“… Vậy mà cũng đúng sao? Chư thiên ngàn vạn cái thế giới, tỉ lệ còn thấp hơn 1 phần ngàn tỷ, vậy mà cũng bị mình đoán trúng? Xem ra mình thật sự tới thế giới『 Campione 』!” Trong lúc massage và chăm sóc thân thể cho công chúa Alice, Itsuka Ken vẫn không thể không cmn một lần.
“Chỉ là có vẻ như thế giới campione này có chút không giống như mình nghĩ trước đó. Nó thậm chí còn có liên hệ với thế giới Khu Vườn Nhỏ mà mình không biết, chúng không phải là hai vị diện khác nhau sao? Nếu theo cách hình dung mình được biết thì thế giới Khu Vườn Nhỏ là một đường thẳng xuyên suốt và giao thoa với tất cả các ‘đường’ đại diện cho các thế giới nên mới có thể mời chào được những người có linh cách đặc biệt tới đó, thế nhưng giữa thế giới Khu Vườn Nhỏ và thế giới Campione đáng ra phải không có sự giao thoa nào mới đúng, vậy tại sao Al-chan lại nói Athena bị lưu đày tới nơi này? Đặt giả thuyết nếu như Athena bị thua trong cuộc chiến với lão già Zeus và bị lưu đày tới đây? Vậy những Dị Thần khác thì sao? Liệu họ có phải cũng là những thần linh bị thua trận và lưu đày tới đây hay không? Và tình trạng Dị Thần của họ là do họ cũng đang gặp phải tình trạng phong ấn ý thức như Al-chan trước đó?”
Itsuka Ken không ngừng suy nghĩ, vì vấn đề này khá quan trọng đấy! Nếu như giả thuyết của Itsuka Ken là sự thật, vậy thì số thần linh bị lưu đày vì thua trận suốt ngàn vạn năm qua của Khu Vườn Nhỏ không hề ít, coi như chỉ có một nhúm nhỏ trong đó bị lưu đày tới đây thì hệ thống do bọn họ tạo thành vào lúc này, dù rằng bị phong ấn ý thức, cũng không phải là chuyện đơn giản. Chỉ cần có thể tham gia thần chiến, tối thiểu cũng phải là chân thần 4 hoặc thậm chí 3 chữ số, còn có Ma Vương, đều không phải kẻ yếu. Thần cách suy yếu, ký ức xói mòn, sau đó dùng thân phận [Heretic] xuất hiện trên mặt đất, nếu đây là thật thì có vẻ như mọi chuyện rất không đơn giản, nếu không muốn nói là phức tạp vô cùng. Itsuka Ken cảm thấy là cậu đã vướng vào trong một vòng xoáy lớn do các Thần Ma Tiên Phật từ cổ chí kim của Khu Vườn Nhỏ tạo thành. Thật rắc rối! Phiền chết đi được! Còn chưa biết được mấy cái tên Thanh Trừng Giả kia sẽ tới vào lúc nào thì cũng thôi, bây giờ còn gặp phải chuyện này.
“… Hítz-àzzzz ~~ xin nhẹ một chút, Itsuka tước sĩ. Đừng phân tâm khi đang phục vụ cho một nữ sĩ xinh đẹp như tôi chứ!”
“Khục! Xin lỗi! Hơi lơ là rồi! Bất quá, tôi thật sự muốn hỏi là cô bỏ bê việc tới nghị viện để làm việc thật không có vấn đề gì sao? Đường đường chủ tịch của hội Trí Giả mà lại trốn việc chỉ để nằm đây mà hưởng thụ massage như vầy thật không có vấn đề gì chứ?” Không thèm nghĩ về mấy chuyện rắc rối bực bội đó nữa, Itsuka Ken kéo sự tập trung của mình về hướng khác, bắt đầu mở miệng trêu chọc Alice.
“Xin đừng nghĩ về tôi với những đánh giá xấu xa như thế ~ ô ~~ hôm nay vì có tình huống đặc biệt, nên ~ ô ~~~ tôi đã ~~~ nói trước với Miss Ericson rồi.” Hoàn toàn nhìn thấu ý nghĩ của Itsuka Ken rồi sao? Thật không hổ là công chúa điện hạ có trí tuệ tuyệt lân.
“Tình huống đặc biệt?”
“Ô? Thật không thể nào tin nổi, vẫn còn có chuyện gì trên thế giới này khiến ngài không biết sao, Itsuka Ken-sama?”
“Ồ? Vào thời điểm này mà chọc tức tôi như thế, thật sự ổn sao? Mặc dù tôi sẽ không tức giận, nếu muốn hỏi tại sao thì ———— !”
“Ô? Ah ha ha ha ha ha ha ~~~~~ nhột ~~~~~ nhột quá ~~~ ah ha ha ha ha ha ha ~~~ nhột quá ~~~ xin dừng tay ~~~ Itsuka Ken tước sĩ ~~~~ ô ha ha ha ~~~ cứu ~~~~~” Phải có giới hạn, lời nói đùa nếu không có giới hạn thì sẽ trở thành lời nói dối, sự trên chọc nếu không giới hạn thì sẽ trở thành sự xúc phạm và lời khiêu khích rồi, đây là giác ngộ của Itsuka Ken về việc đùa giỡn. Nếu không có giác ngộ này thì Itsuka Ken chỉ là một thằng nhóc đáng ghét mà sẽ không bị người khác nói là một kẻ ‘xấu đến thực chất bên trong’, vì cậu luôn biết dừng sự trêu ghẹo của mình ở mức khiến đối phương nổi điên nhưng chẳng bao giờ có thể làm gì cậu được cả, trừ khi đó là một kẻ bẩn tính.
“Ô ~~ Ngài quả thật là một tước sĩ thô bạo, tàn nhẫn lại biến thái, Itsuka-sama! Đột nhiên dùng tay để sờ soạng lung tung trên cơ thể của một nữ sĩ, đây là vấn đề liên quan đến danh tiết, xin ngài làm ơn chú ý cho!
“Danh tiết sao? Ha ha ha! Nếu là vậy thì có gì phải ngại, khi mà chính cô cứ luôn thừa nhận là đã bị tôi điếm ô rồi? Dù sao cũng đã khiến danh tiết của cô bị điếm ô ngay trong nhà của mình, vậy thì tôi miễn cưỡng nhận lấy cô hầu vừa xấu tính vừa ác ngôn vừa không nghe lời lại càng không đáng yêu chút nào hết nhưng lại đáng thương như cô đi; mặc dù cô chẳng biết một chút đưa trà, rót nước, lau sàn, hay giặt quần áo.”
“Hừ ~~~ xin đừng đem chuyện đã bôi bẩn danh tiết của tôi nói mãi như thế, nhất là khi người tạo ra điều đó lại là ngài, Itsuka • Toàn Quay Lén tước sĩ!” Lại một lần nữa phồng đôi má đáng yêu của mình lên để bày tỏ sự giận dỗi, thế nhưng đôi má trắng nõn phiếm hồng của Alice cho dù có phồng lên cũng chỉ đem lại cảm giác ‘moe’, ‘đáng yêu’ hay tương tự như thế cho người khác mà thôi.
“Tôi không có chọc ghẹo cô chút nào đâu, thua Alice công chúa điện hạ! Cô có biết tôi yêu cô nhiều đến mức nào không? Ngay khi đôi mắt tôi nhìn thấy cô, tôi đã bị mái tóc sáng chói tựa như ánh mặt trời có thể rọi sáng bóng tối trong lòng tôi cướp đi tâm trí…”
“Ngừng! Stop! Xin đừng nói ra những lời mà cho dù trở về 2 thế kỷ trước cũng khiến người ta cảm thấy cũ rích và sởn cả gai ốc như thế! Thật khiến cho người ta phát run!” Công chúa Alice ôm chặt hai vai và co người lại mà kêu lên, toàn thân thoạt nhìn đều đang nổi cả gai ốc.
“Ô? Vậy thì thật tiếc nuối! Rõ ràng là lời tỏ tình khiến người ta say mê như thế, xem ra công chúa Alice đã có người trong lòng rồi! Aizz ~~~~!”
“Xin đừng có áp đặt những suy đoán lung tung của bản thân lên người khác như thế! Chuyện đó là không thể nào! Alice tôi làm sao có thể… Hừ! Thật đáng ghét! Ngài quả thật là một người xấu đến thực chất bên trong! Lại dùng phương pháp hạ lưu này để lừa gạt sự chân thành của tôi! Đáng ghét!”
“Ha ha! Được rồi! Nói về chuyện chính, rốt cục thì chuyện đặc biệt cô nói là chuyện gì?” Đã nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Itsuka Ken cũng hài lòng và nói về chuyện khác. Có vẻ như công chúa Alice cũng đã quen với sự khốn kiếp đáng ghét của Itsuka Ken, nên cô chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ. Giơ ngõn tay trắng nõn thon dài của mình lên và chấm nhẹ một cái, một lá thư từ trong nhà bay ra và rơi vào trong lòng bàn tay của Itsuka Ken.
“Cái gì đây? ——————『 Dị thần xuất hiện ở đảo Crete, Hoàng Tử Đen cũng đã khởi hành đến đó. 』.” Đảo Crete là một hòn đảo nằm ở phía bắc của Địa Trung Hải, là hòn đảo lớn nhất của Hy Lạp. Nó là nơi phát nguyên của rất nhiều thần thoại Hy Lạp, trong quá khứ từng là cái nôi của nền văn hóa Phương Tây, trong truyền thuyết cuối cùng của nó là việc vua Minos từng cho xây một mê cung để nhốt một con quái vật nhân ngưu.
“『 Heretic God 』 xuất hiện trên đảo là quái vật mình người đầu bò Minotaus, cũng là vị thần vụ mùa của đảo Crete.”
—— Thần Thoại về mê cung đảo Crete: chuyện kể rằng, khi Minos phải tranh giành với các anh em của mình để trở thành vua đảo Crete, ông đã xin thần biển Poseidon giúp mình. Thần biển đã đồng ý giúp ông và ban cho ông một con bò trắng Cretabull đẹp tuyệt trần để ông chứng tỏ lòng thành của mình bằng cách hiến tế nó cho thần biển cả. Nhưng vì mê mẩn vẻ đẹp của con bò nên Minos đã giữ lại nuôi và dùng một con bò khác để thay thế khiến thần biển cả vô cùng phẫn nộ. Poseidon đã trừng phạt Minos bằng cách hóa phép khiến cho vợ ông yêu con bò đó. Vợ của vua Minos đã lén giao phối với con bò xinh đẹp rồi sinh ra quái vật nửa người nửa bò『 Minotaus 』, một sinh vật hung ác và gây ra nỗi kinh hoàng cho cư dân đảo Crete, khiến vua Minos phải sai người xây dựng một mê cung vô cùng phức tạp để nhốt nó lại.
Về sau, mỗi năm, vua Minos đều đưa 7 người con trai và 7 người con gái của Athen vào mê cung để Minotaus ăn thịt. Hoàng tử Theseus của Athen, sau khi biết được hành vi độc ác này đã quyết định đi tới đảo Crete để giết Minotaus. Nhờ có sự giúp đỡ của con gái vua Minos là Ariadne, người đã yêu Theseus ngay từ cái nhìn đầu tiên, Theseus đã giết được Minotaus nhờ vào cuộn chỉ và thanh kiếm cô trao tặng. Cuối cùng, Theseus dẫn Ariadne và những thiếu niên thiếu nữ thành công trốn khỏi mê cung không thể trốn thoát ——
“Ra vậy! Đây đúng là một sự kiện lớn! Thế nhưng có một điều mà tôi vô cùng thắc mắc, đó là tại sao người luôn đối đầu với Hắc Bạch Thán như cô vẫn còn ở đây mà không phải tới đó để phá đám cậu ta? Công chúa Alice của tôi, chịu lãng phí thời gian nằm ở đây để tận hưởng massage khi mà đang xảy ra chuyện lớn khiến cô hứng thú như thế này, thật không hề giống cô chút nào!”
“Dù ngài có nói vậy thì tôi cũng không thể làm được gì đâu. Lấy quyền năng ‘Thần Tốc’ của cậu ta, cho dù tôi dùng U Thể (Thể linh hồn, thể ý niệm) cũng không thể nào đuổi tới nơi kịp lúc, nếu đã vậy còn chẳng bằng nằm đây để hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt nhất của ngài và chờ cậu ta về sau khi đã Diệt Thần. Lúc đó muốn tìm hiểu cũng không muộn.”
“Thật sao? Nếu vậy thì để tôi đưa cô tới đó xem tí đi, công chúa Alice của tôi!”
“Hả?” Hơi sững sờ, sau đó công chúa Alice lập tức bật khỏi ghế nằm mà nhìn chằm chằm vào Itsuka Ken.
“Thật là một câu trả lời ngoài ý muốn, ngài có thể nói cho tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra hay không?”
“Tôi chưa bao giờ giấu giếm điều gì cả, chỉ đơn giản vì chưa bao giờ tôi cần thể hiện mà thôi, nếu cô muốn biết thì tại sao không nhìn bằng mắt của mình nhỉ? Thế cho nên chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, công chúa điện hạ của tôi! Tôi có vinh hạnh được mời cô đi dạo cùng tôi không?” Hơi khom nhẹ người và chìa tay về phía trước, đây là tiêu chuẩn quý tộc chính quy nhất khi mời nữ sĩ mà Itsuka Ken học được từ thế giới High School DxD.
“Chao ôi?! Thật là một bất ngờ lớn! Ngài vẫn có thể thân sĩ và quý tộc đến thế sao?” Mặc dù giọng nói hơi trêu đùa, nhưng công chúa Alice vẫn cười rất tươi và chìa tay ra đáp lại Itsuka Ken như một công chúa chính thức, dù rằng lúc này cô vẫn chỉ mặc bộ đồ hưu nhàn của mình.
“Nếu vậy, chúng ta đi thôi!” Cầm chặt bàn tay nhỏ bé vừa đặt lên tay của mình, sau đó bỗng kéo nhẹ và ôm chặt lấy bờ eo thon, trong ánh mắt giật mình của Alice, đôi cánh tỏa ra ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc mở ra sau lưng của Itsuka Ken. Và rồi chỉ trong tíc tắc, hai người ra bay xa ngoài ngàn dặm.