“Haizz ~~, thật là phiền toái, ngày mai còn phải tới thêm một lần.”
Kết thúc thủ tục ‘tra hỏi’ đầy buồn chán, Ye Jian cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng giáo viên.
Tình huống lộn xộn gây ra bởi sự kiện lúc sáng, sau khi trải qua một buổi trưa cũng đã khôi phục lại bình thường. Tốc độ khôi phục này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì tuy rằng học viện đã phải đưa ra cảnh báo cấp S, nhưng thời gian sự kiện kéo dài lại quá ngắn, những người biết chuyện thì lại không nhiều, còn đều bị yêu cầu phải giữ bí mật; đồng thời hậu quả để lại nhìn thì tưởng chừng như khá là khủng bố khi hơn một nửa sân thi đấu bị đánh chìm thành một hố thiên thạch rộng cả chục mét, nhưng với trình độ kỹ thuật của học viện I.S. thì để lấp đầy cái hố thiên thạch kia, đồng thời xây dựng lại sân thi đấu, thời gian thậm chí chẳng cần lấy một ngày.
Người biết chuyện không nhiều, còn bị yêu cầu giữ bí mật, thiệt hại vật chất lại không đáng kể, mà đã vậy còn không có thiệt hại về người, nên chuyện sự kiện lần này lắng lại nhanh như vậy cũng là không có gì đáng ngạc nhiên, tuy rằng trong đó cũng có một phần nguyên nhân là vì có người muốn sự kiện lần này được dìm xuồng. Dù sao cảnh báo cấp S không phải là nói giỡn, bị liệt vào độ cơ mật cấp cao cũng là đương nhiên.
“Mà, coi như rồi, hiện tại cũng gần tới giờ cơm tối, tóm lại cứ đi căn tin ăn cái gì trước đã rồi tính tiếp.”
Đang định tới căn tin, Ye Jian đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đã lẳng lặng đứng chờ ở đó từ lúc nào.
Con bé này vậy mà lại ở đây giờ này? Đây quả thật là ngoài dự đoán của Ye Jian.
“Houki?”
“Đừng kêu tên của tôi!”
Tuy là ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt của Houki không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn cùng khó chịu giống như lúc trước, điều này cho thấy là trong lòng, thiếu nữ cũng đã ngầm thừa nhận việc Ye Jian trực tiếp gọi tên của bản thân.
“Làm sao vậy? Ở đây chờ tôi sao?”
“Ai chờ cậu nữa à?! Đừng có tưởng bở!”
Nghe được câu hỏi của Ye Jian, Houki lập tức xụ mặt mà lớn tiếng phủ nhận, nha, phản ứng rất phù hợp với tính cách của nàng. Chỉ có điều sau khi nói như vậy xong, nét mặt của Houki đột nhiên trở nên hơi nhăn nhó, đúng vậy, chính là cái kiểu nhăn nhó thường thấy nhất của con gái. Chỉ là biểu hiện này, nếu xuất hiện trên mặt ai cũng không kỳ quái, nhưng nếu xuất hiện trên mặt một người luôn giữ thái độ cứng rắn và muốn lấn át Ye Jian như Houki thì quả thực giống như là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Ye Jian có chút hồ nghi mà nhìn Houki một cái, quả nhiên, người sau lập tức né tránh ánh mắt của Ye Jian, căn bản là không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Có…”
“Cái gì?”
“Có… Có thời gian hay không… Hiện tại.” Có chút co cóng mà nói ra lời này, khí thế của Houki càng yếu đi.
Thái độ dị thường như vậy, lập tức khiến cho Ye Jian cảm thấy càng thêm tò mò.
“Thời gian ngược lại là có, bất quá hiện tại tôi đang muốn tới căn tin để ăn cơm. Cô ăn chưa? Nếu chưa ăn thì qua đó cùng ăn luôn đi, có chuyện gì vừa ăn vừa nói cũng được, không ngại chứ?”
“Tôi…”
Muốn nói lại thôi, Houki do dự một hồi, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Chỉ là khi Houki vừa mới đồng ý việc đi ăn cơm chiều cùng với Ye Jian xong, hai bên còn chưa đi được mấy bước với nhau thì từ phía khác của hành lang đã vang lên giọng nói thứ ba.
“Ye-han! Cậu rốt cuộc cũng ra rồi sao?”
Trong toàn bộ học viện I.S. này, phỏng chừng cũng chỉ có đúng một người là dùng cách gọi đó với Ye Jian —— ojou-sama tới từ Nước Anh, Cecilia • Alcott.
“Ye… Tại sao cô lại ở đây, Shinonono đồng học?”
Vội vã chạy tới, Cecilia còn chưa kịp thở, liền đã phát hiện Houki đang đứng bên cạnh Ye Jian. Vì vậy, ngay lập tức, thiếu nữ liền chống nạnh và chỉ ngón tay về phía Houki mà chất vấn.
“Tôi ở đâu thì có liên quan gì tới cô?”
“Ara, đúng là chẳng liên quan gì tới tôi, và tôi đương nhiên cũng chẳng có hứng thú gì với cô, nhưng vậy thì thế nào? Cô lại muốn gây sự với Ye-han nữa sao? Nếu vậy thì tôi không thể mặc kệ. Vì nói thế nào đi nữa thì Cecilia này cũng là trợ lý đặc biệt của Ye-han, nếu để cho những người không phận sự cứ liên tục tới làm phiền Ye-han, tôi cũng sẽ cảm thấy phiền não.”
Thái độ cao ngạo cùng dương dương đắc ý của Cecilia, lập tức khiến cho Houki nổi trận lôi đình.
“Thật đúng là dám nói a, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy. Nhưng hiện tại, người vừa được cậu ta mời đi ăn cơm chiều là tôi, người không liên quan như cô mời đi chỗ khác! Không tiễn!”
“Cô nói cái gì!? Ye-han làm sao có thể mời thứ ác nữ như cô đi ăn chung, nếu phải dùng bữa chung thì cũng phải là do trợ lý đặc biệt như tôi đảm nhiệm mới đúng. Ưm ~, chúng ta đi thôi, Ye-han, vừa vặn mình cũng chưa ăn cơm chiều.”
Nói xong, Cecilia liền thân mật mà quàng lấy cánh tay của Ye Jian, sau đó kéo cậu về hướng đi tới căn tin, hoàn toàn làm lơ Houki đã nổi giận ở gần đó.
“Đứng lại đó cho tôi! Người có tư cách nắm tay cậu ta hiện tại phải là tôi mới đúng!!!”
Giận tới mất cả lý trí, Houki quát lên và dùng tốc độ cực nhanh để đuổi theo hai người, và tới khi Houki kịp phản ứng lại thì bản thân cũng đã quàng lấy cánh tay còn lại của Ye Jian mất tiêu.
Nhận ra là mình đã làm gì, Houki liền cứng cả người, khuôn mặt cũng đỏ lên như cục than hồng đang cháy.
Ở bên kia, Cecilia thấy Houki cũng quàng lấy tay của Ye Jian thì nhíu mày bất mãn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Ye Jian chặn lại. Thiếu niên lên tiếng trước: “Nếu đã như vậy thì cùng với nhà ăn đi.”
Nghe được Ye Jian nói như vậy, Cecilia cũng chỉ có thể không cam lòng mà đáp ứng.
Về phần Houki thì hiện tại thiếu nữ chỉ biết cam chịu mà cúi đầu xuống, không nói tiếng nào, hẳn là Houki cũng không muốn bị Ye Jian nhìn thấy biểu hiện của mình lúc này.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Thành thật khai báo cho ta, không được bỏ sót chi tiết nào, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
『 Thuộc hạ… Thuộc hạ đã biết… Thực ra là… 』
Từ từ nghe lời thuật lại vang lên từ trong điện thoại, sắc mặt của Lingyin dần dần trở nên khó coi.
Từ lúc trở lại ký túc xá tới giờ, trong lòng của Lingyin vẫn luôn bồn chồn bất an.
Tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay, từng chuyện từng chuyện một, cứ không ngừng tái hiện trong đầu của nàng, nhất là việc tên thối tha kia không ngừng năm lần bảy lượt cứu mạng bản thân, đó quả thật là như nguyền rủa vậy, trực tiếp ám trong đầu của Yin không cách nào lái đi được.
Trong ấn tượng của Lingyin, tên đó hẳn phải là một tên khốn kiếp, đã dối trá lại hung hăng càn quấy.
Để lại cho bản thân nỗi nhục nhã lớn như vậy, thù bày bất luận thế nào cũng đều phải báo, cho nên, mang theo quyết tâm như vậy, Yin không chút do dự mà chuyển tới học viện I.S. này.
Nhưng kết quả là ngay khi nhìn thấy tên đó lần đầu tiên, Lingyin tuy vẫn duy trì sự phẫn nộ nhưng vẫn phải thừa nhận là mình hơi bị dội một chút, bởi vì ấn tượng đầu tiên khi đó, với ấn tượng về ‘một tên khốn kiếp tội ác tày trời’ thật sự khác quá xa. Bất quá sau đó, Yin lại hiển nhiên mà cảm thấy rằng đây chỉ là biểu hiện dối trá bên ngoài của hắn.
Cho nên, quyết tâm trả thù của thiếu nữ vẫn không hề dao động. Mặc dù đã được người bạn thanh mai trúc mã của mình mấy lần khuyên bảo, nhưng thủy chung, Yin vẫn lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của mình. Thiếu nữ muốn trả thù, nàng muốn thông qua phần thi đối kháng cá nhân, dùng thực lực của bản thân mà đánh tan tên thối tha kia ngay chính diện, để hắn phải khóc lóc mà quỳ xuống xám hối.
Quyết tâm này, mãi đến trước khi trận đấu bắt đầu thì vẫn không hề dao động.
Nhưng sau khi game bắt đầu thì những chuyện xảy ra sau đó lại khiến Yin cảm thấy phức tạp, hoặc nên nói là không biết làm sao.
Kẻ bị mình nhận định là dối trá và tội tác tày trời, lại liên tục cứu mạng mình hết lần này đến lần khác, thậm chí còn làm tới mức vì cứu mình mà chính diện chống đỡ chùm quang pháo kinh khủng kia. Cứ coi như là hắn đủ thực lực để đỡ đi, nhưng trong chiến đấu, có thể né được thì ai lại đi cương chính diện? Đòn tâm lý? Đừng có đùa! Thứ đồ chơi không người lái kia có cái gọi là ‘tâm lý’ sao? Rất rõ ràng, hắn cương chính diện với thứ kia cũng là vì mình.
Tại sao phải làm như vậy?
Dối trá? Thương hại? Hay chẳng lẽ là một kiểu trêu đùa hí lộng khác?
Mặc dù muốn dùng ác ý để hình dung về hành động lúc đó của tên kia, nhưng Yin lại không phải là người không biết điều. Làm con nhà võ, Lingyin có thể cứng đầu cùng nóng tính, nhưng đi cùng với đó là sự bộc trực. Hành động khi đó rõ ràng là mang ý tốt, Yin vẫn chưa đui, làm sao có thể không thấy? Nhưng điều đó lại xung đột với ấn tượng trước đó của Yin.
Cả một ngày, bị những dòng suy nghĩ rối rắm và xung đột nhau đánh thẳng vào não, Lingyin cuối cùn cũng nhịn không được mà bắt đầu sinh ra hoài nghi về phán đoán của bản thân.
Nghĩ tới biểu hiện lúc bình thường của tên kia, nghĩ tới những lời khuyên của Ika, lại nghĩ tới những lời tên kia đã nói trước khi game bắt đầu. Chẳng lẽ, mình thật sự đã hiểu lầm?
Động lòng chẳng bằng động thủ, nghĩ là làm, vì vậy, Lingyin trực tiếp móc điện thoại ra và gọi. Kết quả là…
“Ngươi… Ngươi nói là… Hắn căn bản không – nói – gì – hết!? Chỉ đơn thuần là từ chối mà thôi!?”
Nghe xong toàn bộ đầu đuôi mọi việc, Lingyin thiếu chút nữa liền từ trên giường mà nhảy lên.