Học viện I.S rất lớn, hơn nữa cũng rất thần bí.
Mặc dù là những học viên năm ba năm tư đã sinh hoạt trong học viện này được ba bốn nắm, thậm chí là những giáo viên đã dạy học ở đây cả hằng chục năm, cũng chưa chắc có thể biết được 8 phần mười những việc có liên quan tới học viện này. Ví dụ như… hiện tại, dưới lòng đất của học viện I.S
Rầm rầm rầm bang bang…!
Tiếng xạ kích liên hoàn tựa như mưa rào bị lớp cách âm dày đặc hoàn toàn cản lại dưới lòng đất, cho nên dù rằng lúc này là ban đêm yên tĩnh, nhưng những người trên mặt đất vẫn không thể nghe được tiếng súng điếc tai vang lên liên hồi ở khu vực đang nằm sâu vài chục mét dưới chân.
Bộp ~ ! Bộp ~ ! Bộp ~ !
Tiếng súng rốt cục đình chỉ, sau đó, tiếng vỗ tay thanh thúy bắt đầu vang lên.
“Làm không tệ, Takamiya Mana. Không hổ là thiên tài chỉ với thân phận năm nhất mà đã được đặc cách tiến vào lớp Thần Ma.”
“Nếu chỉ là loại trình độ này, vậy thì không có gì đáng để khoe khoang.”
Người nói chuyện là một thiếu nữ có vóc người nhỏ nhắn yêu kiều. Trên gương mặt tinh xảo đáng yêu, điểm khiến người khác chú ý nhất chính là một viên mỹ nhân chí ngay dưới mắt trái.
“A ~~! Bậc hậu bối bây giờ thật là… Không có chút nào đáng yêu.”
Thiếu nữ có mái tóc màu hạt dẻ tựa như học viên cấp cao, đứng tựa lưng vào tường, lên tiếng oán trách với vẻ lười biếng.
“Em thì cảm thấy là sempai hiện giờ đang rất thiếu khuyết nét dịu dàng.” Đây là lời phun tào của một thiếu nữ buộc tóc song đuôi ngựa đang đứng chung một chỗ với học tỷ tóc hạt dẻ.
“Đây là thái độ nên có của hậu bối với sempai năm thứ ba sao, Fuluti • Sophia?”
“Vì thế mới nói, Dalier-sempai không có chút dịu dàng nào.”
“Vậy thì thế nào? Có phải là ngươi đang có ý muốn để cho bậc tiền bối như ta, hơi ‘chỉ điểm’ ngươi một chút?”
“Ồ ~~ ? Sempai đây là đang có ý định dùng nắm đấm để bịt miệng người khác vì bị người khác nói trúng tim đen sao? Nếu không, ngài thử đi khiêu chiến huấn luyện viên một lần thử xem?”
“Thế thì sao? Nếu mi không phục, vậy ta cũng không ngại thử tay đôi với mi một chút, Fuluti.”
“Này, hai người, mỗi người bớt nói một câu đi. Nếu như để huấn luyện viên nghe được thì ngày mai cả hai lại phải xin nghỉ nữa đấy.”
Người lên tiếng khuyên can là một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh trông như một đại tiểu thư.
“Thôi đi, Sala. Hai người bọn họ cảm tình tốt như vậy, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng xen vào chuyện của người khác. Tới, tới, vừa rồi cậu có nói là cậu có nghe con bé học muội đại biểu dự khuyết sinh nước Anh bảo rằng: trong đám tân sinh năm nhất lần này, có một nam tính có thể điều khiển I.S?”
Người lên tiếng và kéo đại tiểu thư tóc vàng qua một bên, là một ngự tỷ năm ba có mái tóc đen thẳng dài.
“Cái gì? Cái gì? Gạt người chớ? Nam tính điểu khiển được I.S? … Sala, chuyện Shisoin vừa nói là thật sao?”
“Là nói giỡn đi? Trên thế giới này, sao lại có thể có nam tính nào điều khiển được I.S.”
“Mình cũng có nghe nói về chuyện này, hình như là đại biểu dự khuyết sinh bên phía Trung Quốc, gọi là Ye… Ye…”
“Ye Jian, hơn nữa còn là một niên đệ vô cùng mỹ hình, chỗ này của mình có ảnh chụp của cậu ta nha.”
Trong sân đấu khổng lồ dưới lòng đất, các thiếu nữ có thân phận thần bí rốt cuộc cũng tìm được một chủ đề khiến mình cảm thấy hứng thú.
Nhao nhao ngừng việc huấn luyện lại, các thiếu nữ nhanh chóng tụ tập lại cùng nhau.
Mà thiếu nữ năm nhất vốn hoàn thành bài diễn luyện mô phỏng thực chiến trước đó, khi vừa nghe được tên của người nam tính duy nhất có thể điều khiển được I.S thì đột nhiên mở bừng hai mắt. Vốn chưa bao giờ liên hệ gì với các học tỷ, lần này thiếu nữ lại đột nhiên dùng sức mà chen vào trong vòng vây.
“Này, này, sao đột nhiên lại muốn làm gì thế, Takamiya học muội?”
Hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của các học tỷ, đã xâm nhập được vào giữa vòng vây, thiếu nữ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào bức hình chụp trộm đang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Đó là bức hình của một thiếu niên điển trai với mái tóc màu tím bạc lãng tử đầy đặc trưng.
Khi hình thấy mặt của thiếu niên trong tấm ảnh, đôi mắt của thiếu nữ tên là Takamiya Mana bắt đầu tích tụ những giọt nước mắt.
“Onii… Onii-sama…?”
“Ôi chao~!? Onii-sama? Người này vậy mà lại là nii-chan của Mana? Không nói giỡn chứ?”
“Đúng vậy a! Dù nhìn kiểu nào đi nữa thì hai người cũng không giống à? Hai người…”
“Ha ha, sẽ không phải là tình ca ca chứ? Xem bộ dạng kích động của Mana-chan, phỏng chừng là có khả năng lắm đó nha.”
Bảy mồm tám lưỡi, tiếng nghị luận của các thiếu nữ thỉnh thoảng lại vang lên trên sân tập. Thiếu nữ nha, chung quy cũng vẫn chỉ là thiếu nữ, cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể miễn dịch được chứng bệnh gọi là ‘nói nhiều’.
“Đám ngu xuẩn, đang tụ tập ở đó làm gì?”
Đột nhiên, một âm thanh tựa như tiếng gầm rống của sư tử Hà Đông vang rền khắp không gian của sân tập, khiến cho các thiếu nữ đều bị dọa tới nhao nhao hốt hoảng mà đứng thẳng người, tựa như binh lính chờ đợi duyệt binh.
Ngự tỷ, vẫn trong bộ đồng phục màu đen quen thuộc, mặt lạnh như tiền và dùng ánh mắt thẩm tra để nhìn về phía các thiếu nữ đang cúi gục đầu xuống.
“Cho các người gia nhập vào lớp Thần Ma này là để các cô mở tụ hội với nhau sao? Đêm nay nhiệm vụ tăng gấp đôi! Nếu tất cả mọi người đều không hoàn thành, vậy không cho phép ngủ.”
“A!?? Đừng a!!!!”
Tiếng rên thảm thiết thê lương của các thiếu nữ vang vọng toàn bộ không gian của sân tập.
Chỉ có Takamiya Mana, trên gương mặt mà bình thường vốn dĩ rất khó nhìn đến nụ cười, vào lúc này chợt nở rộ một nụ cười hạnh phúc đầy vui vẻ.
Rốt cục, đã tìm được!
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
Răng rắc.
Âm thanh mở cửa rõ ràng truyền vào trong tai của Ye Jian.
“Chào mừng trở về, Chifuyu-nee.”
Bước vào cửa, ngự tỷ tóc đen có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Ye Jian. Ngự tỷ quả thật có chút không ngờ được, là thằng ngốc này vậy mà lại còn thức đến giờ này. Phải biết, bây giờ cũng đã là nửa đêm rồi.
“Hiện tại mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ? Sẽ không phải là có ý định ngủ nướng vào sớm ngày mai chứ?”
“Đương nhiên không, cam đoan là sẽ không tới trễ vào ngày mai.”
“Hừ, cậu dám tới trễ thử xem.”
Nói xong, Chifuyu cởi áo khoác ngoài ra, tiện tay ném nó về phía Ye Jian đang chào đón.
“Chifuyu-nee, đói bụng hay không? Mặc dù hiện tại trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn gì, nhưng tạm thời vẫn có thể làm được bát mì. Nếu muốn ăn thì tạm thời chờ chút, năm phút là xong, bia đã đặt ở trên bàn.”
Tiện tay đem áo khoác máng tên móc treo quần áo, Ye Jian nói xong liền đi về phía phòng bếp rồi mở cửa bước vào trong.
Tiện thể nói luôn là ký túc xá của giáo viên bình thường thì luôn cao cấp hơn ký túc xá của học sinh một chút; phòng tắm có buồng vệ sinh, rửa mặt, bồn tắm v… v… đầy đủ; phòng bếp cũng không phải dạng nhỏ gọn như của học sinh, ít nhất còn có một bàn ăn, một tủ đựng chén đĩa đầy đủ cùng với một tủ lạnh hai tầng, bất quá vì trước đó đây là phòng riêng của Chifuyu nên trong tủ lạnh chỉ toàn là bia.
“Thật không ngờ thằng ngốc như cậu vậy mà lại biết làm cơm?”
“À, có biết một chút. Chủ yếu vì cảm thấy tự mình làm sẽ hợp khẩu vị hơn.”
“Vậy sau này việc nấu ăn giao cho cậu, tôi nhiều khi không có thời gian để tới căn tin ăn cơm.”
Chifuyu hoàn toàn không biết khách khí là gì mà trực tiếp đem việc nấu cơm quăng cho ‘bạn cùng phòng mới’ chỉ mới vào học năm nhất của mình.
“Cũng được, chỉ cần còn chung phòng, dù sao nấu cho một người với nấu cho hai người cũng như nhau, chẳng tốn bao nhiêu thời gian.” Ye Jian nói với giọng bình thản.
“Vậy thì tốt, bất quá có chuyện tôi vẫn phải báo trước, cho dù cậu có ở chỗ này của tôi xum xoe tới cỡ nào thì tôi cũng không giao em gái của tôi cho cậu đâu.”
“A? Chị cảm thấy em là vì Ika nên mới làm vậy? Chị có biết tùy tiện hạ thấp thiện ý của người khác như vậy sẽ khiến cho người ta khó chịu lắm không? Không cầu hồi báo không có nghĩa là thích bị khinh bỉ đâu, em lại không phải là maso.”
Ye Jian bất đắc dĩ mà lườm về phía Chifuyu rồi phun tào.
“Ai biết được thằng nhóc thúi nhà cậu đang có ý đồ gì? Đúng, có một việc sớm thông tri cho cậu. Đó là trong đợt thi đối kháng sắp tới, tối thiểu giải cá nhân phải giành hạng nhất về đây. Đây là mệnh lệnh, cậu không có quyền từ chối.”
“Híc, làm vậy thật không có vấn đề sao? Cuối tuần mới là ngày thi đấu với Ika và Cecilia, còn chưa thi đấu mà đã xác định trước là hai người họ sẽ thua như vậy, thật sự không vấn đề chứ?”
“Đừng có mà giả bộ với tôi, hai con bé đó, còn non lắm.”
Quả nhiên, vị ngự tỷ đại nhân này cũng đã sớm nhìn thấu Ye Jian.