“Oa ~ là Ye đồng học. Lucky! Vậy mà lại có thể gặp được Ye đồng học ở căn tin.”
“Buổi trưa tốt, Ye-kun, người ta là Yano Mie lớp 3.”
“Mình, mình, mình, còn có mình… Mình là Hanase Momoka lớp 4.”
“Buổi trưa tốt lành, Ye-dono.”
Nghỉ trưa bước vào căn tin, các nữ sinh vẫn trước sau như một nhiệt tình như vậy, bất quá so với mấy ngày cậu vừa chuyển trường tới thì tình huống đã tốt hơn nhiều rồi. Phải biết là lúc đó, các nữ sinh gần như là bạo động mà cuồng nhiệt vọt về phía cậu tìm cách vây xem.
Đương nhiên, coi như là lúc đó, Ye Jian vẫn dư sức ứng phó, càng không cần phải nói là hiện tại.
“Uy tín với độ nổi tiếng của Ye-san thật tốt.”
Đi ở bên cạnh, Ika cùng ngữ khí có chút vi diệu mà cảm thán. Không biết tại sao, trước kia con bé này căn bản là không thèm để ý việc này, nhưng từ khi cậu tới học viện I.S. xong thì con bé này lại bắt đầu quan tâm những chuyện như thế.
“Đúng vậy nha, lớp chúng ta thì cũng thôi, nhưng nữ sinh của lớp khác đều là địch nhân, Ye-han tại sao lại phải để ý tới bọn họ như vậy?”
So với sự tinh tế và uyển chuyển của Ika, Cecilia lại thẳng thắn hơn nhiều, thiếu nữ trực tiếp thể hiện sự bất mãn.
“Hừ, cái nết đánh chết không chừa.”
Đánh giá của Houki vẫn là không chút lưu tình.
“Đây là onii-sama bác ái, mấy người… A… Ô ô ~~!”
Con bé Mana chỉ vừa nói được có một nửa thì đã bị Ye Jian dùng một khối gà rán chặn miệng.
Thật đúng là… Cái con bé này (ò_óˇ), rốt cuộc là đang muốn hỗ trợ hay là muốn quấy rối vậy.
“Cái đó phải kêu là dịu dàng, cái gì mà ‘bác ái’, đừng có ở đó mà nói lung tung.”
Tức giận mà trừng mắt với Mana một cái, kết quả con bé kia lại tự nhiên mà cười vui vẻ và nhấm nuốt lấy miếng gà rán, miệng còn không ngừng tán thưởng, chỉ là có chút mơ hồ do đồ ăn.
“Ô, hôm nay vị gà rán thật không tệ, sớm biết như vậy người ta hôm nay cũng chọn suất ăn kiểu B rồi, thất sách, thất sách.”
“Nếu muốn ăn gà rán thì bên này của chị còn có, dù sao chị cũng ăn không hết, nếu Mana-san thích thì cứ dùng thử.” Nghe được Mana lầm bầm, Ika cười đem phần ăn của mình đẩy tới trước mặt của Mana rồi nói.
“Chờ… Chờ một chút! Mặc dù người ta không quá quen hành vi không phù hợp lễ nghi bàn ăn này, nhưng mà, nếu là nhập gia tùy tục thì… như vậy, cũng xin nếm thử món cá tuyết của chị, Mana-chan.”
Nói xong, Cecilia cũng vội vàng đem phần ăn của mình đẩy tới.
Phản ứng bất thình lình này của Cecilia khiến Mana có chút không hiểu thấu. Cô bé ngoẹo đầu mà nhìn nhìn hai cô gái, sau đó lại nhìn về phía Ye Jian, chỉ là Ye Jian cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Hành vi của Ika ngược lại có thể hiểu được, nhưng Cecilia… Thú thực là Ye Jian cũng bó tay hết cách, không cách nào lý giải nổi.
Hối lộ? Bấu víu quan hệ? Hay chẳng lẽ là đổi tính?
Bị Ye Jian với Mana nhìn tới mức có chút chột dạ, Cecilia vội vàng xua tay giải thích.
“Người ta… Người ta chỉ là muốn giữ gìn quan hệ với Mana-chan, không có ý gì khác, ừ, không có ý gì khác.”
“Thật sao? Mặc dù có đôi lúc ngữ khí nói chuyện của người, ta rất không ưa thích, nhưng mà, hảo ý của ngươi, ta tiếp nhận.”
Nghe được Cecilia nói như vậy, Mana rất thẳng thắn mà gật đầu, sau đó từ trong phần ăn của Cecilia mà gắp lấy một miếng cá tuyết mà bỏ vào miệng.
Nhìn thấy hành vi của Mana, Cecilia lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Thế nào? Thế nào? Ăn ngon không? Mặc dù món cá tuyết của căn tin trường không thể nào ngon bằng món cá tuyết mà chị ăn ở nhà, nhưng mà đã là rất tốt. Lần sau có cơ hội, chị sẽ mời Mana-chan tới nhà chị để nhấm nháp thử, đương nhiên, nếu có Ye-han đi chung là tốt nhất.”
Có vấn đề! Tuyệt đối là có vấn đề!
Đại tiểu thư ngạo kiều mà lại đi xum xoe nịnh bợ? Ye Jian gần như đã ngửi được mùi của hai chữ ‘âm mưu’.
Vì vậy, Ye Jian đem ánh mắt chuyển về phía Ika. Nhưng kết quả là Ika vậy mà cũng né tránh ánh mắt của cậu, thậm chí sau đó còn bắt chước Cecilia, bắt đầu đầu nhập vào hành trình ‘hối lộ’ cho Mana.
Gặp phải tình huống này, Ye Jian cũng chỉ còn biết đem hi vọng cuối cùng đặt vào trên thân của người duy nhất không có ‘ý đồ’ là Houki.
“Ồ? Hôm nay Houki-chan ăn khoai tây chưng thịt sao? Để cho tụi mình cùng nếm thử được không? Không sao chứ, Houki-chan?”
Chỉ là còn không đợi Ye Jian kịp nhìn ra mánh khóe, thì Ika cũng đã bắt đầu tìm cách lôi kéo Houki ‘thông đồng làm bậy’.
Bất quá, con bé này sẽ đồng ý sao?
“Tớ… Tớ không sao, nếu Ika muốn ăn thì…”
Ánh mắt dao động, Houki thoáng cái liền đem phần ăn của mình đưa qua. Cho dù thiếu nữ vẫn chưa hề nhìn về phía Ika, nhưng hành động này của thiếu nữ lại triệt để lật đổ suy luận của Ye Jian.
Ba con bé này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bình thường, Cecilia và Houki tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy.
Nhưng bây giờ, cả hai lại cùng chịu buông mặt mũi, có vẻ như thật sự chuẩn bị tìm cách giữ gìn mối quan hệ với Mana.
Nhất là Houki, phải biết là Houki còn từng bị Mana giáo huấn, thậm chí gần như nhục nhã, lấy tính cách của Houki, không mài đao xoèn xoẹt để tìm cách lấy lại danh dự cũng đã là không tệ rồi.
Rất rõ ràng, hành vi của cả ba thiếu nữ đều rất không bình thường.
Lấy trực giác nhạy bén của Ye Jian, cậu có thể khẳng định 100% là trong chuyện này, nhất định là có mục đích không thể cho ai biết.
Đương nhiên, nếu trực tiếp hỏi thì ba con bé này nhất định là sẽ không nói, xem ra chỉ có thể xé chẵn ra lẻ, kích phá từng người, hoặc là âm thầm điều tra.
Nếu đã mục tiêu đối tượng là con bé Mana, vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều rồi.
Hồ ly thì cũng có lúc phải lộ đuôi, Ye Jian tuyệt đối không lo lắng việc ba con bé này sẽ làm trò bí ẩn gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ye Jian liền thoải mãi, bắt đầu chuyển dời sự chú ý của mình sang hướng khác.
Nhưng vào lúc này, một bóng hình kiều tiểu đột nhiên lướt qua trước mắt cậu.
Thiếu nữ đáng yêu có mái tóc song mã vĩ, tên thiếu nữ gọi là Huang Lingyin.
“Này! Lingyin đồng học?”
“…?”
Nghe được có người gọi mình, Lingyin theo bản năng mà xoay đầu lại, sau đó cơ hồ là ngay lập tức, giống như là bị thọt trúng cái gì đó, vẻ mặt cùng thân thể của thiếu nữ đều cứng đơ.
“Tôi nói…”
‘Rầm Ào Ào’.
Một hồi luống cuống, tiếng mâm ăn bị đổ xuống sàn vang lên, sau đó, Lingyin, với sắc mặt dị thường, vội vàng cầm lấy chén dĩa của mình mà bỏ chạy.
Chỉ trong phút chốc, bóng của thiếu nữ liền mất hút.
Cái tay đang giơ lên của Ye Jian còn dừng ở giữa không trung, Ye Jian ngơ người mà nhìn cảnh này.
Đây là ý gì?
Lúc trước gặp mặt thì liền phát cáu, bây giờ gặp mặt thì lại bỏ chạy?
Tại sao cứ có cảm giác là hết sự kiện tập kích ngày hôm qua xong thì mấy con bé này đều trở nên không bình thường rồi ấy nhỉ? Chuyện gì xảy ra?
“Người vừa rồi… hình như là Yin-chan phải không?”
“Ờ! Nếu không xuất hiện ảo giác thì là vậy.”
Đối với câu hỏi của Ika, Ye Jian phiền muộn mà gật đầu.
“Nếu vậy, tại sao Yin-chan lại đột nhiên bỏ chạy?”
“Làm sao tớ biết được? Có trời mới biết!”
Nghe được Ye Jian nói như vậy, trong mắt của Ika khẽ chớp lóe, sau đó liền trầm mặc.
Con bé này, phỏng chừng là nghĩ tới điều gì đi? Bất quá đoán chừng là cho dù biết rõ nguyên nhân thì cũng sẽ không nói cho mình.
Thời gian dùng cơm trưa tiếp diễn trong bầu không khí vi diệu, nhưng cuối cùng cũng kết thúc trong sự hài hòa.
Chỉ là, sự bất thường của các thiếu nữ lại mới chỉ là bắt đầu, đây là chuyện mà Ye Jian hoàn toàn không nghĩ tới.