Itsuka Ken cảm thấy gần đây mình thật sự rất là rảnh rỗi, rảnh rỗi tới phát chán ra, rảnh rỗi tới không ổn luôn rồi. Đúng vậy! Quá rảnh rỗi là không tốt! Nhàn cư vi bất thiện ah! Cho dù gần đây, Itsuka Ken vẫn phải tốn chút thời gian để ‘nói chuyện yêu đương’ với công chúa Alice, tốn chút thời gian để tìm hiểu xem có 『 Heretic God 』 nào hiện ra hay không, cũng điều tra một tí về thánh bôi, thế nhưng cậu thật sự rất là rảnh rỗi, rảnh đến phát chán lên được. Chủ yếu vì điều Itsuka Ken có thể làm nhất cũng đã có người làm thay rồi, hơn nữa hiệu quả tốt hơn nhiều lắm, cậu chỉ cần phải chờ cho tới khi Hoàng Tử Đen Alec trở về thôi.
Chỉ là gần đây, có vẻ như mọi thứ chẳng tiến triển được gì nhiều. Về yêu đương thì không cần nói, cậu tuyệt đối là thợ săn đáng sợ nhất, công chúa Alice tuyệt đối chạy không thoát, nhất là khi cô ấy còn cố tình lao đầu vào, chỉ là hiện giờ thì đang quấn lấy cậu hơi chặt quá. Về Heretic God, Itsuka Ken chỉ có thể chửi một câu ‘chết tiệt’, vốn dĩ cậu còn cho rằng toàn thế giới lớn như vậy, thần thoại nhiều như vậy, muốn tìm 1 hoặc 2 Heretic God thì có gì khó sao? Nhất là khi yêu cầu của cậu cũng không cao, chỉ cần là Dị Thần, cho dù chỉ là thần thú hay Dị Thần cấp bậc thấp nhất thì cũng đều OK. Thế nhưng cho dù cậu đã chờ lâu tới như vậy, thậm chí chủ động tìm kiếm lâu tới như vậy, đừng nói là Dị Thần, cả cái bóng của Dị Thần cũng chẳng thấy.
Có đôi lúc Itsuka Ken không khỏi tự hỏi là liệu mình có nên bắt lấy vài hime-miko xuất sắc tới để thực hiện nghi thức tàn ác như là kéo 『 Heretic God 』từ trong thần thoại ra hay không, chỉ là cuối cùng thì cái tính thương hương tiếc ngọc của cậu khiến cậu chỉ đành phải đem suy nghĩ ‘tàn ác vô sỉ’ này ném tới Java quốc. Riêng về phần tin tức của『 thánh bôi phép thuật 』, Itsuka Ken lại không vội gì, dù sao Alec tốn tới 4 năm, nhiều người thậm chí tốn cả một đời cũng chẳng thể phát hiện được điều gì trọng yếu. Cũng không thể bảo là thứ người khác bỏ cả đời vẫn tìm không thấy, chỉ cần cậu vừa muốn thì mọi thứ cứ ào ào mà đổ tới đi? Itsuka Ken còn chưa tự kỷ được tới như vậy.
“Ai ~~~~ Cũng may là Alice vẫn phải đi họp những hội nghị thường kỳ, nếu không mình cũng đừng mong là có cơ hội để mà đi dạo riêng…” Hơi cảm thán một chút, Itsuka Ken vừa chờ đợi ở trong phòng tiếp tân, vừa tùy ý ngắm nghía lấy cảnh trí trong phòng. Cổ điển và ưu nhã là sắc điệu chính của nơi đây, những bức tranh treo trên tường, không cần giới thiệu, Itsuka Ken cũng có thể biết đây nhất định là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử. Không hổ là một thành phố có lịch sử văn hóa nghệ thuật nổi tiếng từ lâu đời, cũng không hổ là một trong hai tổ chức thống lĩnh giới chú thuật của Milan.
“Nhắc mới nhớ! Nói vậy tức là Bronze-Black Cross cũng ở trong thành phố này? Nếu vậy thì sau khi gặp Erica-chan xong, có nên đi thăm Liliana-chan luôn hay không?” Itsuka Ken vừa vuốt vuốt cằm, vừa lẩm bẩm. Thế nhưng đúng lúc này, thông qua tấm kính cửa sổ của căn phòng, Itsuka Ken nhìn thấy được bóng dáng của một cô bé. Mái tóc bạc xinh đẹp tự do rũ xuống sau vai, dung mạo xinh xắn khả ái kết hợp hoàn mỹ với thân thể mảnh khảnh khiến cho cô bé Itsuka Ken nhìn thấy xinh đẹp tựa như một nàng tiên ánh trăng nhỏ bé, từ bỏ thế giới của những câu chuyện cổ tích mà đến với thế giới bình thường này. Gương mặt tinh xảo tuy rằng vẫn mang theo nét non nớt thế nhưng lại thể hiện lấy sự nghiêm khắc tự hạn chế của bản thân. Trong đôi mắt lấp lánh trong suốt tựa như mặt nước mùa thu kia sáng lên sự tự hào, dứt khoát, vẻ vang, nghiêm cẩn cùng với một chút nho nhỏ đắc ý.
“Cái này… Đây thật sự đúng là mệnh trung chú định sao? Có vẻ như mình không cần phải xoắn xuýt về chuyện phải đi tìm nàng hay không nữa rồi…” Itsuka Ken cười nhàn nhạt, lẩm bẩm. Đúng vậy! Nếu như đôi mắt của Itsuka Ken không bị hoa lên mà nhìn nhầm, thì cô bé ở bên ngoài cửa sổ là cũng là một trong hai thần đồng nổi tiếng nhất của Milan, trưởng nữ của nhà Kranjcar, một thành viên của『 Bronze-Black Cross 』, Liliana • Kranjcar.
“Hửm? Hôm nay rốt cục có chuyện gì? Tại sao lại không có bất kỳ ai?” Dù vẫn còn cách nhau rất xa, Itsuka Ken vẫn có thể nghe được tiếng lẩm bẩm trong trẻo và lảnh lót như chuông gió của thiếu nữ truyền vào tai, thanh thúy dễ chịu.
“Nếu tới nhà chính của nhà Blandelli, có lẽ Erica vẫn đang ở đó để luyện tập, thế nhưng mà…” Hơi chút nhíu mày, bước chân của Liliana dừng lại ngay trước khi sắp bước vào cửa, cô bé cảm thấy hơi do dự. Nếu mình trực tiếp bước vào như thế có phải là quá thiếu lịch sự và lễ phép hay không? Mạo muội bước vào nhà khi chưa được phép của người khác thật sự rất không thích hợp với tính cách nghiêm trang và cẩn thận của cô bé.
“Ô ~ tiểu thư khả ái!”
“Ai?” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói ngay sau lưng mà mình hoàn toàn không hề phát hiện ra, điều này khiến Liliana vô cùng hốt hoảng. Cô bé lập tức xoay người lại và dùng thái độ cảnh giác để nhìn Itsuka Ken.
“Lần đầu gặp gỡ, tiểu thư khả ái! Tôi là Ken! Thật cao hứng khi có thể gặp được cô ở nơi này!”
“…” Lễ nghi rất chính quy cũng rất ưu nhã, không hề có chút mất tự nhiên nào, thế nhưng Liliana không thể hạ sự cảnh giác của mình xuống nhanh như vậy với người lạ. Cô bé dùng ánh mắt thẩm vấn để nhìn thiếu niên vừa xuất hiện sau lưng mình mà mình hoàn toàn không thể phát hiện ra này.
“Anh là khách của『 Copper-Black Cross 』? Ngoài ra, nếu như gặp mặt lần đầu, xin đừng dùng ‘tiểu thư’ để gọi người khác như thế!”
“Xem ra tôi thất lễ rồi! Nếu vậy, tôi nên dùng cách xưng hô nào cho chính xác đây, thưa… nữ sĩ?” Thật sự không nghĩ ra được cách xưng hô nào cho chính xác, Itsuka Ken chỉ đành dùng tạm cách xưng hô thông dụng này.
“Trước khi hỏi thăm về người khác thì lẽ ra anh phải nên tự giới thiệu về mình trước mới đúng. Thế nhưng vì anh đã xưng tên trước với tôi nên tôi sẽ bỏ qua việc này. Tôi là trưởng nữ của nhà Kranjcar, Liliana • Kranjcar. Anh là khách của『 Copper-Black Cross 』 sao?
“Ừ! Không khác bao nhiêu đâu, chỉ là hơi cao hơn một tí. Cô bé là trưởng nữ của nhà Kranjcar thật sao? Nếu vậy tôi cũng có nghe qua về cô, một trong hai thần đồng xuất sắc nhất của Milan, là một miko và kỵ sĩ thiên tài của nhà Kranjcar, đúng không?”
“Không! Ngài khen quá lời rồi! Tôi chỉ cố gắng và hoàn thành chương trình học chính quy nên có của một kỵ sĩ sớm hơn người khác một chút thôi. Đây là điều phải làm đối với một kỵ sĩ!” Dù chỉ mới 9 tuổi, thế nhưng Liliana-chan cũng có sự cơ trí, kiến thức và tâm thái vượt xa bạn đồng lứa của mình.
“Thật sao? Nếu vậy thì thật lợi hại!”
“Xin cho phép tôi được hỏi một điều! Tới giờ thì tôi vẫn chưa có cơ hội được biết thân phận của ngài, đây là sai lầm của tôi. Nếu ngài đã là khách của 『 Copper-Black Cross 』, vậy thì hẳn là ngài cũng có một thân phận đầy tôn quý. Chẳng hay…”
“—— Lily!?” Đúng lúc này, một chất giọng trong trẻo và ngây thơ khác tương tự với Liliana-chan vang lên từ phía sau lưng Itsuka Ken, chỉ khác là âm thanh này lại thể hiện sự hiếu động của chủ nhân nó. Lúc này, giọng nói ấy đang cho thấy sự dồn dập và giật mình.
“Đã nói rất nhiều lần rồi! Xin đừng dùng cách gọi vô cùng thân mật đó với tôi khi chưa được phép, Erica • Blandelli!”
“Không… không phải chuyện đó! Tớ muốn hỏi là tại sao cậu lại ở chung với… Ah! Không đúng! Tiểu nữ vô lễ! Tiểu nữ là Erica • Blandelli, đại biểu của 『 Copper-Black Cross 』 được cử đến đây để đón tiếp ngài. Xin điện hạ thứ tội vì sự chậm trễ!” Ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề, Erica • Blandelli lập tức sợ hãi mà quỳ mọp xuống, dùng lễ nghi chính thức nhất, tiêu chuẩn nhất của kỵ sĩ để dâng lên lời thỉnh tội của mình với Itsuka Ken.
“Ồ? Xem ra hôm nay là ngày vui vẻ của nữ thần may mắn sao? Không ngờ may mắn nữ sĩ lại rộng lượng với tôi như vậy, vừa gặp được thần đồng của nhà Kranjcar ở đây, lại có thể gặp được tiếp thần đồng của nhà Blandelli. Được rồi! Đứng dậy đi! Không cần đa lễ như thế!”
“Không! Erica thành tâm sợ hãi! Xin Istuka-dono giáng tội vì sự vô lễ vừa rồi!”
“Chờ… chờ một chút! Erica, rốt cục… vị đại nhân này là…” Là một cô bé vô cùng thông minh, Liliana lập tức ý thức được vấn đề. Cô bé bất an mà hướng về phía Erica, bạn tốt và cũng là đối thủ lớn nhất của cô, để tìm lời giải thích.
“Nhanh quỳ xuống, Liliana • Kranjcar! Ngài ấy là Lord. Samele, là Tân Vương của Anh quốc. Ngài ấy vừa tới nơi này!”
“Cái ——!?” Toàn thân dường như bị sét đánh, gương mặt của Liliana trở nên trắng bệch, nỗi sợ hãi tràn ngập toàn thân của cô bé.
“Bộp ~ !” Lập tức dập đầu xuống đất, âm thanh vang dội khiến Itsuka Ken cảm thấy đau lòng thay cho cô bé, chỉ là Liliana hoàn toàn không biết, chỉ có thể quỳ úp mặt xuống đất mà run rẩy nói: “Xin… xin điện hạ thứ tội! Tôi… tôi…”
“Điện hạ! Cầu xin ngài tha thứ cho Liliana, cô ấy chỉ không biết thân phận của ngài! Nếu như ngài thực sự cảm thấy tức giận, xin ngài hãy để cho Erica được gánh tội thay, vì đây là lỗi của Erica khi không tới kịp lúc để đón tiếp ngài. Xin ngài…” Chỉ tới lúc này, tình hữu nghị giữa hai người mới được thể hiện ra. Tất nhiên cũng có thể là do Erica cố ý khi hẳn đã nhận ra Itsuka Ken không cuồng nộ quá mức. Chỉ là lúc này, Itsuka Ken không quan tâm chuyện đó, cậu chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ mà thôi.
“Tôi nói… chẳng lẽ nhìn tôi đáng sợ tới vậy sao?”
“Không! Điện hạ chỉ là thuận theo ngự thân của ‘vua’, là uy nghiêm và…”
“Được rồi! Im lặng và nghe cho kỹ. Bây giờ ta ra lệnh cho các cô, lập tức đứng dậy, theo ta vào trong và cư xử như bình thường. Đây là ngự lệnh! Hiểu rồi chứ?” Thiệt tình… Mấy cái lời Erica chuẩn bị nói ra, Itsuka Ken đã nghe tới phát chán khi còn ở Hội Trí Giả rồi, nghe nhiều tới nỗi cậu luôn muốn phát mửa lên mỗi khi nghe thấy chúng, toàn thân khó chịu.
“Tôi… Điện-điện hạ…”
“Được rồi! Yên tâm đi, Lily! Dường như điện hạ không phải là những vị vua cổ hủ thời trước, ngài ấy nói như vậy đồng nghĩa là đã tha thứ cho chúng ta. Làm tiếp sẽ khiến ngài ấy khó chịu, khi đó mới là lỗi lớn! Đừng cố gắng áp đặt suy nghĩ của mình cho vua!”
Nhìn Erica đứng ở một bên ung dung khuyên nhủ và Liliana vẫn còn đang dè dặt lo lắng, Itsuka Ken đã có thể nhìn thấy được hình ảnh 6 năm sau của hai người. Chỉ là Itsuka Ken thật sự rất muốn nhả rãnh, hai người này thật sự mới có 9 tuổi thôi sao?