Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 22 : lời thề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Heretic God?” Không có gì để nghi vấn, bóng người vừa xuất hiện tuyệt đối là một vị Heretic quân thần hùng mạnh của『 thép 』; chỉ cần dùng trực giác của Campione để cảm ứng, tuân theo số mệnh túc địch trời sinh của hai bên, không một campione nào có thể nhầm lẫn được về thân phận của một Dị Thần, nhất là một dị thần hùng mạnh như thế.

Xác định được thân phận Dị Thần của kẻ vừa xuất hiện, Alec lập tức bắt đầu suy đoán về thân phận thật sự của kỵ sĩ màu trắng vừa lao ra từ trong màn sương: “Lancelot du Lac…?” Thế nhưng khi Alec còn chưa kịp suy đoán tiếp, thì tình huống diễn ra trước mắt lập tức khiến anh há hốc mồm vì kinh ngạc.

Như một tia chớp băng ngang qua bầu trời, thần thương của 『 thép 』 mang theo khí thế cuồng bạo và hùng vĩ khiến cho hầu như tất cả mọi người đang có mặt đều phải kiêng dè, đâm thẳng về phía Tân Vương có mái tóc màu bạc tím không chút nương tay nào, thế nhưng…

“Đinh ————!!!” Một âm thanh vang rền tựa như tiếng của hai mảnh thần thiết đập mạnh vào nhau vang lên giữa không trung, dùng mắt thường có thể nhìn thấy một quả cầu không màu xuất hiện trên không rồi tức tốc nở rộng về bốn phía và hất bay hầu như tất cả mọi thứ nó chạm phải. Đây là hiện tượng chỉ xảy ra khi không khí bị dồn nén quá mức do đột nhiên xuất hiện một vụ nổ với cường độ cực lớn, nó có sức xuyên thấu và tàn phá cực lớn đối với các cơ thể sống, nhất là với động vật, và đương nhiên là Alec cũng không ngoại lệ, gương mặt anh trở nên ửng đỏ.

Lúc này, dòng máu của Alec đang lồng lộn trong cơ thể một cách mất kiểm soát, đó là vì anh không kịp dùng chú lực để phòng ngự nên phải hứng chịu trực tiếp đợt công kích bất chợt của ‘vụ nổ’ bỗng nhiên sinh ra vừa rồi bằng chính cơ thể mình. Cũng may là khi lan đến chỗ Alec thì dư chấn còn sót lại của vụ nổ đã chẳng còn lại bao nhiêu, nếu không thì diệt thần vương giả lâu năm như anh mà lại chết một lần hoặc trọng thương chỉ vì cái chuyện lãng nhách như là vì mất tập trung mà không kịp phòng ngự dư chấn lan ra sau một đòn tấn công giữa một dị thần với một diệt thần vương giả khác thì thật đúng là khôi hài.

Thế nhưng vào lúc này, Alec hoàn toàn không rảnh mà bận tâm đến chuyện đó, sự chú ý của anh hoàn toàn bị tình huống đang diễn ra cướp mất rồi. Một ngón tay, chỉ với một ngón tay, Tân Vương có mái tóc màu bạc tím hoàn toàn chặn đứng đợt tấn công đầy hung mãnh của bạch kỵ sĩ. Trên ngón tay của tân ma vương, từng luồng chú lực tỏa ra ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc đang quấn lại cùng nhau và tạo thành một lớp màng phòng ngự mỏng manh nhưng vững chắc chặn đứng mũi thương của 『 thép 』. Bạch mã phát ra tiếng hí vang, kỵ sĩ trắng nhanh chóng giật lùi về sau một khoảng cách rồi lập tức trở về bên cạnh Guinevere và dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn về tân vương có mái tóc màu tím bạc mà triển khai tư thế phòng ngự. Xem ra yếu tố đầu tiên mà kỵ sĩ trắng để ý vẫn là sự an toàn của Guinevere, nếu vậy thì thân phận của kỵ sĩ trắng không còn gì đáng nghi nữa.

“Đòn đâm thật tốt! Nếu cần thêm một chút nữa là có thể đục xuyên qua lớp phòng ngự của ta rồi. Đáng tiếc là kỵ sĩ của hồ dường như vẫn đang trong trạng thái không hoàn chỉnh, bằng không thì có lẽ ngươi đã có đầy đủ tư cách để đánh một trận với ta.” Dường như là tán thưởng, càng như là tiếc hận, vị vua có mái tóc màu tím bạc —— Lord Samele cầm lấy thánh bôi màu vàng, hơi cười nhẹ và cho ra lời đánh giá.

“…” Lúc này thì ấu nữ thánh tổ rốt cục cũng biến sắc, gương mặt nhỏ bé và tinh xảo tựa như búp bê của cô để lộ ra sự lo lắng, bởi vì chén thánh hiện đang được cầm trên tay của Itsuka Ken là thứ vô cùng trọng yếu với nàng. Lúc này, nó là hi vọng duy nhất để nàng có cơ hội chạm tay tới ước mơ hằng mong muốn, cô không thể mất nó lúc này. “Đây là thứ duy nhất có thể giúp cô hồi sinh Tận Thế Vương mà cô hằng ao ước đó sao? Nếu như bây giờ, ta đánh tan nó thành trăm ngàn mảnh thì sẽ thế nào đây?” Nhìn Itsuka Ken dùng nụ cười hiền hòa để nói ra những lời tựa như đùa dai mang tính khiêu khích y chang mấy đứa con nít, Alec cảm thấy có cái gì đó rất chi là khó chịu trong người, giống như là… quá mất mặt. Cái tên hồn đạm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không hợp ô thông đồng với hắn đâu! Tất nhiên, về phần tình huống thực thế nào, cái đó thì chỉ có trời mới biết.

“——!! Thưa Đọa Thiên Chúa Tể, chẳng biết là ngài có thể trả lại nó cho Guinevere không? Vì cho dù ngài giữ lấy nó nhưng ngài vẫn không biết phương pháp sử dụng, nếu điện hạ bằng lòng dùng nó để trao đổi với Guinevere, dù ngài muốn bất cứ điều gì, Guinevere cũng sẽ vô cùng biết ơn và trao đổi với ngài!” Dao động! Guinevere dao động, vì cô thật sự cảm thấy e sợ khi thứ quan trọng nhất của bản thân rơi vào tay của vị vua thần bí đến đáng sợ như Itsuka Ken. Dù rằng Guinevere là một hậu duệ của thần đất mẹ đầy cao ngạo, dù rằng Guinevere là vua của tất cả các nữ phù thủy, dù rằng lúc này Guinevere đang có quân thần của 『 thép 』 bảo vệ ở bên, thế nhưng khi chén thánh rơi vào tay vị vua đáng sợ trước mắt này, Guinevere cũng chỉ có thể hạ mình xuống và dùng tư thái thấp nhất của mình để cầu khẩn.

“Ai nói là tôi không biết cách dùng? Vật này bất kể nó phức tạp đến cách mấy thì bản chất của nó cũng không thoát được khỏi việc nó chỉ là một cái ‘chén’, bất kể nó dùng phương thức nào để hội tụ chú lực, nó vẫn chỉ là một vật dùng để ‘chứa’ rồi sau đó cung cấp chú lực cho người dùng mà thôi. Về phần những công dụng khác của nó, ở trong mắt ta đều chẳng có nghĩa lý gì! Cô nói xem, nếu như ta dùng nó như một nguồn cung cấp năng lượng đặc biệt cho mình thì ta có thể trở thành Thân Bất Tử chân chính hay không?”

“Không! Tôi nghĩ ngài đang hiểu lầm rồi, vì bảo vật này nhất định phải… Wtf…!?” Trên gương mặt nhỏ của Guinevere đột nhiên lộ ra sự hốt hoảng vì dường như đang xảy ra chuyện gì đó khiến cô không thể nào tin nổi. Trông thấy như vậy, Alec nhịn không được mà nhìn về phía Tân Ma Vương. Lúc này, Itsuka Ken đang nở một nụ cười xấu xa hiếm thấy của mình, không đúng, đây không phải là trọng điểm.

“Này!! Cái tên nhà ngươi ————” Hốt hoảng kêu lớn, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân lướt qua sống lưng và xông thẳng lên thiên linh cái của Alec khiến cho anh cảm thấy tóc gáy đều trở nên dựng đứng. Lúc này, Alec nhìn thấy ma vương thiếu niên đang dùng chú lực màu ngọc lưu ly của mình đối đầu trực tiếp với nguồn chú lực đang trào ra của chén thánh. Khốn kiếp! Đó là lượng chú lực sánh ngang với mười mấy Campione đấy! Nếu như làm không tốt mà khiến cho nó nổ tung thì toàn bộ vùng biển này sẽ hoàn toàn bốc hơi chỉ trong tích tắc, vậy mà con hàng này lại dám cười vui vẻ như vậy trong lúc làm cái chuyện như thế sao? Muốn chết cũng đừng kéo ta chết chùm!!!

“Sao rồi? Ngạc nhiên vì mối liên hệ giữa cô và chén thánh bị cắt đứt hoàn toàn sao?” Cắt đứt? Đột nhiên bị lời nói của thiếu niên thu hút, Alec bỏ quên mất tình huống mà anh vốn cho rằng vô cùng nguy hiểm hiện tại để cố gắng dỏng tai lên mà nghe.

“Ngài… Làm thế nào mà ngài có thể…? Rõ ràng chén thánh và tôi có…”

“Mối quan hệ cộng sinh chứ gì? Đây là lý do cho sự tự tin sót lại trong lòng cô sao? Chà! Một mối quan hệ cộng sinh chính thức quả thật là một sợi dây liên kết vô cùng bền chắc, nhưng thế thì đã sao? Cuối cùng cũng chỉ là mối cộng sinh bên ngoài, nếu không phải là mối cộng sinh chính thức đến từ bên trong, không một mối dây liên kết nào còn có thế gắn kết với nhau khi một bên đã bị phong ấn, nhất là khi kẻ chế tạo phong ấn còn mạnh hơn mối liên kết đó không biết bao nhiêu lần.”

“——!?”

“Ha, thực ra tôi cũng hiểu là cô vẫn còn đang cố tình lừa dối, không, thay vì nói là lừa dối thì nên nói rằng cô vẫn còn đang cố gắng giấu giếm tôi. Cho dù tôi có cố tình đem thánh bôi nghiền thành trăm ngàn mảnh thì cô vẫn có thể tìm ra cách để khiến nó trở về với cô mà không chút sứt mẻ gì. Dù khó khăn nhưng hoàn toàn có thể, thế nhưng nếu tôi phong ấn nó và ném tới một nơi nào đó mà cô vĩnh viễn không biết và không thể tìm ra thì sao? Hoặc tôi nên xem nó như một vật sưu tầm mà giữ luôn bên mình thì… Chà ~! Cô cảm thấy thế nào?” Ah ah! Quá là xấu xa! Xấu tới bó tay rồi! Đường đường ma vương, vậy mà lại đi uy hiếp ấu nữ! Cái chuyện này, coi như là người ác liệt đến nổi tiếng toàn Châu Âu là Hoàng Tử Đen như hắn cũng làm không nổi! Hóa ra cái tên thần bí này mới là con ác quỷ thật sự, không đúng, phải nói là quỷ vương thật sự mới đúng. Bên ngoài thì đội cái lốt ấm áp và hiền hòa không gì sánh được của thiên sứ, thế nhưng trong ruột lại đen tới mức cả ma quỷ cũng phải chào thua. Cái tên này mới là đại ma vương tà ác nhất!

“… thảo nào danh hiệu của hắn gọi là đọa thiên…” Nói một câu tựa như khinh bỉ lại tựa như cảm thán, Alec lén lút kéo dài khoảng cách giữa mình và thiếu niên.

“Xin… xin điện hạ đừng đùa với Guinevere như thế! Mặc dù Guinevere không biết mong muốn thật sự của ngài là gì, thế nhưng tôi tin là chén thánh với ngài cũng chỉ là một vật sưu tầm có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Chỉ là với Guinevere, nó là thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng. Xin ngài… Nếu như ngài nguyện ý trả lại nó cho Guinevere, Guinevere bằng lòng dâng lên tất cả của mình kể cả tấm thân này sau khi đã hoàn thành nguyện vọng phục sinh Tận Thế Vương.”

‘Ha ha! Thật đúng là con hồ ly cái không thua gì cô ả kia! Muốn dùng ngân phiếu khống để mua bán với cái tên đó? Tưởng hắn ngu tới vậy sao?’ Alec cười thầm trong lòng.

“Dâng lên tất cả của cô? Tốt! Ta cho cô một cơ hội để chứng minh, Thánh Tổ Guinevere.”

“PHỐC ——!” Thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu! Giời ạ! Cái tên này không ra bài theo lẽ thường! Hắn thật sự tin?

“Nếu như cô có thể thề trên Thần Cách nữ thần đất mẹ của cô bằng một lời thề không thể vi phạm, vậy thì ta sẽ trả chén thánh lại cho cô!”

Một lời thề không thể vi phạm? Chú thệ? Nghe như vậy, Alec đưa mắt nhìn về thánh tổ Guinevere. Sắc mặt của Guinevere trở nên giãy giụa, thậm chí cô còn quay về phía kỵ sĩ trắng để bàn bạc điều gì đó. Cuối cùng, sau một lúc lâu, ấu nữ thánh tổ liền dùng thần thái trang nghiêm, đặt đôi bàn tay nhỏ của mình lên tim và giữa ngực và tuyên thệ: “Tên ta là Guinevere, nữ thần đất mẹ đã sa đọa nơi phàm thế. Hiện, lấy thần cách cổ xưa nhất của mình làm bằng chứng, ta thề: khi ta đã hoàn thành sứ mệnh trọn đời của mình, khiến vị vua ta hằng mong tỉnh lại, thân này và hồn này, sẽ thuộc về Đọa Thiên Chúa Tể, Ken • Istuka. Nếu phạm lời thề, Guinevere sẽ phải nhận lấy lời nguyền rủa độc ác nhất và sự tra tấn đến vĩnh hằng, vĩnh viễn chìm vào trong vực sâu địa ngục đen tối nhất!”

Âm thanh tựa như tiếng nhạc trời tuyệt vời nhất vang lên. Ngay khi Guinevere vừa dứt lời ngâm xướng, một dấu ấn huyền ảo không biết tự khi nào đã xuất hiện trên trán của cô, giống như nó đã tồn tại ở đó từ rất lâu trước đó, khiến cho dung nhan xinh đẹp và tinh xảo của cô tăng thêm một chút yêu nhiêu mị hoặc. Sau khi lời thề vừa chấm dứt, Guinevere liền đưa ánh mắt của mình về phía Itsuka Ken: “Thưa Lord Samele vĩ đại, tôi đã làm theo yêu cầu của ngài. Nếu vậy lời ngài đã nói…”

“Được rồi! Không ngờ quyết tâm của cô lại lớn như vậy! Tốt! Vậy ta trả nó lại cho cô!” Thuận tay xóa bỏ màng sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc đang bọc lấy chén thánh, chén thánh lập tức biến thành một tia sáng và trở về với Guinevere. Lập tức cất chén thánh đi, đến lúc này, Guinevere mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay thật thất lễ vì đã mạo phạm hai vị vương giả, xin rộng lòng tha thứ!” Hơi nhấc váy hành lễ, sau đó Guinevere đưa ánh mắt của mình về phía Alec: “Hoàng Tử Đen đại nhân, hôm nay không thể khiến ngài trở thành đồng bạn thật sự là một tiếc nuối với Guinevere. Nếu vậy lần gặp mặt sau, chúng ta hãy cứ xem nhau như kẻ thù để đối xử vậy!”

“Hả? Đây là nguyện vọng của cô hay là linh vọng nói cho cô biết trước?”

“Ai biết được đây? Chính Guinevere cũng chưa từng chú ý tại sao như vậy, thế nhưng Guinevere là『 Thánh Tổ 』 chính thống nhất, dự cảm của Guinevere có lẽ cũng là ngôn linh tiên đoán cũng chưa biết chừng.” Nói xong, Guinevere không để ý tới Hoàng Tử Đen Alec đang cúi đầu suy nghĩ nữa mà quay về phía một vị vua khác vừa khiến mình phải tuyên lời thề độc.

“Ngài thật sự là vị vua thần bí và khó lường nhất mà Guinevere từng được gặp qua, thần bí đọa thiên vương! Hi vọng lần gặp mặt sau, Guinevere vẫn còn có thể nhận được sự thương tiếc từ ngài —— Bây giờ, hẹn được gặp lại!” Nở một nụ cười điềm mỹ và ngọt ngào như kẹo mạch nha, Guinevere leo lên tuấn mã màu trắng của quân thần kỵ sĩ, con ngựa của bạch kỵ sĩ hí lên một tiếng và phóng về phía chân trời. Từ đầu đến cuối, kỵ sĩ trắng Lancelot • du • Lake không hề nói một câu.

“Cứ để cô ta đi như vậy sao?”

“Anh cứ nói đi!”

“… ra tay rồi?”

“Chà! Ai biết được?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio