Mãi tới khi Chifuyu cùng với phó chủ nhiệm Maya rời khỏi phòng học, cả lớp vẫn còn chìm trong bầu không khí nặng nề. Bất quá đối với Ye Jian thì đây lại là chuyện tốt, không, phải nói là không thể tốt hơn, bởi vì cậu cuối cùng cũng có thể thanh thản mà đọc quyển sách giáo khoa còn dày hơn cả từ điển mình mang theo.
“Kết quả, vẫn là vì lãng phí quá nhiều thời gian mà kết thúc tiết học thứ nhất.”
Chống tay trên bàn, Ye Jian không khỏi càm ràm. Khó lắm mới nghe được chuyện khiến mình cảm thấy hứng thú, nhưng kết quả lại bởi vì lãng phí thời gian mà không thể nghe xong, đây quả thực là một chuyện khiến người ta khó chịu.
“Vào lúc này cũng chỉ có cậu mới có thể nhẹ nhõm mà nói như vậy thôi.”
Bên tai vang lên âm thanh nhu mềm có phần bất đắc dĩ, Ye Jian ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở bên cạnh bàn của cậu.
Thiếu nữ tóc đen có dung mạo đoan trang giống với Orimura Chifuyu tới mấy phần, chỉ có điều khí chất của thiếu nữ thì lại hoàn toàn khác hắn, ôn hòa khuê các. Năng lực tương tác cùng sức cuốn hút mạnh mẽ khiến toàn thân thiếu nữ đều tỏa ra một luồng mị lực vô hình, thiếu nữ như vậy, nhất định khiến cho người ta yêu thích, bất luận là cùng phái hay khác phái.
“Sao rồi? Hiện tại có thời gian rảnh không?” Ika ra hiệu mà liếc về phía những nữ sinh đã bắt đầu dồn sự chú ý về phía bên này, ý của thiếu nữ đã rất dễ hiểu.
“Được rồi, vậy thì nhờ cậu dẫn đường. Dù sao tớ cũng không quen nơi này.”
“Theo mình, mình dẫn cậu đi một chỗ.”
Nói xong, Ika cười mà quay người bước ra khỏi phòng, Ye Jian đương nhiên cũng đi theo.
Thấy cảnh này, các nữ sinh lập tức thoát ra khỏi bầu không khí nặng nề, ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm về phía hai người. Có đôi khi, lòng hiếu kỳ của nữ sinh có thể vượt qua tất thảy trở ngại và đánh tan tất cả mọi thứ.
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan truyền khắp trong phòng học, một vài nữ sinh thậm chí còn liên tục ‘chiến đấu’ ở các ‘chiến trường’ của các lớp bên cạnh. Tuyệt đối không nên xem thường năng lực và quyết tâm nhiều chuyện của các nữ sinh, Ye Jian chẳng mấy chốc sẽ được nếm thử uy lực của thứ sức mạnh này.
“Hô ~~~, nơi này đúng thật là không tệ. Quyết định, sau này trốn học, nhất định phải tới chỗ này ngủ.”
Nơi này là khu vực sân thượng của lầu dạy học, dưới chân là lớp cỏ được trồng đặc biệt. Nơi xa là mặt cỏ xanh mượt trống trải, khoáng đạt, yên bình; trên cao là trời xanh mây trắng, còn có không khí thanh tân mát rượi cùng hoàn cảnh yên tĩnh. Nếu dùng để đánh một giấc ngủ trưa, thì nơi này quả thật là một nơi tuyệt vời, trên cả hoàn mỹ.
Cái này không, Ye Jian đã bắt đầu nằm xuống.
“Này, mau dậy đi. Chẳng lẽ cậu lại muốn được Chifuyu-nee giáo dục kiểu Sparta sao? Hơn nữa, nơi này là mặt cỏ, dù được trồng đặc biệt thì cũng phải trải một tấm thảm rồi mới được nằm chứ? Ye-kun, nằm không như thế sẽ dơ đồng phục mới đó.”
“Có vấn đề gì đâu nha, nằm không mới thoải mái. Vả lại, có ai lại đi rãnh rỗi tới mức không có việc gì mà lúc nào cũng mang thảm trải trên người? Huống hồ coi như dơ thì ở nhà không phải vẫn có con bé Ran sao? Nhờ con bé giặt dùm là được.”
Thái độ thờ ơ của Ye Jian khiến cho Ika rất là bất đắc dĩ, thiếu nữ thở dài: “Chẳng lẽ cậu quên là học viện IS là học viện nội trú sao? Trừ khi nghỉ hè hoặc nghỉ lễ, bằng không học viện sẽ không cho phép các học viên được ra bên ngoài.”
“Là vậy sao? Nhưng mà cậu có nghĩ tới không, Ika, đó là tớ là nam. Học viện hẳn không có ký túc xá dành cho nam đi? Nếu không cho tớ ra ngoài, chẳng lẽ học viện còn muốn cho tớ vào ở trong ký túc xá nữ?”
“Đương nhiên là không có chuyện đó! Cậu nghĩ hay quá nhỉ? Đồ háo sắc, tớ biết ngay là cậu muốn gia nhập học viện IS là vì không có ý đồ tốt mà.”
Ika dùng vẻ mặt ‘Mình đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của cậu rồi.’ để nhìn Ye Jian chằm chằm, đồng thời cũng rất không nể mặt mà vạch trần bản tính xấu xa của người nào đó.
“Cậu cho rằng mình là loại người như vậy?”
“Cậu cứ nói đi?”
Lúc này, một luồng gió nhẹ thổi qua, tốc nhẹ chiếc váy ngắn của Ika lên.
Sau đó, đang nằm ở trên bãi cỏ, Ye Jian không để lọt một tia mà đem toàn bộ phong cảnh nằm dưới chiếc váy ngắn đều nhìn sạch sẽ.
“Sọc trắng xanh? Cái này cũng quá bình thường đi? Con bé Ran bình thường cũng đã bắt đầu mặc Lace rồi. Ika nha, không ngờ cậu lại lạc hậu hơn con bé Ran tới như vậy.”
“Cậu… Cậu… Baka! Cậu là biến thái sao?”
Đỏ bừng cả mặt, Ika vội vàng lấy hai tay để chặn mép váy lại, đồng thời dùng âm lượng lớn hơn mấy lần so với lúc bình thường để trách mắng Ye Jian, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
“Một thời gian ngắn không gặp, Ye-kun vẫn H như vậy. Biết vậy lúc trước nên nghe Chifuyu-nee, để cho cậu trực tiếp chết đói ở đầu đường đi.”
“Này này, cái đó đã gọi là vô nhân đạo rồi có được hay không? Nói cái gì mà ‘nhà trọ không cho phép nuôi thú cưng nên cứ mặc kệ nó đi’, rốt cuộc chị của cậu coi tớ là cái gì? Hừ, vẫn là người nhà Gotanda tốt bụng, cho tớ tạm thời tá túc trong nhà, mặc dù với thằng ngốc Dan, tớ thật sự rất muốn một cái tát quất chết nó.”
Nói tới chuyện này, Ye Jian liền cảm thấy nổi giận trong bụng. Đại khái là một năm trước, khi cậu mới bước chân vào thế giới này, lúc đó không hiểu vì nguyên nhân gì, cậu bí ngất xỉu ở đầu đường. Đúng, chính là ngất xỉu ngay đầu đường.
Kết quả là khi đó, vừa vặn đụng phải lúc hai chị em Orimura đi ngang qua rồi bắt gặp, những chuyện kế tiếp, Ye Jian cũng mãi về sau mới được biết. Nói chung là lúc đó, Ika vốn định thu lưu Ye Jian, nhưng sau đó lại bị Chifuyu dùng lý do là『 nhà trọ không cho phép nuôi thú cưng 』mà vô tình bác bỏ.
Bất đắc dĩ, Ika cũng chỉ có thể đem Ye Jian vẫn còn đang hôn mê, đưa tới nhà Gotanda cách đó không xa.
Tiện thể nói luôn, đó là khi đó, Ye Jian còn đang mặc đồ của nữ ( nguyên nhân trong đó chả cần nói cũng biết ), nói một cách khác, lúc chị em Orimura nhìn thấy cậu, cậu còn đang trong lốt của một yêu tinh ngủ trong rừng, sự mỹ lệ của cậu lúc đó là không cần phải bàn. Nhưng cho dù là vậy, Chifuyu vẫn chỉ liếc qua một cái sau đó liền trực tiếp bỏ qua.
‘Trên đời này sao lại có thể có người lãnh huyết với tâm địa sắt đá tới như vậy?’ Lúc Ye Jian biết được chân tướng, cậu cũng không nhịn được mà phải âm thầm cmn như vậy.
“Phụt —— ! Dan.. Dan-kun, cậu ta vậy mà lại… lại… với cậu… Ha ha ha ha ha ha ha…”
Bên tai nghe được tiếng cười không kìm nén nổi của Ika, Ye Jian càng thêm phiền muộn.
Đó là chuyện xảy ra sau khi Ye Jian được đưa tới nhà Gotanda. Lúc cậu tỉnh lại và phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, sau khi đại khái biết được tình cảnh của bản thân, Ye Jian vốn định lấy lý do mất trí nhớ làm cớ để xin được tá túc lại nhà Gotanda, chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị con bé Gotanda Ran kéo vào trong phòng tắm.
Kết quả là, giới tính bại lộ.
Bất quá, điều khiến cho Ye Jian cảm thấy may mắn là con bé Ran vậy mà lại không hét lên rồi vạch trần giới tính của cậu, mà ngược lại còn chủ động giúp cậu chà lưng.
Mọi chuyện tới đây, nếu cứ thế mà bình yên chấm dứt thì hẳn đã là một kết quả rất tốt với Ye Jian mới đúng. Ừ, nếu chấm dứt như thế, và không xảy ra chuyện cậu bị thằng anh hai ngu ngốc của Ran là Gotanda Dan tỏ tình.
Đúng, Ye Jian bị thằng này tỏ tình rồi.
Đây mới là chuyện khiến cậu nhức hết cả bi. Tuy là sau đó, Ye Jian đã lập tức cho biết giới tính thật và đem thằng ngốc đó lôi ra đánh cho một trận tê người, nhưng trải qua sự kiện này, Ye Jian cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Mấu chốt nhất là cậu còn bị hai con bé Ran với Ika nắm cán vì sự kiện này.
Kết quả là suốt một năm sau đó, cậu thường xuyên bị hai con bé này bắt đi làm lao công miễn phí, nếu cậu không nghe, hai con bé này đe dọa sẽ đem chuyện đó ra tuyên dương khắp nơi. Tuy cậu cũng biết là hai con bé này chỉ nói giỡn, nhưng mà hành động của hai con bé này chả khác gì là đang không ngừng nhắc cậu rằng cậu từng bị một thằng con trai tỏ tình, đây quả thực là khoét tim có được hay không? Cậu thật hận không thể đem cái đầu của thằng ngốc Gotanda Dan kia nhét vào trong bồn cầu.
“Ika, cậu còn cười nữa là sẽ có chuyện đó.”
“A, um… Ưm, thật xin lỗi, nhưng mà… mỗi lần nghĩ tới chuyện này, người ta lại nhịn… nhịn không được…”
Nhìn Ika cố gắng nín cười nhưng có vẻ như lại sắp không tài nào nín nổi, Ye Jian cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may, chuông vào học kịp thời vang lên, coi như là giải vây cho Ye Jian.
“Tớ cảnh cáo cậu, Ika. Nếu cậu dám đem chuyện này nói lung tung ra ngoài ————”
“Không, sẽ không á! Người ta cam đoan.”
Nắm cán cái gì, người biết càng ít mới càng tốt, không phải sao?