Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 32 : nếu đã không muốn mặc, thì để vậy luôn đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn chằm chằm ~~~~~~~~!

“Khục! Khục! Cái kia… chúc mừng em, Alice! Từ hôm nay trở đi, em chính là một 『 Chúa Tể 』 mới rồi.” Nhìn chằm chằm ~~~~~~~!

“Ha ha… nếu không có chuyện gì thì ta đề nghị em nên đi tắm trước đi, tất nhiên nếu em không ngại thì ta có thể đi cùng nha ~ !” Nhìn chằm chằm ~~~~!

“Ầy ~ ! Em có nhìn chằm chằm ta như thế nữa thì ta cũng chẳng biết nói gì hơn cho em vừa lòng đâu. Vả lại ta đâu có thật sự làm gì với em đâu? Nếu lúc đó ta không làm như thế thì em làm sao có thể chịu nổi cơn đau lúc nãy chứ? Em có chắc là tinh thần của mình vẫn có thể bình thường nếu ta không làm thế với em không?”

“Vậy sao ~ ?” Thở dài một cách đầy u oán, Alice cũng biết là chẳng thể làm gì hơn, vì vua của cô nói không sai. Còn có thể làm gì bây giờ?

Sau khi lấy được 『 Gift 』 {sức mạnh} của Minos, cơ thể của Alice đã hoàn toàn lột xác, phần căn nguyên bị thiếu cũng được bù đắp xong, thế Alice hoàn toàn không có chút nào mừng rỡ nào. Những tưởng đó là việc vui, thế nhưng lúc này, Alice chỉ có biết vội vàng rụt người và co mình lại trong tấm chăn vì xấu hổ. Cô không thể nào nhịn được mà dùng ánh mắt ai oán của một oán phụ nhỏ để nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken. Nguyên nhân của việc đó là vì sau khi cô vừa hoàn thành xong việc lột xác, còn chưa kịp cảm thụ được sức mạnh và sức sống mới vừa sinh ra trong cơ thể thfi Alice đã phát hiện là toàn thân của mình, nhất là chỗ dưới, đã hoàn toàn ướt nhẹp.

Cái cảm giác ướt nhẹp ở nửa người dưới, cùng với khoái cảm vẫn còn tàn lưu trong cơ thể, chúng đang không ngừng cho cô biết là cô đã lên ‘đỉnh’ rất nhiều lần ngay trước mắt vua của cô. Alice tưởng chừng như mình đã ngất đi vì mắc cỡ. Cái chuyện như thế thì sao có thể không quan tâm chứ? Cho dù có nói gì đi nữa thì cô vẫn là con gái ah! Mặc dù trong thời điểm lột xác, cô không phủ nhận là nếu không có khoái cảm được tạo ra từ tiên thuật của Itsuka Ken thì cô có thể đã phát điên vì sự đau đớn lặp đi lặp lại phát ra từ trong từng tế bào một của cơ thể, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể không để ý tới phản ứng đáng xấu hổ của mình vừa rồi.

Nhất định là Itsuka Ken đã làm gì với cô sau khi ý thức cô mơ hồ vì sự giằng co giữa khoái cảm tột đỉnh và thống cảm tột cùng đang cuồn cuộn lan tràn trong cơ thể cô lúc đó! Nhất định là vậy! Cho dù không có thì cũng phải có! Bằng không cô thật sự sẽ xấu hổ mà chết.

Chỉ là cô cũng biết rằng đó là điều bất khả kháng, Itsuka Ken đã nói thẳng ra như vậy rồi thì cô cũng chỉ đành cam chịu thôi. Dù sao thì từ giờ khắc cô lột xác xong, cô đã hoàn toàn là sủng phi của ‘tên ma vương xấu đến thực chất bên trong’ đang đứng trước mặt này. Đây là sự thực không thể nào chối cãi, mà Alice cũng không muốn chối cãi, vì đây là khát vọng từ lâu của cô. Thế nên khi đối mặt với sự ‘dằn vặt’ và ‘ức hiếp’ của ma vương đại nhân, cho dù cô đã trở thành tân vương thì cũng chỉ có thể co người lại mà ‘khóc nức nở’ để diễn tả sự oan ức của mình, ý muốn của ma vương đại nhân không phải là thứ một vương phi ‘bé bỏng’ như cô có thể phản kháng đó a.

“Em nên đi tắm trước đi, rồi sau đó từ từ mà cảm thụ về năng lực mới. Dù cho thứ em nhận được là 『 Gift 』 thì nó vẫn là một thứ lạ lẫm với em, em có thể bỏ một chút thời gian ra để thử nghiệm và nhận thức về nó. Nếu muốn hoàn toàn khống chế nó thì với năng lực học tập của em, thời gian hẳn cũng không dài, tối đa chừng một hai ngày là đủ, vì 『 Gift 』 em nhận được khá là cơ bản, em chỉ cần khiến cho tinh thần và ý thức của mình trở nên đồng bộ với thân thể là được rồi. 『 Gift 』 không giống với quyền năng, nhất là với những 『 Gift 』 có tính chất bổn nguyên như thế này, chỉ cần em hấp thu nó xong thì nó đã là của em, sẽ không tồn tại những thứ như là tác dụng phụ hay dễ dàng bị người khác chia tách ra nữa, vì nó đã là một phần của em. Ta nghĩ em hiểu những gì ta nói.”

Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Alice lập tức quên đi tình huống xấu hổ bên ngoài của mình và bắt đầu cảm thấy tò mò về sự thay đổi từ bên trong của cơ thể: “Nói như vậy tức là chỉ cần em không làm gì quá mức chịu đựng thì em có thể dùng nó mà không có hạn chế gì sao?” Vừa nói, Alice vừa vung vẩy đôi cánh tay, cảm giác sức mạnh tràn đầy trong từng thớ thịt và sức sống liên tục lan tỏa khắp mọi ngóc ngách cơ thể lúc này khiến cô vô cùng kích động và say mê. Tựa như người câm được nói và người điếc được nghe, không ai có thể hiểu được cảm giác kích động này, trừ chính bản thân của những người được phục hồi đó.

“Tựa như việc em suy nghĩ hay hành động thôi, nó đã là một phần của em, tựa như thân thể và khối óc. Cho nên ta đề nghị là sau khi em thích ứng với nó xong thì em cũng nên chủ động rèn luyện nó, điều đó với em cũng tương tự với việc tập chạy bộ mỗi ngày của người thường, em phải rèn luyện thì nó mới có thể phát triển và trở thành thứ của riêng em. Vì dù sao thì nó cũng là thứ được sinh ra từ Minos, nó có mạnh thì cũng chỉ mạnh theo kiểu của Minos, em phải tập làm quen với việc phát huy ra hiệu quả của nó rồi sau đó khiến nó phát triển theo định hướng của mình. Ta nghĩ chỉ việc phát huy sức mạnh thực sự của nó sao cho phù hợp với phong cách của em thôi cũng sẽ tốn mất vài tháng trời của em đấy.”

“Em đương nhiên biết là thế, nhưng mà có thể khiến cơ thể khôi phục là em đã rất thỏa mãn rồi, hơn nữa em không có sở thích dùng vũ lực. Thượng cẳng chân hạ cẳng tay không phải là biểu hiện nên có của một công chúa ~~~” Bởi vì hơi kích động, Alice hơi dùng sức để nhéo lấy một góc cạnh nhô ra của chiếc giường đã sập, ngay lập tức tay cô lóe lên một tia sáng chói rồi vụt tắt, phần góc giường đó bị tay của Alice vò nát thành gỗ vụn trước cả khi cô kịp nhận ra là mình đang làm gì.

“Chuyện này… tại sao không có ngôn linh? Nó… Vậy tức là…”

“Là như thế đó! Ngôn linh? Ha ha! Có bao giờ em thấy thần linh bước đi mà cũng phải dùng ngôn linh thì mới có thể bước đi được không? Nó là vậy. Xem ra em dù đã hiểu những gì ta nói, nhưng nhận thức của em vẫn còn bị bó hẹp trong hiểu biết vốn có của em về ‘quyền năng’ cướp được từ các vị thần nên chưa kịp thay đổi tư tưởng. Giờ ta sẽ nhắc lại một lần nữa cho em nhớ.”

“Ta đã nói với em là 『 Gift 』 có thể cho phép người sở hữu nó nhận được nguyên vẹn tất cả mọi thứ nó mang lại, kể cả những thứ như quyền vận hành của mặt trời và tất cả những hệ lụy đi kèm khi kế thừa quyền vận hành này. Nó là thứ cao cấp hơn quyền năng, là thứ bản nguyên hơn, là một thứ em có thể dùng vô cùng thuận tiện như một phần của cơ thể nếu như em đã hoàn toàn sở hữu. Nó tựa như tay và chân, là thân thể và khối óc, là sức mạnh thuộc về em. Nếu em muốn dùng nó thì em thử điều động ‘nguồn năng lượng’ của nó là được rồi, giống như khi em dùng linh lực ấy, vì thế không tồn tại thứ được gọi là 『 Ngôn Linh 』.”

“Khống chế năng lượng của 『 Gift 』…” Hoàn toàn không cần chỉ đạo, Alice chỉ nhắm mắt lại và minh tưởng một chút. Sau một lúc ngắn ngủi, Alice mở mắt và giơ tay lên, bàn tay đang giơ lên của cô phát ra ánh sáng tương tự như luồng sáng vừa lóe lên rồi vụt tắt trước đó, chỉ là lần này có vẻ ổn định hơn và ít hơn. Alice đưa bàn tay đang phát sáng của mình về phía cạnh bàn vừa bị bẻ gảy và cầm lấy, sau đó cô vặn nhẹ.

“Ken… Két… Ken… Két… BA~!” Cạnh bàn nứt ra và đứt rời, thế như nó không nát bét như lúc trước mà chỉ hơi nhăn nhúm vào trong. Alice dùng sức siết hai ngón tay đang cầm mảnh gỗ lại một chút, “BA!” Mảnh gỗ nát vụn. Nhìn những mảnh gỗ nát vụn trong tay, Alice ngạc nhiên điều mình vừa làm được, trước đây cô chỉ có thể hoàn thành được điều này sau khi đã vận dụng chú thuật.

“Thật mạnh mẽ! Thật tiện lợi! Đây chính là sức mạnh của thần linh sao?” Nói với sự hưng phấn, Alice lại đưa tay về chiếc giường gỗ lim đã sập, lần này, mục tiêu của cô là chiếc chân giường, luồng sáng trên tay cô hơi mạnh hơn.

“Ken két… BA~!” Quả nhiên, chiếc chân giường nát nhanh hơn, Alice gần như đã sơ bộ khống chế được 『 Gift 』 của mình. Mặc dù cách phát huy còn khá đơn giản, thế nhưng đây chỉ là vấn đề về mặt ứng dụng, cần thời gian để những ý tưởng sinh ra và thí nghiệm, còn nếu chỉ nói về việc khống chế cơ bản, Alice đã gần như hoàn toàn khống chế được 『 Gift 』, không hổ là một người có thiên tư trác tuyệt lấy trí tuệ để xưng danh.

“Khục ~ ! Nếu đã thí nghiệm và hiểu xong hết rồi thì em nên đi tắm đi, Alice ~” Itsuka Ken thấy Alice hơi hưng phấn mà quên mất một việc khá quan trọng nên đành phải ho nhẹ để nhắc nhở. Nghe lời nhắc nhở của Itsuka Ken, Alice chợt thoát khỏi sự hưng phấn mà tỉnh táo lại, sau đó cô giật mình mà nhìn về phía thân thể của mình.

“Ah ~~~~” Vì thân thể đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi và thứ nước ooxx tuôn ra từ hạ thể sau mấy lần đạt cực khoái, lúc này cơ thể của Alice hầu như đã lộ ra trọn vẹn dưới con mắt của Itsuka Ken sau lớp vải trắng mỏng gần như trong suốt vì bị thấm đẫm ‘nước’. Chiếc nịt ngực viền tơ đã xốc xếch và lộ ra hơn phân nửa, vòng eo thon thả đến kinh người, đôi chân ngọc thon dài trắng muốt vương lấy không ít chất lỏng óng ánh, da thịt phấn hồng thơm tho trơn trượt, tất cả những thứ đó đều không hề giữ lại mà phô triển ra trước mắt Itsuka Ken. Không khí bỗng trở nên có chút mập mờ hương diễm khiến Alice cảm thấy xấu hổ không sao tả nổi.

“Ngài… ngài… ngài mau quay người về hướng khác đi! Còn nữa! Không cho phép ngài mở mắt ra để nhìn lén. Hạ lưu!” Mắc cỡ đến chín cả người, Alice đỏ cả mặt mà cuộn người lại như con mèo vậy, lúc này thì Itsuka Ken hoàn toàn có thể cảm nhận được là cả thể xác và tinh thần của Alice đều đang run rẩy vì xấu hổ.

“Hừ! Hừ! Giờ mới bắt đầu xấu hổ và chê bai ta? Chẳng phải từ đầu ta đã nhắc em phải đi tắm trước rồi hẵng từ từ tìm hiểu về sức mạnh mới của mình sao? Là ai không có ý thức tự bảo vệ ấy nhỉ? Hơn nữa nhìn thì sao? Ngay cả sờ cũng sờ qua…”

“NGÀI – NÓI – GÌ – ĐÓ?”

“Ha ~~~ ! Ta có nói gì sao? Nha! Chỉ là đang nhắc nhở người nào đó nhanh đi tắm đi thôi. Tất nhiên nếu em muốn ta tự mình tới hỗ trợ thì ta cũng không ngại. Hà hà hà ~~~”

“Miễn! Ngài thật vô lại ~ ! Lúc trước rõ ràng ngài không phải như thế, chẳng lẽ là vì em đã trở thành vương phi của ngài, vì cá đã nằm trên thớt rồi nên ngài bắt đầu tùy ý mổ xẻ theo ý ngài muốn sao? Ô ô ô ~~~~~ Ngài thật tàn nhẫn! Tới đây đi, Alice đáng thương xin nhận lấy sự dằn vặt của ngài, chỉ cầu ngài ban cho chút thương xót nhỏ mọn!”

“Được rồi! Được rồi! Công chúa của ta! Em nên đi tắm đi! Bằng không ta sẽ ‘xử bắn’ em ngay tại đây thật đấy!”

“Biết rồi!” Nhỏ giọng phàn nàn một câu, Alice chạy về phía phòng tắm như bị ma đuổi. Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng sập lại, Itsuka Ken chỉ có thể gãi gãi đầu cười xấu hổ một tiếng, sau đó cậu hơi phất tay một cái về phía chiếc giường đã sập. Một luồng linh lực trông như một ngọn lửa phun về phía chiếc giường rồi lan ra cả căn phòng, chiếc giường bị sập lập tức hồi phục như cũ, những miếng vụn gỗ nhanh chóng tụ tập về phía chiếc giường, những mùi hương đặc biệt còn xót lại quanh chiếc giường cũng được xua tan. Thấy mọi thứ hồi phục như cũ, Itsuka Ken gật đầu hài lòng.

“Haaa ~ cuối cùng cũng giải quyết xong một cây gai trong lòng. Vậy là từ giờ có thể thoải mái đi…” Đang lúc Itsuka Ken vươn vai và chuẩn bị đi nghỉ xả hơi một chút thì một tin tức bỗng nhiên truyền vào trong ý thức của cậu khiến đôi mắt cậu trở nên sáng rực lên. Ngay lập tức, Itsuka Ken phóng về phía phòng tắm, ở trong đó, công chúa Alice chỉ vừa cởi đồ và hơi lau mình xong. Thấy Itsuka Ken bước vào, Alice hơi co người lại và nhìn cậu với vẻ bất khả tư nghị.

“Nhanh thay đồ, Alice! Guinevere bắt đầu rồi!”

“Cái…?”

“Nhanh lên! Nếu đi chậm thì không kịp đâu!”

“Ô ô ~~~!! Cho dù có việc gì đi nữa thì ngài cũng ra ngoài trước đi!!! Biến thái toàn quay lén tước sĩ ~~~~!!!” Sữa tắm, xà phòng, xà bông gội đầu, khăn tắm, ca nước, bàn chải, kem đánh răng… tất cả mọi thứ tung bay trong phòng tắm và nhằm về phía Itsuka Ken, thế nhưng tất cả đều bị cậu né qua rất dễ dàng. Đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken hiện lên ánh sáng màu xanh biếc và bắn về phía Alice, dường như biết là Itsuka Ken sẽ làm vậy, Alice lập tức thi triển chú thuật và tạo ra một kết giới nhỏ. Không bao lâu sau, Alice với mái tóc ướt sũng, trên người trùm khăn tắm bước ra từ trong kết giới; cô giận dữ, phồng má mà nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken.

“Ngài thật là một ma vương tà ác không hơn không kém! Tại sao một vị vua sa đọa như vậy lại là vua của Alice chứ?”

“…”

“Hành vi của ngài đang khiến cho danh hiệu ‘chúa tể’ phải khóc thút thít!”

“Ta nói…”

“Không chỉ là một biến thái, ngài còn là một nhìn trộm cuồng, sống ở đâu cũng đều khiến cho không khí nơi đó bị ô nhiễm!” Dường như đang nói về một thứ cặn bã bỏ đi đáng khinh nào đó, Alice liên tục phun nọc độc và thở dài rồi từ tốn vượt qua Itsuka Ken mà bước về phía cửa phòng tắm.

“Ai ~ xem ra em thật là bị bỏ bùa… Ah ~~~~ Ngài muốn làm gì?”

“Nếu đã có thể lãng phí thời gian thay đồ để dè bỉu ta như thế vậy thì coi bộ em không muốn mặc quần áo rồi. Nếu đã không muốn mặc, vậy thì cứ để vậy luôn đi! Phải đi rồi!”

“Ôi chao ~~~~ ? Cái---- AH!!!!!” Alice còn chưa kịp phản ứng thì Itsuka Ken đã khiêng cô lên vai mà nhảy ra ngoài cửa sổ và phóng lên trời, bất chấp việc cô chỉ được bọc bởi một chiếc khăn tắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio