“… Vậy sao? Giống như trong dự liệu. Thôi trễ rồi, đi ngủ sớm đi.”
『 Uh, mình cúp máy đây. Nếu như đánh thức Houki-chan thì sẽ không tốt. 』
“Được rồi, như vậy, ngủ ngon, ngày mai gặp.”
『 Uh, cậu cũng thế. Ngủ ngon, Ye-san. 』
Píp ~~ !.
Tiếng cúp máy vang lên, Ye Jian hơi ngửa ra sau nhìn lên trần nhà, vẻ mặt có chút ngẩn ra.
“Có phải là đã hơi quá tay rồi không?”
Hơi lẩm bẩm một câu, nhưng rất nhanh, Ye Jian liền lắc đầu.
“Không, sẽ không! Con bé đó không yếu ớt như vậy, sự kiên cường được trui rèn suốt hơn mười năm, tuy không phải là thứ không thể phá vỡ, nhưng cũng không phải là thứ tùy tiện sẽ bị đánh tan như vậy.”
Nhắc mới nhớ, lúc đó, giống như có thứ gì đó óng ánh rơi lả tả, chẳng lẽ con bé khóc sao?
“Hầy ~~~ thôi được rồi, mặc kệ. Bất luận như thế nào cũng được, đợi ngày mai rồi nói sau. Nếu thật sự không được thì cùng lắm dùng tuyệt chiêu vậy.”
Càng nghĩ càng đau đầu, vì vậy, Ye Jian rất là vô trách nhiệm mà tự giác lựa chọn từ bỏ suy nghĩ.
“Xem ra vị onee-sama kia nhất thời nửa tiếng sẽ không trở về, đi tắm trước một cái đi.”
Nghĩ như vậy, Ye Jian đứng dậy, vứt chiếc điện thoại di động trong tay qua một bên rồi bước về phía tủ quần áo.
Lấy một chiếc khăn tắm được hong khô từ trong tủ ra, Ye Jian cởi áo khoác rồi hừ hừ một khúc nhạc mà bước vào trong phòng tắm.
Ma Vương đại nhân biết hưởng thụ lắm, cho dù bây giờ chỉ là ‘người thường’ thì ma vương đại nhân cũng sẽ không bạc đãi mình.
‘Ào Ào Ào’!
Tiếng nước chuyển động khi có vật nặng chìm xuống vang lên. Sau khi toàn thân đều ngâm vào trong nước nóng, Ye Jian phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Hô ~ quả nhiên ngâm nước nóng là thoải mái nhất. Nếu lại thêm một chút ‘giết hẳn phải chết ( service )’ vân vân cái gì, vậy thì tuyệt nhất rồi.”
Đương nhiên, nguyện vọng này hiện tại là không có khả năng thực hiện.
Không, cũng không phải là không được, nếu như chủ nhân của gian phòng này trở nên dịu dàng hơn một chút, hoặc nên nói là nếu Ye Jian có bản lĩnh khiến cho vị onee-sama kia trở nên dịu dàng hơn một chút thì có lẽ…
Răng rắc.
Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, truyền vào trong tai của Ye Jian.
Ẩy? Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới. Chẳng lẽ hôm nay không cần họp sao? Trở về sớm như vậy?
Nói như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc mình không thể tiếp tục ngâm bồn tắm nữa sao? Rõ ràng chỉ mới vừa bước vào.
“Là Chifuyu-nee sao?”
“Cậu ở trong đó à?”
“Uh, vốn định ngâm nước nóng một chút rồi tắm, chờ tí xong ngay. Chị hơi chờ chút xíu đi, uống bia hay gì đó cũng được. Xong ngay đây!”
“Ngâm nước nóng? Chậc, phiền toái!”
Chép miệng tắc lưỡi một cái, sau đó Chifuyu liền không có động tĩnh.
Ồ? Lấy tính cách của vị ngự tỷ sama kia, lúc này phải nên nói một câu đại loại như ——『 cho cậu hai phút, lập tức đi nấu cơm cho tôi 』, vậy mới hợp lý chứ? Sao đột nhiên đổi tính rồi?
Trong lúc Ye Jian còn đang nghi ngờ thì đột nhiên, phòng thay đồ bên ngoài chợt vang lên tiếng ‘sột soạt’ bất bình thường.
“Chifuyu-nee?”
‘Xoạch —— Cạch!’
Cửa phòng tắm bị mở ra một cách thô bạo.
Sau đó, thứ hiện ra trong mắt Ye Jian chính là ngự tỷ tóc đen tóc dài xõa sau vai, toàn thân cao thấp chỉ bọc trong một chiếc khăn tắm.
Chiếc khăn tắm mỏng dính bó sát người ( thật ra thì cũng không phải là mỏng lắm ), căn bản là hoàn toàn không thể che đậy được vóc người có tỷ lệ hoàng kim quá sức là hoàn mỹ của ngự tỷ đại nhân.
“————”
Trong ánh mắt gần như là đờ đẫn của Ye Jian, ngự tỷ không che không giấu, hào phóng mà bước về phía bồn tắm lớn.
Kế đó, thò tay kéo tấm vải mành dùng để ngăn cách bồn tắm xuống.
Xôn xao.
Tấm vải mành tấm ướt trông có phần mơ hồ, vào lúc này lại trở thành chướng ngại vật che chắn tầm mắt của Ye Jian.
“Hôm nay vận động nhiều, mồ hôi ra không ít, quần áo cứ căng sát người rất khó chịu, đợi không được. Cậu liền trung thực mà ở yên bên đó cho tôi, nếu muốn chết thì cậu có thể thử di động một chút.”
Chifuyu vô cùng khí phách mà đưa ra cảnh cáo, sau đó Ye Jian liền nghe được tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen.
Bị dọa tới sửng sốt mất một lúc, Ye Jian phải mất một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Thật đúng là giống với phong cách của Chifuyu đại nhân a, Ye Jian bất đắc dĩ mà thở dài.
Bất quá, khi đưa ánh mắt nhìn về phía bóng người diệu mạn chập chờn có chút mơ hồ hiện lên trên vải mành, một luồng hơi nóng lập tức chạy khắp toàn thân của Ye Jian.
Diệu mạn, chập chờn, mơ hồ, muốn nhìn mà nhìn không được, lại như có như không; loại hấp dẫn này quả thực là còn kích thích hơn lõa thể gấp trăm lần à.
Ánh mắt bốc lửa của Ye Jian lúc này hầu như muốn đem tấm mành ngăn ở trước mắt hoàn toàn khí hóa.
“Muốn xem không?”
“Dĩ… Khục, chuyện đó.”
Đột nhiên bị hỏi khiến cho Ye Jian thiếu chút nữa liền trả lời là ‘dĩ nhiên’, còn may là cậu kịp phản ứng.
“Muốn nhìn, vậy sao cậu không thử kéo vải mành lên để nhìn một cái?”
“Khục, thôi, em vẫn là chờ Chifuyu-nee tắm xong đi.”
“Hừ, thằng nhóc con, còn chưa mọc lông mà còn đòi muốn ăn thịt? Cho cậu hai phút, lập tức tắm xong đi ra.”
Đã sớm nhìn thấu tâm tư của Ye Jian, Chifuyu khinh thường mà trào phúng, sau đó tắt vòi hoa sen mà đi ra ngoài.
Nổi giận! Ye Jian nổi giận! Ha hả, dám nói cậu còn chưa mọc lông? Tôn nghiêm của cậu gặp phải sỉ nhục!
“Ha hả, chưa mọc lông đúng không? Chờ đó cho bản vương, Orimura Chifuyu. Chớ để một ngày nào đó bị bản vương đưa lên trên giường, bằng không, bản vương sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là ‘họa từ miệng mà ra’. Sự nuông chiều của ma vương, không phải ai cũng nhận được đâu.”
“Ở trong đó nói thầm gì đó?”
“Ha? Nói cái gì nhỉ ~ ? Ha hả, ai biết được?”
“Hừ, nếu dám có ý đồ không đứng đắn, vậy thì chuẩn bị tinh thần cho việc bị cắt đi, thằng nhóc con.”
Ồ? Vị ngự tỷ này chẳng lẽ có thuật đọc tâm sao?
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Thế nào rồi?”
Ika vẻ mặt đau khổ mà lắc đầu: “Buổi sáng tỉnh dậy tới giờ vẫn luôn không nói một câu, xem ra lần này Houki-chan giận thật rồi.”
“Đừng hạ định nghĩa sớm như vậy, nói không chừng Shinonono đồng học chỉ là đang thẹn thùng thôi.”
Ye Jian mở miệng cười, kết quả là Ika lập tức tức giận mà phàn nàn lên: “Làm sao có thể là thẹn thùng, đến lúc nào rồi mà còn ở đó nói giỡn? Tóm lại, tìm một cơ hội, chúng ta cùng đi xin lỗi đi.”
“Cậu cảm thấy Shinonono đồng học hiện tại sẽ chịu để ý tới tớ sao?”
Ye Jian bất đắc dĩ nói như vậy, sau đó chỉ về phía thiếu nữ có vẻ đơn độc ngồi cạnh cửa sổ đang tản ra hơi thở lạnh buốt như gió Nam Cực.
“Nhưng mà, nếu cứ để như vậy thì cũng không phải là cách chứ? Tiếp tục trì hoãn nữa, nói không chừng quan hệ giữa cậu ấy với cậu sẽ hoàn toàn đông cứng đấy.”
Một bên là bạn thân từ thuở nhỏ, một bên là lam nhan tri kỷ.
Hai người này xảy ra mâu thuẫn, người bị kẹp ở giữa như Ika mới là đau đầu nhất.
“Được rồi, vậy để tớ đi thử một chút, nhưng nói trước là không đảm bảo tỷ lệ thành công đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng có chút phồng phồng của Ika, Ye Jian thở dài, sau đó đứng dậy đi về phía Houki.
“Hay là để tớ đi chung với cậu…”
“No problem! No problem! Người gây ra chuyện này là tớ, cậu có đi theo thì cũng vậy thôi. Cứ ở yên đây đi.”
Phất phất tay ngăn cản Ika, sau đó, trong cái nhìn soi mói của các nữ sinh trong lớp, Ye Jian đi tới trước chỗ ngồi của Houki.
“Shinonono đồng học…?”
Bỏ qua.
“Cái kia, Shinonono đồng học?”
Vẫn là bỏ qua.
“Houki?”
Ầm!
“Đừng gọi tên ta! Còn nữa, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta ngay! Lập tức!”
Dùng sức mà dộng mạnh xuống mặt bàn, Houki dùng ánh mắt phẫn nộ mà nhìn trừng trừng Ye Jian.
“Chờ một chút, kỳ thực tôi…”
“Còn gì để nói nữa, lập tức đi ngay! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Hầy ~, được rồi, xem ra chỉ có thể đợi tới lúc cảm xúc của cô ổn định lại vậy.”
Thở dài lắc đầu, Ye Jian xoay người, nhưng vừa mới giơ chân lên thì sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh nhỏ xíu.
“Nghỉ trưa… Nếu muốn nói xin lỗi, vậy giờ nghỉ trưa, tới sân thượng.”
“Cái gì?”
Quay người lại, nhưng thứ Ye Jian nhìn thấy chỉ là nửa bên mặt lạnh như tiền của thiếu nữ.