! Hơn nữa Sơ Ủng thì sao?! Tao đã nuốt tâm ma của mày, tại sao lại xuất hiện biến hóa chết tiệt này ——!!!”
Đối với tiếng gào điên loạn của Thanh Trừng Giả, Ye Jian chỉ hơi đùa cợt mà ném nhẹ quả cầu máu trong tay lên một cái rồi giải thích.
“Cái gọi là『 Sơ Ủng 』, kỳ thực cũng như thay máu hay thay tủy vậy thôi, chỉ khác là đối với những tồn tại như ta với ngươi, thì thứ được thay ở đây sẽ là bản nguyên trong cơ thể. Tiếp nhận nguồn sức mạnh dùng để『 Sơ Ủng 』, điều đó cũng chẳng khác nào việc chúng ta buông tha cho tất cả những gì mình đã có trong quá khứ: đem tất cả bản nguyên đều đổi thành bản nguyên của ‘máu’, đem tất cả năng lượng trong cơ thể đều đổi thành huyết năng. Nói đơn giản là sau khi tiếp nhận, chúng ta sẽ từ bỏ mọi thân phận và sức mạnh trong quá khứ, mà trở thành một huyết tộc hoàn chỉnh, thuần túy.”
Nói đến đây, Ye Jian liếc về phía Thanh Trừng Giả mà nói tiếp: “Vốn dĩ, đây phải là một việc rất sung sướng, tựa như đạt tới cực lạc. Nhưng bởi vì ngươi vừa là tâm ma của ta, lại còn là một ‘vật lạ’ tới từ bên ngoài, cho nên…”
“Đáng chết! Đáng chết! Mày nói là ý thức ẩn chứa trong đám huyết năng đó cảm thấy mâu thuẫn với tao???”
“Cũng có thể nói như vậy? Ta không phải nói rồi sao? Với ma cà rồng cấp bậc đó, ý thức với sức mạnh gần như đã hoàn toàn hợp nhất, nên đương nhiên sức mạnh phải chịu ảnh hưởng từ chủ nhân rồi. 『 Sơ Ủng 』 vốn là nghi thức mà ma cà rồng chỉ dùng với những con mồi mà nó vừa ý và chọn làm bầu bạn, cho nên hiển nhiên là chủ nhân của nguồn huyết năng này vừa ý ta, nên huyết năng đương nhiên phải thiên vị ta, mà đã vậy, cái tên rác rưởi nhà ngươi còn lanh chanh đi giành với ta. Ngươi không chết thì ai chết.”
“Người ta nói trong phúc có họa, trong họa có phúc. Cái tên nhà ngươi dung hợp với『 Tâm Ma 』, khiến cho ta hoàn toàn trở nên yếu hơn ngươi, tới mức chỉ có thể bị ngươi đánh mà phản công cũng không nổi. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, chính vì ngươi dung hợp với 『 Tâm Ma 』 nên 『 Tâm Ma 』 mới mất đi tâm trí vốn có. 『 Tâm Ma 』 của ta vốn đã có ý thức, nó hoàn toàn là một bản sao hoàn chỉnh của ta, nó có mọi thứ mà ta có, kể cả ‘tâm trí’ này. Cũng may mà ngươi xóa mất tâm trí của nó nên mới trúng kế vặt này của ta. Xem ra quả thực là nữ thần vận mệnh là thương yêu ta nhiều lắm.”
Thu lại nụ cười, ánh hàn quang lạnh buốt trong mắt của Ye Jian tăng vọt.
Đừng có thấy là cậu lãng phí thời gian nói chuyện với Thanh Trừng Giả, thật ra là cậu chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.
Lột xác cùng với thay máu cần một quãng thời gian nhất định, nếu như trong lúc này mà Thanh Trừng Giả nổi điên rồi muốn đồng quy vu tận với cậu như những gì cậu định làm lúc trước thì sao? Lúc đó tuyệt đối là bi kịch.
Cho nên, cậu phải kéo dài thời gian, kéo dài tới lúc việc ‘thay máu’ đã tới một giai đoạn nhất định, khi mà cả sức mạnh của đối phương lẫn huyết năng cũng đều đã bị tiêu hao đáng kể, đó mới là lúc cậu ra tay.
Cũng chính vì muốn chờ tới cơ hội như vậy, nên Ye Jian mới lãng phí thời gian mà đi giải thích tán dóc với đối phương.
“AAAAAAAAA ————————— ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Con rệp chết tiệt!!!!!! Lại dám lường gạt tao như vậy!! Tao muốn giết mày! Giết mày! Giết ————”
PHỐC!!!
Mũi thương ánh sáng màu trắng noãn lập tức đâm xuyên qua cơ thể của Thanh Trừng Giả.
“Ngươi không có cơ hội.”
Lúc này, nếu không dứt khoát, không lanh lẹ mà kết thúc đối phương, vậy chờ tới lúc lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bản thân tuyệt đối sẽ gặp tai vạ. Cho nên, không chút chần chừ, không chút do dự, Ye Jian trực tiếp lao lên rồi dốc toàn lực mà vỗ một chưởng vào thiên linh cái của Thanh Trừng Giả. Đó là một đòn toàn lực của cậu, ẩn chứa sức mạnh của cả [ Phá Hoại ] lẫn [ Tinh Lọc ], một chiêu này, nếu ở thế giới bên ngoài, vậy tuyệt đối đủ sức để san bằng toàn bộ dãy Himalaya.
Sức mạnh [ Phá Hoại ] màu xanh đen cùng với sức mạnh [ Tinh Lọc ] màu trắng noãn điên cuồng mà đánh xuyên qua lớp phòng ngự cuối cùng của Thanh Trừng Giả.
Cực Quang màu tím đen bị đánh tan từng tầng từng tầng một, rốt cục, bản chất của Thanh Trừng Giả cũng bắt đầu tan vỡ.
“Đáng chết ah ah ah ah ah!!! Tao tuyệt đối sẽ không để mày được đắc ý! Con rệp chết tiệt! Chết cùng với tao đi!! AAAAHHHHHH ————!!!”
Sức mạnh linh hồn bản nguyên bắt đầu nổi lên, Thanh Trừng Giả mặc dù chết cũng muốn kéo Ye Jian phải chôn cùng với mình.
Nhưng hiển nhiên là, ý tưởng này của nó cũng đã sớm bị Ye Jian nhìn thấu.
Cho nên, ngay tại thời điểm Thanh Trừng Giả muốn tự bạo thì Ye Jian cũng đã bắt đầu thoát ly ra khỏi không gian của biển ý thức.
Oanh ————————!!!!!
Vụ nổ hủy thiên diệt địa đem toàn bộ không gian nằm sâu trong biển ý thức đều nghiền nát, biển ý thức của Ye Jian trực tiếp gặp phải sự đả kích nặng nề.
Biển ý thức tổn thương, linh hồn cũng trọng thương, bản nguyên cũng uể oải không phấn chấn.
“[ Phệ Linh ], nuốt sạch tất cả mọi thứ cho ta ————!!!”
Đây là ý niệm cuối cùng mà Ye Jian lưu lại cho thần cách của mình trước khi bất tỉnh, sau đó, một luồng sương tăm tối màu hỗn mang hiện lên và đem cậu hoàn toàn bao lại.
… …
“Chủ nhân, đứa bé này không sao chứ?”
Vẻ mặt rầu rĩ mà nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, Giada, cũng chính là thuộc hạ của nữ hoàng máu, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Có một tin tốt, nhưng cũng có một tin xấu. Ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Trên dung nhan tuyệt mỹ hại nước hại dân hiện lên một nụ cười hoàn mỹ có thể khiến cho cả thánh phật cũng phải rung động, chỉ là Giada lại có sức miễn dịch rất lớn với nụ cười này. Làm bạn cùng chủ nhân vô số năm, nàng cũng đã sớm quen với mọi thứ của chủ nhân rồi.
“Chẳng lẽ chủ nhân không lo lắng cho đứa bé này sao? Đứa bé thế nhưng là người của ‘Lilith’ điện hạ, hơn nữa…”
“Hơn nữa, cũng là nam nhân mà ngươi vừa ý đúng không?”
“Cái… A! Chủ nhân, xin người đừng nói lung tung, tôi chỉ muốn nói là, đứa bé này dù sao cũng giúp chủ nhân thoát ly phong ấn, cho nên…”
Đối với cái tính thích đùa dai và xấu bụng của chủ nhân, Giada mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng mỗi lần, nàng cũng đều cảm thấy rất thẹn thùng.
“Có quan hệ gì? Kỳ thực thiếp thân cũng rất vừa ý đứa nhỏ này. Nếu như Al-dono không ngại, thiếp thân ngược lại rất nguyện ý nhận lấy đứa nhỏ này về.”
“Ài!? Chủ nhân, người…”
Giada thật sự bị kinh ngạc vì câu nói này của nữ hoàng, vô số năm qua, nàng chưa bao giờ nghe chủ nhân nói rằng mình có hảo cảm với bất kỳ sinh vật khác phái nào… Không, thậm chí đừng nói là hảo cảm, ngay cả hứng thú cũng không có. Vậy mà giờ chủ nhân lại vừa ý đứa bé này? Sẽ không phải là mình hiểu sai gì chứ?
Giada cảm thấy tốt nhất là mình nên sai, bằng không nếu mình đúng, vậy đứa nhỏ này phỏng chừng sẽ bị một đám lớn thần linh từ ba bốn chữ số tới hai chữ số từng ái mộ chủ nhân liên thủ truy sát tới chết.
“Xem ra ngươi hiểu lầm thiếp nữa nha, thiếp chỉ đang nói với tư cách ‘đồ ăn’ thôi. Làm nguồn máu dành riêng cho thiếp thân, đứa bé này quả thật rất hoàn mỹ.”
Quả nhiên là vậy, Giada âm thầm phun tào một câu.
“Bất quá nha, nếu tới ngày mà đứa bé này trưởng thành tới mức thiếp thân cũng phải ngưỡng vọng, vậy thiếp thân cũng chẳng ngại cân nhắc việc đó một chút.”
Nở nụ cười dí dỏm, nữ hoàng cũng không biết, biểu lộ lúc này của nàng thậm chí có thể phá vỡ toàn bộ thế giới.