“Ye-san, cậu và Lingyin rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha? Tại sao cậu ấy vừa tới thì liền muốn tìm cậu quyết đấu? Rõ ràng trước đó hai người còn chưa gặp nhau lần nào, chuyện này cũng quá bất thường.”
Vẻ mặt buồn khổ, Ika vừa đi vừa nghiêng đầu về phía Ye Jian mà hỏi nhẹ. Suốt từ sáng tới giờ, nói chính xác thì là từ lúc xảy ra chuyện của Huang Lingyin tới giờ, Ika vẫn luôn rất buồn khổ, toàn bộ tâm tư của thiếu nữ hiện giờ đều đặt hết lên chuyện này.
“Cô ta rốt cuộc là ai vậy? Mặc dù nghe nói cô ta cũng giống với Ye-tang, là đại biểu dự khuyết sinh của Trung Quốc, chỉ là thái độ với hành động đó của cô ta là có ý gì? Học sinh lớp II chạy tới lớp I của chúng ta khiêu khích, kêu thét om sòm, lại còn ngang ngược muốn thách đấu với Ye-tang, cô ta cho rằng mình là ai chứ?”
Đi song song bên phải Ye Jian, Cecilia cũng cau mày và thể hiện sự bất mãn.
Trước chưa nói tới thái độ phách lối của nữ sinh vừa chuyển tới kia, chỉ riêng việc nữ sinh đó nghênh ngang mắng mỏ rồi thách đấu Ye Jian ngay trước mắt nàng cũng đã đủ để khiến nàng không thoải mái rồi. Phải biết là hiện tại, trong quan điểm của Cecilia, Ye Jian đã là mục tiêu quan sát riêng của nàng; trước khi việc quan sát của nàng kết thúc, nàng căn bản là không cho phép bất cứ ai được tới trước mặt hắn ( Ye Jian ) mà khoa tay múa chân.
“Hừ! Dù sao không cần nói cũng biết là chắc chắn là đã lại làm chuyện gì đó biến thái đối với người ta.”
Đi ở bên cạnh Ika, Houki lườm Ye Jian một cái sau đó quay mặt về hướng khác, giọng lãnh đạm mà lên tiếng giễu cợt.
“Người ta cũng nghe nói, onii-sama, chi bằng để cho Mana tới giáo huấn cô ta một chút?”
Nhảy nhót và đi ở phía trước Ye Jian, Mana vô cùng ngay thẳng mà trực tiếp nói như vậy. Đối với Mana mà nói, nếu đối phương đã vô duyên vô cớ chủ động kiếm chuyện mà đầu đuôi còn chẳng giải thích rõ, vậy thì thay vì tốn nước miếng, còn chẳng bằng trực tiếp động thủ, như vậy còn thống khoái hơn.
Hơn nữa, phải biết là nữ sinh kia còn dám lăng mạ và sỉ nhục onii-sama của mình, chỉ riêng điểm này cũng đã đủ để cô bé đem ả nữ sinh chuyển trường hung hăng càn quấy kia xếp vào sổ đen.
“Chờ… Chờ một chút, Mana-chan! Lingyin là bạn thuở nhỏ của chị, xin em đừng vọng động, bản tính của cậu ấy không phải như thế. Mặc dù đôi lúc cậu ấy thỉnh thoảng có chút tùy hứng với tính trẻ con, nhưng thực chất cậu ấy rất dễ thân cận. Trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm.”
Nghe được Mana thậm chí có ý định muốn động thủ, Ika cuống quýt mà lên tiếng ngăn cản.
Phải nói là bây giờ, trong năm người ở đây, cũng chỉ có Ika là cảm thấy đau đầu nhất.
‘Chuyện của Ye-san với Houki-chan còn chưa xong thì lại tới chuyện Yin-chan chuyển trường tới, hơn nữa có chết không mà lại còn có xung đột lớn như vậy với Ye-san, hơn nữa còn chẳng hiểu tại sao. Mọi chuyện tại sao lại như vậy chứ?’ Ika buồn khổ nghĩ.
Hiện tại, Ika quả thực là không biết phải nên xử lý mọi chuyện như thế nào. Chuyện của Huang Lingyin quả thực là không hiểu đầu đuôi, rõ ràng Yin-chan với Ye-san thậm chí còn chưa từng gặp mặt nhau, làm sao lại xảy ra xung đột lớn tới như vậy? Yin-chan rõ ràng không phải là người thích đi gây chuyện với không biết lý lẽ.
Mà đã vậy, điểm chết nhất còn không phải là ở đó, mà là ở cái tính bướng bỉnh của Huang Lingyin. Có thể nói là cả Huang Lingyin lẫn Shinonono Houki đều giống hệt nhau ở cái tính bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì thì người khác có nói gì đi nữa cũng không lay động được.
Cho nên trong tình huống này, coi như Ika có là thanh mai trúc mã thân mật nhất của cả hai người cũng không biết phải làm gì để hóa giải xung đột của hai người với Ye Jian.
“Bạn thuở nhỏ? Ika, trừ tớ ra, cậu vẫn còn có bạn thuở nhỏ khác sao?”
Houki là người đầu tiên đặt câu hỏi; đối với Houki mà nói, nàng vẫn tương đối để ý thân phận của nữ sinh vừa chuyển tới kia.
“Uh, lúc Houki vừa chuyển đi thì Lingyin cũng vừa vặn chuyển trường tới. Mãi đến tận năm trước cậu ấy mới về nước. Nhắc mới nhớ, lúc Lingyin vừa chuyển đi không được bao lâu thì lại tới phiên Ye-san xuất hiện, nếu tính ra thì cả Houki, Yin-chan với Ye-san đều là bạn thanh mai trúc mã của tớ.”
“Nói như vậy tức là hai người bọn họ chưa từng gặp mặt?”
“Cho nên mới nói, mình cũng không hiểu nổi chuyện này, rõ ràng chính bản thân Lingyin cũng nói hôm nay mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau, vậy mà giữa hai bên lại có xung đột lớn như vậy, Yin-chan thậm chí còn muốn thách đấu. Chuyện này cũng quá không hợp lẽ thường.”
Ika vừa nói như vậy xong thì tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Ye Jian.
Hiện tại, người duy nhất còn có thể cho ra được câu trả lời cũng chỉ có người trong cuộc này rồi.
“Coi như mọi người có nhìn tôi như vậy thì chân tướng nó cũng chẳng tự động vọt ra đâu. Cô ta lần đầu tiên nhìn thấy tôi, tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy cô ta. Thậm chí trước sáng hôm nay, tôi còn không biết là có một người như vậy, càng không cần nói tới chuyện tiếp xúc. Nếu nói giữa tôi với cô ta có liên hệ với nhau thì… có lẽ cũng chỉ còn có việc cùng là đại biểu dự khuyết sinh của Trung Quốc.”
“Thế nhưng mà, nếu đã cùng là đại biểu dự khuyết sinh trong nước với nhau, quan hệ của hai bên không phải phải là nên rất tốt sao? Giống như ở khối năm 2, có một tiền bối cũng là đại biểu dự khuyết sinh của Anh Quốc, quan hệ giữa chúng tôi hiện tại rất tốt nha?” Cecilia có chút hồ nghi mà nghẹo đầu nói.
“Có quỷ mới biết, ai biết được là chuyện gì xảy ra với con nha đầu đó. Tôi còn chưa từng biết là có con nhóc đó trên đời này, coi như hai bên đều là dự khuyết sinh nhưng căn bản cũng không có quan hệ gì với nhau mới đúng. Dù sao ngay cả máy chuyên dụng với tất cả hỗ trợ của tôi cũng đều tới từ một sở nghiên cứu tư nhân, chính phủ tối đa cũng chỉ cung cấp cho tôi những quyền lợi tối thiểu của một dự khuyết sinh, mà dăm ba cái quyền lợi tối thiểu đó thì dự khuyết sinh nào mà không có? Chẳng lẽ hai người cho rằng trên đời này còn có dự khuyết sinh nào đi ganh ghét hay nổi xung đột với một dự khuyết sinh khác chỉ vì mấy cái quyền lợi đó sao?” Ye Jian nhìn Ika với Cecilia mà hỏi lại.
Cecilia với Ika đồng thời lắc đầu, mà Houki sau khi nghe Ye Jian nói xong thì sắc mặt cũng hòa hoãn lại. Về phần Mana? Cô bé hoàn toàn không có hứng thú, với cô bé mà nói, chỉ cần có Ye Jian ở bên, như vậy là cũng đủ rồi.
“Nhưng mà nói như vậy thì… Kỳ quái a? Hai người vốn dĩ không quen, không biết, không gặp, khôn giao tiếp, thậm chí gần như không liên quan gì với nhau, làm sao nảy sinh xung đột?”
“Liệu có phải là nhận lầm người không?”
“Không đời nào! Không thể nào có chuyện nhận lầm người khác với Ye-tang được. Phải biết Ye-tang là phái nam duy nhất trên thế giới có thể sử điều khiển I.S., trong học viện cũng chỉ có duy nhất Ye-tang là nam, làm sao mà nhận lầm được?”
“Được rồi, được rồi! Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn; con nha đầu đó muốn gì, tôi chiều là được. So với việc đó, hiện tại đi ăn gì mới là chuyện quan trọng. Hôm nay nên chọn món gì cho tốt nhỉ, hm ~~~, hay là cùng ăn mì sợi đi?”
Ye Jian ung dung mà khoát khoát tay kết thúc chủ đề, sau đó đưa ra đề nghị cho bữa trưa.
“Người ta… Người ta vẫn là ăn món ăn kiểu Tây Âu thôi, mì sợi gì đó… người ta vẫn có chút không quen.” Cecilia lắc đầu, biểu lộ có chút mất tự nhiên.
“Nếu Onii-sama ăn mì sợi, vậy thì Mana cũng ăn mì sợi là được rồi.” Mana thì lập tức gật đầu, sau đó bắt đầu suy tính với việc nên chọn loại mì sợi có vị như thế nào.
“Sao hôm nay đột nhiên lại nghĩ tới việc ăn mì sợi?”
Ika hiển nhiên là cũng không có ý định ăn mì sợi giống Cecilia, chỉ là Ika ngược lại có chút hiếu kỳ là tại sao hôm nay Ye Jian đột nhiên muốn đổi khẩu vị.
“À, thỉnh thoảng ăn một chút mì phở có lợi cho tiêu hóa, không phải sao?”
“Hừ!” Đối với lý do này của Ye Jian, Houki rất là khinh thường mà hừ một tiếng.
Đối với việc này, Ye Jian chỉ cười cười, hoàn toàn không để trong lòng.
“Như vậy nên chọn loại mì nào bây giờ nhỉ? Hm… Được rồi, quả nhiên vẫn là, oba-san, cảm phiền cho một bát mì xá xíu ————”
“Xin cho một tô mì xá xíu ————”
Hai âm thanh có âm điệu bất đồng nhưng nội dung lại giống y hệt nhau, vi diệu mà cùng vang lên, đồng thời cũng cùng kết thúc.
Sau đó, gần như cùng lúc, chủ nhân của hai âm điệu liền quay lại mà nhìn về phía đối phương.
“—— là ngươi!?” X2
“Ai ya, thật xin lỗi, nhưng mì xá xíu chỉ còn lại đúng một chén gia vị rồi, nên không biết…”
“Cho tôi!” X2
Không hẹn mà cùng mở miệng, sau đó, hai người trợn mắt mà nhìn nhau.
“Ngươi muốn làm gì!?
“Ồ? Câu này phải là do tôi nói mới đúng chứ?” Bị thiếu nữ song mã vĩ hằm hè mà nhìn trừng trừng, Ye Jian chỉ bật cười mà hỏi lại, sau đó quay về phía oba-san đứng trong quầy bán thức ăn mà nói: “Oba-san, người này chen ngang. Cho nên mì xá xíu theo thứ tự phải là của cháu.”
“Ngươi nói cái gì!? Ai chen ngang hả!?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô đọc chữ ghi trên này xem.”
Ye Jian chỉ về phía tấm biển hướng dẫn ghi tên quầy ở trước mặt mình, nụ cười trên mặt trở nên vô cùng nghiền ngẫm.
“Nơi chọn món ăn?”
“Cô nhìn lại chỗ đó của mình xem.”
Theo phản xạ, thiếu nữ liếc mắt về phía bên mình.
“Nơi… nhận món ăn!?”
“Hiểu chưa? Căn tin của học viện I.S., muốn ăn thì phải qua bên này chọn món trước, sau đó mới qua bên đó của cô để nhận, cho nên, tàn niệm.”
“Ngươi ————”
Thiếu nữ song mã vĩ trừng mắt, tức tới độ thiếu chút nữa là đã nhào lên cắn người. Còn cắn ai? Chuyện đó còn phải hỏi sao?