“Ika…?”
“A, ừm, tớ… tớ có chút chuyện, phải đi trước.”
Nhìn thấy phản ứng của Ika, Ye Jian nhíu nhíu mày, sau đó đem ánh mắt chuyển về phía Houki.
Nhưng Houki căn bản là không thèm để ý tới Ye Jian, cố ý quay mặt về hướng khác, sửa sang lại ba lô chuẩn bị rời khỏi phòng học.
“Hôm nay không luyện kiếm sao?”
“Có chút việc! Cứ như vậy, tôi đi trước.”
Không để cho Ye Jian nói câu thứ hai, Houki rất nhanh liền chỉnh lý xong cặp táp của mình rồi nhanh chóng rời khỏi phòng học và bám theo Ika.
Lần này, Ye Jian híp hai mắt lại.
Vù một cái, cậu lập tức quay phắt mà nhìn về phía sau lưng, kết quả vừa vặn bắt gặp được Cecilia đang lén lút bước về phía cửa.
“Cecilia!”
“Ôi chao! Cái gì?”
“Cô cảm thấy tôi sẽ hỏi chuyện gì?”
Ye Jian dùng ánh mắt chất vấn mà nhìn thiếu nữ đang cục xúc bất an với nụ cười cứng ngắc trên mặt.
“Mồ, trốn thật nhanh…”
“Cái gì?”
“Không.. Không có gì! Cái kia, nói chung là, Ye-han, hôm nay người ta có việc bất ngờ vô cùng quan trọng phải xử lý, cho nên không thể huấn luyện chung với Ye-han, là như vậy.”
Nói xong, Cecilia cũng giống như hai người trước, chạy như bay ra khỏi phòng học chỉ để lại một làn khói, khiến Ye Jian không kịp phản ứng mà có chút sững sờ.
Mãi một lúc sau, cậu mới lấy lại tinh thần. Cúi đầu trầm ngâm, cậu lầm bầm: “Rốt cục là chuyện gì? Rõ ràng lúc trước là người nhiệt tình muốn huấn luyện cho mình nhất, hôm nay sao vậy nhỉ?”
Tình huống này, có thể nói là từ khi bước chân vào học viện I.S. cho đến giờ, Ye Jian lần đầu tiên gặp phải.
Đầu tiên là Ika, nếu như sau giờ học mà con bé này thật sự có chuyện, vậy thì con bé này nhất định sẽ nói với cậu để cho cậu biết trước, luôn luôn là vậy. Nhưng hôm nay, con bé này vậy mà lại không báo trước với cậu tiếng nào, còn định không nói một lời mà chuồn đi, bị cậu gọi lại xong còn tùy tiện kiếm cớ để qua loa.
Mà không chỉ Ika, ngay cả phản ứng của Cecilia với Houki cũng rất có vấn đề.
Hai người này xưa nay luôn chấp nhất trong việc được luyện tập với cậu, vậy mà hôm nay mình chủ động rủ thì lại bị từ chối, mà lại còn là hai người cùng từ chối vì ‘có việc’.
Cái này mà bảo không có vấn đề thì cậu thật đúng là ngốc bẩm sinh, không đúng, là thiên nhiên ngốc.
“Hồi trưa cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, hiện tại lại cũng vậy. Hừ, xem ra là ba con bé này đang muốn gạt mình, len lén làm chuyện gì.”
Liên tưởng tới chuyện hồi trưa, Ye Jian lập tức hạ kết luận về phản ứng của ba thiếu nữ.
Không thể nghi ngờ, ba người Ika tuyệt đối là đang len lén làm việc gì mà không muốn để cho cậu biết.
Về phần việc đó là việc gì, tuy Ye Jian không biết, cũng đoán không ra, nhưng tối thiểu có thể xác định được là việc đó nhất định có liên quan tới con bé Mana.
Nghĩ tới đây, Ye Jian liền quyết định tìm Mana để thăm dò kỹ.
Ngay cả Ika cũng muốn gạt cậu, Ye Jian càng lúc càng tò mò về việc này.
“Takamiya bạn học sao? Vừa đi tức thời rồi. A, đúng, hình như Takamiya-san là đi cùng với Orimura đồng học cùng với hai người khác trong lớp của Ye-kun.”
Lúc Ye Jian tới lớp 3 để hỏi thăm thì nhận được kết quả như vậy.
Lần này, phỏng đoán của Ye Jian hoàn toàn được chứng thực.
“Chỉ là, ba con bé này tìm Mana để làm gì?”
Đơn thuần muốn giữ gìn mối quan hệ? Chuyện này ngay cả chính bản thân cậu cũng không tin.
Cho dù thật sự muốn lôi kéo làm quen với Mana thì cũng không cần phải phiền toái như vậy, ba người cùng một chỗ, còn muốn lén lút gạt cậu gì đó, hoàn toàn là làm việc thừa a.
Đã vậy, thứ duy nhất còn có thể nghĩ tới, cũng chỉ còn có thực lực của Mana rồi.
Làm đặc chiêu sinh năm nhất duy nhất của học viện I.S., thực lực của Mana là không có gì để nghi ngờ; cho dù Ika với Cecilia đều là đại biểu dự khuyết sinh, lại thêm Houki là quán quân giải kiếm đạo toàn quốc, nhưng nếu phải đánh thì ba người gom lại cùng một chỗ phỏng chừng cũng không đủ cho Mana chơi. Nếu con bé mà thật sự vào trạng thái chiến đấu nghiêm túc, vậy ba cô nàng kia có sống qua được một chiêu hay không còn là việc phải đặt dấu chấm hỏi. Lưu ý, là ‘sống được qua một chiêu’ chứ không phải là ‘tiếp được một chiêu’.
Chỉ là sự thật này, đừng nói là tại năm nhất, coi như cộng thêm cả năm hai, Ye Jian cũng không biết là còn ai biết được ngoại trừ mình. Về phần ba người Cecilia, đoán chừng là đều cho rằng vì Mana là em gái của mình, thực lực coi như có vượt trội thì tối đa cũng vẫn chỉ nằm ở cấp độ đại biểu sinh ‘dự khuyết’ giống mình thôi.
Cho dù là Houki, người từng bị Mana giáo huấn, đại khái cũng chỉ cho là như vậy.
Nhưng hiện tại, ba con bé này lại đồng thời tìm tới Mana để xum xoe nịnh nọt, kiểu này thì chắc là ba con bé này đều đã biết được thực lực của Mana rồi, không, hẳn chưa tới mức đó, nhưng biết được sự chênh lệch về thực lực giữa bản thân với Mana là nhất định.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho người đầy kiêu hãnh như Cecilia, cố chấp như Houki, cùng khát vọng trở nên mạnh mẽ như Ika, đồng thời chịu buông tha sĩ diện cùng mặt mũi, chủ động đi nịnh bợ Mana. Phỏng chừng là muốn được con bé chỉ đạo với huấn luyện đi?
Nếu vậy thì có thể hiểu là tại sao ba con bé này có phản ứng dị thường như vậy rồi.
“Nói như vậy, cả bốn hiện tại chắc đều đang có mặt ở sân huấn luyện?”
Nhìn về hướng của sân huấn luyện, Ye Jian bất đắc dĩ mà thở dài: “Coi như là như vậy thì cũng không cần phải giống như làm giặc là lén lút đề phòng mình như vậy đi? Ba con bé này, thật đúng là không thẳng thắn chút nào a.”
Lắc đầu, Ye Jian từ bỏ ý định tới sân huấn luyện để quan sát.
Quay người đi về hướng khác, chỉ là mới đi được mấy bước, không biết là do ngẫu nhiên hay là vận mệnh an bài, thiếu nữ song mã vĩ với cặp răng mèo lại một lần nữa đụng độ với Ye Jian.
Bước ra từ hành lang bên trái, Lingyin ngơ ngác mà nhìn Ye Jian.
Sau đó một giây, con bé này liền hất cặp song mã vĩ của mình lên, quay người chuẩn bị chạy trốn.
Bất quá đã trải qua chuyện hồi trưa, Ye Jian sao có thể mắc phải sai lầm lần nữa? Nhanh tay lẹ mắt, cậu lập tức tóm lấy cánh tay của Lingyin.
“Chờ một chút!”
Có thể điều khiến Ye Jian ngoài ý muốn là, Lingyin sau khi bị cậu bắt lấy cánh tay, thì bắt đầu giống như nổi điên mà dùng sức vẫy vùng.
“Thả ta ra! Thả ta ra ah ~!! Baka!”
“Trước khi cô đem mọi chuyện ra nói rõ ràng thì tôi sẽ không buông. Nói cho tôi biết, tại sao vừa nhìn thấy tôi thì liền chạy? Chẳng lẽ tôi nhìn giống quái vật, đáng sợ tới vậy sao? Lại nói cô không làm gì có lỗi với tôi thì sao phải chột dạ như vậy? Hm? Khoan ~~ chẳng lẽ, cô ————”
“————”
Còn đang lung tung giãy giụa, động tác của Lingyin đột nhiên cứng đờ, cả người thẳng băng.
“Ta… Ta…”
Chật vật mà từ trong cổ họng nghẹn ra hai chữ, sau đó, chẳng biết tại sao mà sắc mặt càng lúc càng đỏ, ánh mắt của Lingyin bỗng trở nên hung ác.
Xoay mạnh người lại, thiếu nữ song mã vĩ há mồm mà cắn mạnh về phía cánh tay của Ye Jian.
Bị giật mình, Ye Jian theo phản xạ mà buông tay Lingyin ra, sau đó thiếu nữ song mã vĩ dường như bị giặc đuổi mà vội vãng co giò chạy khỏi hiện trường.
Vừa chạy, trong miệng thiếu nữ còn liên tục hô lớn ‘Baka!’ ‘Baka!’.
“Cái này là ý gì? Gặp thì bỏ chạy, giờ còn muốn cắn người khác, con bé này là cầm tinh con chuột sao, vẫn là cọp cái?”
Tự mình lầm bầm, Ye Jian cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng rồi đột nhiên, cậu phát hiện được một ánh mắt đang lén lút nhìn cậu từ phía sau lưng.
Phạch!
Quay phắt người lại, đôi đồng tử yêu dị của cậu lập tức trừng về hướng kia.
“Ah ~~!? Thực.. Thực.. Thực.. Thực xin lỗi!”
Đó là một thiếu nữ có vẻ nhút nhát đeo mắt kính với mái tóc màu xanh nước biển.
Thứ Ye Jian thấy được cũng chỉ có vậy, bởi vì thiếu nữ đã bị cái nhìn của Ye Jian làm cho hoảng sợ mà vội vàng quay đầu chạy mất.
“Sarashiki… Kanzashi?”