Alexander • Gascoyne, đây là một cái tên rất nổi tiếng, ít nhất nó nổi tiếng hơn so với cái tên vốn có của chủ nhân nó, tên của một người đã trở thành campione khi chỉ mới 16 tuổi. Hắc công tử —— người đã giết chết thiên thần sa ngã điều khiển ảo giác và sấm sét Ramiel để cướp lấy quyền năng chớp nhoáng mà trở thành vua, người có thiên phú về ảo thuật cao tới mức khiến cho tất cả mọi người đều phải hâm mộ, là một người vô cùng xấu tính, xấu tính đến mức điều này đã trở thành dấu hiệu bản chất mà mọi người nghĩ tới khi đề cập đến Hoàng Tử Đen, và tất nhiên có hàng tá những ‘thành tích’ bất hảo đi kèm với đó để làm bằng chứng cho điều này.
Từ việc đi lung tung khắp nơi để truy tìm những bảo vật thần bí ở khắp Châu Âu với hằng đống phương thức tìm kiếm có thể nói là chẳng tốt đẹp gì, đã có không biết bao nhiêu tổ chức chú thuật bị việc tìm kiếm bảo vật của Hoàng Tử Đen làm cho khốn đốn từ trong ra ngoài; cho tới việc tối ngày tìm cách tranh đấu và gây rắc rối cho một trong các tổ chức liên hiệp ma thuật lớn nhất thế giới là Hội Trí Giả; rồi tới việc che giấu trong bóng tối để tập kích Thư Viện Lớn của nước Anh, dẫn đến việc cuộc chiến tranh lớn nhất của giới phép thuật Châu Âu vì tranh đoạt Thánh Bôi Phép Thuật; và đủ loại chuyện phiền toái khác nữa. Đây là một đứa trẻ được trời ban, thông minh, dũng mãnh nhưng ngu xuẩn và vô cùng rắc rối.
Và đồng thời với điều đó, anh cũng là túc địch trời sinh với công chúa Alice, người được mọi người kính yêu với danh hiệu『 White Miko-hime 』, chủ tịch của Hội Trí Giả mà mọi người đều biết.
Hoàng Tử Đen • Alec —— hoàn toàn là một Campione đúng nghĩa với tài năng và sự rắc rối không mấy ai có thể sánh bằng!
“Là quái vật đầu trâu mình người, nắm giữ lấy quyền năng về mê cung sao?” Lúc này, Hoàng Tử Đen vốn tinh thông Thần Thoại và Truyết Thuyết của khắp các nơi trên thế giới đang vừa lẩm bẩm, vừa cố gắng kéo cơ thể của mình ra khỏi vách tường mà anh đang bị đập cho lún vào.
『 Tên của ta là Minos, là thần linh thống trị đảo Crete thời cổ đại, là vua của mặt đất này. 』 Từ một nơi cách đó không xa, âm thanh hùng hồn và mạnh mẽ vang lên; sau đó, một thân hình cao hơn 30 mét với cơ thể đầy những cơ bắp rắn chắc đang mặc một bộ quần tơi ngắn chưa tới đầu gối cùng một chiếc áo choàng đỏ xuất hiện và bước lại gần. Chính vị thần nửa người nửa bò sở hữu sức mạnh của 『 trâu 』đầy dũng mãnh này là kẻ đã kéo Hoàng Tử Đen vốn ưu nhã vào trong mê cung dưới lòng đất và đánh cho lún vào trong tường như bây giờ.
『 kẻ diệt thần ah! Ta, vua của mặt đất, tuyên chiến với nhữ! Ta là thần minh thống trị mặt đất này, là kẻ địch không đội trời chung với những Ma Vương cấm kị như các ngươi. Đến đây, theo như mối nhân duyên cổ xưa, tới cùng ta phân cao thấp một lần. 』 Dùng thân phận Heretic để xuất hiện trên đời, quái vật mình người đầu trâu, vị thần vụ mùa của đảo Crete —— Minotaus, buông lời tuyên chiến với Hoàng Tử Đen, và điều này khiến anh cười khổ. Rõ ràng anh chỉ muốn tới đây để điều tra một chút vì sự hứng thú, nhưng giờ lại rơi vào tình huống phải chiến đấu sinh tử không chết không thôi như hiện giờ, thật xui xẻo.
『 Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò… Ùm…ụm bò…ò…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 』 Thân thể cao hơn 30 m của Minotaus đã co nhỏ lại chỉ còn hơn 3m, nhưng điều đó cũng chẳng phải chuyện tốt gì cho cam, khi Minotaus đã hóa thân thành một con bò trắng lớn và xông về phía Alec với độ dũng mãnh càng lúc càng lớn. Ai cũng biết nếu khối lượng không đổi thì cô đọng tức là tinh túy, không phải sao? Cho dù không phải thì cũng gần đúng rồi, ít nhất là với Hoàng Tử Đen vào thời điểm này.
“Không tốt!” Trong lòng thốt lên một tiếng, Hoàng Tử Đen chẳng thèm để ý đến việc quần áo của mình đang vô cùng rách nát mà vận dụng quyền năng thần tốc của mình lên mức tận cùng, cố gắng né tránh cú tông tới từ con bò trắng phía trước.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm OÀ..ÀNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Vách tường cứng cỏi đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh của kim loại bị bò trắng nghiền nát như một tờ giấy, hàng trăm khối đá lớn bị nhấc tung lên khỏi mặt đất hàng chục mét, xung lượng sinh ra lớn tới mức toàn bộ mê cung đều rung mạnh lên vài lần. Hóa thân của thần, bò trắng, gầm thét mà đuổi theo Alec với vận tốc càng lúc càng nhanh.
300… 400… 500 km/h, thần thú bò trắng dũng mãnh dùng tốc độ càng lúc càng cuồng bạo để đuổi theo Alec. Cho dù Alec đã tiến vào trạng thái thần tốc ở mức tối đại hóa, thế nhưng bò trắng cũng không kém gì, tồi tệ hơn là tính đột tiến áp đảo của bò trắng dường như cũng tăng lên theo tốc độ của nó, mà mê cung này đã hạn chế tối đa sự linh hoạt của Alec. Khi chạy trong mê cung, Alec thỉnh thoảng còn phải rẽ trái, rẽ phải, leo lên, tuột xuống để di chuyển, còn bò trắng chỉ việc xông tới và nghiền nát tất cả mọi thứ cản trước mặt với tốc độ không hề thay đổi. Điều này khiến khoảng cách của hai bên cứ liên tục giảm dần, cho dù Alec vốn rất tự hào vào tốc độ của mình thì lúc này cũng cảm thấy giật gấu vá vai nghèo rớt dái.
“Coi bộ không xong rồi!” Vừa chạy vừa cảm nhận thấy lực áp bách càng lúc càng tới gần từ phía sau, mồ hôi hột ở trên trán Alec tuôn ra như tắm. Alec cảm thấy vận khí của mình xấu đến bó tay rồi.
“Tiếp tục như vậy coi bộ không phải cách hay! Sách! Nếu vậy thì… Tới đây, sấm sét, giáng về phía hắn!” Alec đọc lấy ngôn linh thu gọn, biến trở về thân thể bình thường, không còn trong hình dạng sấm sét khi dùng trạng thái thần tốc của quyền năng chớp nhoáng. ‘Chớp’ cùng ‘Nhoáng’, ngoại trừ việc có thể biến thành sấm sét để di chuyển nhanh chóng của ‘Nhoáng’ thì còn có thể dùng ‘Chớp’ để gọi ra sấm sét để đánh về phía kẻ địch.
“Xì xì xì xì… Xì xì xì xì…!!!!!!!!!!!!!!!!” Tia chớp màu tím đánh trúng thân thể to lớn cao hơn 3 mét của bò trắng, thế nhưng chỉ để lại một dấu vết nhỏ xíu, thậm chí không thể khiến bò trắng hơi khựng lại dù là một chút xíu nào.
“Hống hống hống! Kẻ diệt thần, nhữ thực sự rất giỏi đó, ha ha ha!!!”
“Chết tiệt!” Alec biến thành sấm sét và không ngừng tấn công, thế nhưng đối với bò thần Minos, điều này chẳng thể tạo ra nguy hiểm gì quá lớn.
『 Ùm…ụm bò…ò…!!! Ta đã biết làm sao để hạ gục nhữ… Để cho ta tự mình đánh ngã tòa Thành trại Sấm Sét bất khả xâm phạm này đi! Ha ha! 』Tiếng gầm thét tựa như lôi đình hóa thành từng luồng địa chấn trung hòa dần thừa số của sấm sét, thần, dù chỉ là thần linh cấp bậc thấp nhất, chỉ cần còn cơ hội, thì đều không phải là kẻ có thể tùy ý đánh bại.
“Sấm sét vô hiệu rồi sao? Nếu vậy…” Lúc này, Alec giải trừ quyền năng và biến trở về cơ thể thực của mình, thế nhưng phải nói đây là hành động khá ngu xuẩn, vì dường như bò thần đã dự đoán được trước hành động của Alec và tóm lấy cơ hội hiếm có. Sau một tiếng nổ vang, bò trắng đã dậm mạnh bốn vó của mình và xuất hiện bên cạch Alec chỉ trong tích tắc, khi anh vừa đáp xuống đất sau khi rút lại quyền năng và để lộ chân thân của mình. Hai chiếc sừng của bò thần Minos trực tiếp đụng thẳng vào người anh.
“——————!!?” Toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng, toàn thân như nổ tung, bản năng tự vệ được tích lũy sau vô số lần chiến đấu lập tức phản ứng và cứu mạng anh lần này khi anh né được chiếc sừng trước khi nó đâm vào chổ hiểm chỉ trong tích tắc, thế nhưng cạnh sườn vẫn bị bò thần Minos hất đầu quẹt trúng.
“Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! Oành! ————!!!!!!!!!!” Alec bị hất tung và đụng xuyên mười mấy lớp tường đá dày cộm. Alec tưởng chừng như mình đã ngất đi khi xương cốt đến nội tạng toàn thân đều đang liên tục truyền cảm giác đau đớn tột cùng lên não bộ. Cho dù là Campione, nếu không sử dụng quyền năng mà chịu lấy xung lực như thế này, trọng thương cũng là điều khó tránh khỏi.
『 Kẻ diệt thần, đây chính là sai lầm của nhữ! Để cho vua của mặt đất nghiền nát tất cả của nhữ đi! 』Bò trắng lại một lần nữa xông lên, với sự hung mãnh lớn hơn trước đó gấp bội phần lao về phía Alec.
“Ây… Tệ thật! Cái tình huống này… thật phiền toái… Xem ra cuối cùng… vẫn phải dùng nó sao…? Không ngờ có ngày mình lại thê thảm như vậy… Thật mất mặt! May mà ở đây không có ai…”
“Ồ? Không có sao? Thế nhưng tôi đã đứng nhìn cuộc chiến đấu này của ngài từ sớm rồi nha ~~~!”
“————!?” Trợn tròn mắt! Một âm thanh mà trong tư tưởng của Alec, hoàn toàn không thua gì tiếng của ma quỷ, vang lên từ phía trên đầu của anh. Cảm giác khủng hoảng sinh ra trong lòng của Alec, nó thậm chí còn lớn hơn cả sự khủng hoảng sinh ra khi anh sắp bị sừng của bò trắng đâm trúng. Túc địch của anh đang nhìn anh từ nãy tới giờ? Tại sao âm thanh của cô ả đó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa tại sao cả anh và bò thần Minos lại hoàn toàn không hề phát hiện? Làm sao cô ta có thể che đậy bản thân tốt đến mức một campione và một địa mạch thần không hề có chút phát hiện nào mà thoải mái đánh nhau tới như thế? Alec giật mình mà ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Vô số những điểm sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc lúc này mới rải xuống đại địa, ở đó có ————
“Buổi trưa tốt lành nha, Hắc Bạch Thán! Ôi chao? Tôi nhầm nhỉ? Vì hình như bộ dạng của cậu lúc này hoàn toàn không tốt chút nào?”
“…!!!!!! Là cái tên khốn kiếp nhà ngươi!” Người mà Alec kiêng dè nhất từ trước tới nay, một thiếu niên vô cùng thần bí với mái tóc màu bạc tím, người bảo vệ của White Hime-miko, cũng là người mà Alec hoàn toàn không thể chiến thắng từ trí tuệ, mưu kế, đến đấu khẩu, xấu tính v…v… Nói chung ngoại trừ thực lực vẫn còn chưa biết thì thiếu niên trước mắt hoàn toàn áp đảo Alec tới mức hoàn toàn không có khả năng chiến thắng nào, thiếu niên này có tên là Ken • Istuka.
“Lơ là vào thời điểm như thế này… sẽ có hậu quả thảm khốc xảy ra đó nhé, Hoàng Tử Đen!” Một giọng nói đầy hả hê vang lên, sau đó, Alec lập tức ý thức được mình đang gặp phải chuyện gì, linh cảm không may lập tức lan tràn toàn thân Alec.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm OÀ..ÀNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Hoàng Tử Đen đáng thương, trực tiếp bị bò trắng tông trúng và đẩy xuyên qua mấy chục bức tường đá cứng rồi mới có cơ hội tụt xuống.