“Cô là ai? Alice? Đây là kiểu ăn mặc gì thế?” Đây là ba câu nói đầu tiên thốt ra từ miệng của Hoàng Tử Đen ngay khi ba người vừa chạm mặt nhau, anh gần như đã hét lên ba câu hỏi này ngay khi vừa nhìn thấy Alice. Cũng không thể trách Alec lại có phản ứng như vậy, bởi vì cho dù là ai, nếu nhìn thấy một người luôn chú trọng tới lễ nghi và tư thái như White Princess đột nhiên xuất hiện với một bộ đồ kiểu tomboy thì cũng đều sẽ phải thốt lên như thế. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết Alec cũng không tin chuyện này, đương nhiên đánh gần chết cũng không tin.
“Tự lo cho chính mình đi, Alexander! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!” Hầm hừ mà trừng Alec một cái, Alice lại dùng ánh mắt u oán để nhìn vị vua trẻ đang đứng kế bên cạnh cô.
“Hình như đây là chân thân của cô? Ô? Cô khỏi hẳn rồi? Nhìn có chút không giống lúc trước cho lắm, không, là không giống rất nhiều?” Những câu hỏi liên tiếp cho thấy cảm giác lúc này của Alec cũng rất không ổn định, anh không thể không thừa nhận là mình đã vô cùng giật mình khi nhìn thấy sự thay đổi lúc này của Alice. Không chỉ riêng tư thái vốn gầy yếu đã hoàn toàn biến mất, cả ánh hào quang vốn có cũng trở nên chói mắt vô cùng, đây là sự thay đổi về ‘chất’, Alec có cảm tưởng như là công chúa Alice đã hoàn toàn lột xác.
“Tôi đã nói là chuyện này không liên quan gì đến anh, Alexander.” Một câu phàn nàn đầy tức giận, không thể làm gì Itsuka Ken, Alice đem mọi u oán của mình chỉa thẳng về phía Alec.
“Xem như giải quyết xong, chỉ là cũng thật không dễ để làm được điều đó.” Itsuka Ken cười cười nói.
“Thật sự giải quyết xong rồi?” Vừa nghe Itsuka Ken nói như thế xong thì Alec liền thốt lên, giọng anh trở nên cao vút vì bất ngờ.
“Nhiều chuyện như thế làm gì? Tôi đã nói là chuyện này không liên quan gì đến anh! Không hiểu tiếng người sao?”
Không thèm để ý đến ‘nọc độc’ của Alice, Alec chậc lưỡi, nhìn Itsuka Ken và nói với giọng cảm thán: “Chà chà! Cậu thật đúng là… Thôi! Được rồi! Dù sao thì sự thần bí là bạn cùng giường với cậu, cậu luôn khiến cho tôi phải ngạc nhiên, Itsuka các hạ. Tôi sẽ không hỏi cậu đã làm như thế nào, nhưng mà chữa hết cho cô công chúa ác liệt này như vậy có ổn không? Cậu chắc là cô ta sẽ không lật tung toàn bộ thế giới vì nghịch ngợm chứ?”
“Đây là lời kịch của tôi, Alexander! Nói về xấu xa, anh mới là kẻ trên đời này không ai sánh nổi mới đúng.” Nói với giọng gây sự trần trụi, Alice không chút ngần ngại khi bày tỏ sự phấn khích của mình trong việc chỉ trích Hoàng Tử Đen. Có lẽ là vì Alice cảm thấy mình không cần phải tiếp tục giữ lấy sự tôn kính dối trá với Hoàng Tử Đen như lúc trước nữa. Lúc trước thế đơn lực cô, cho dù có Itsuka Ken giữ gìn và bảo hộ thì Alice cũng chỉ cảm thấy hơi thuận tiện hơn một chút khi đối đầu với Hoàng Tử Đen mà thôi, vì cáo mượn oai hùm luôn phải có mức độ, bằng không thì trở thành một đứa hề cũng chỉ là kết cục tốt nhất, nói không chừng chết cũng là chuyện gì đó không xa xôi.
Thế nhưng giờ thì khỏe rồi, vì cô không chỉ nhận được sự thừa nhận từ vị vua mình thờ phụng mà cô còn là một vị vua mới với sức mạnh không hề thua kém bất cứ ai. Nếu đã tới nước này rồi mà còn phải nhẫn nhịn nữa thì Alice cũng không biết rằng phải tới lúc nào mình mới có thể đối đầu trực diện với Hoàng Tử Đen.
“Được rồi! Hôm nay gặp mặt không phải là để cãi nhau. Nhanh lên! Nếu để lỡ mất cơ hội thì tôi thật sự không biết lại phải chờ tới lúc nào. Tôi không định bỏ ra vài trăm năm nữa chỉ để chờ một gã ngủ nướng.” Itsuka Ken đột nhiên chen ngang, cậu quyết định dập tắt cuộc cãi vã này, vì không có thời gian. Alice và Alec thấy vậy thì cũng chỉ có thể đình chỉ việc giằng co với nhau và bắt đầu hành động. Mục tiêu lần này là hạt Wiltshire, một quận nằm ở vùng Tây Nam của nước Anh, nơi đó cũng có thể xem như là căn cứ địa của Alec. Tổ chức 『 Royal Arsenal 』 dưới tay Alec được thiết lập ở vùng quận đô nông thôn này.
“Họ thật sự sẽ tiến hành nghi thức triệu hoán ở ngay dưới mí mắt của chúng ta?”
“Không! Tôi nghĩ cô ta sẽ không chọn nơi đó làm nơi thực hiện nghi thức. Có lẽ cô ta còn có ý định khác mà chúng ta không biết. Đúng rồi! Không biết ở đó có di tích nào đặc biệt hay không?”
“Di tích?” Đối với nơi có thể nói là ‘căn cứ địa’ của mình, Alec hiểu rất rõ, nên khi nghe Itsuka Ken nói như vậy, Alec chỉ nghĩ thoáng một chút liền nhớ ra: “Nếu tôi nhớ không sai thì ở hạt Wiltshire có một di tích công trình tiền sử khá lớn còn lưu lại từ thời kỳ đồ đồng là công trình ( Stonehenge )!”
“Công trình cự thạch?”
“Chẳng phải chúng ta cũng đã gặp rất nhiều hồi còn du lịch ở đảo Sardegna sao?” Alice nhắc nhở. Itsuka Ken nghe vậy thì mới chợt hiểu ra, cậu gật đầu biểu thị Alec có thể nói tiếp.
“Vương quốc Anh có rất nhiều công trình kiến trúc cổ, nhưng trong đó, ( Stonehenge ) là một trong những công trình cổ xưa nhất được xây dựng bằng cự thạch. Theo ước tính, ( Stonehenge ) được xây dựng sớm nhất vào thời kỳ đồ đá mới và trễ nhất là tới thời kỳ đồ đồng, tức là vào khoảng từ 2500 ~ 2000 năm TCN, người xây nó là dân bản địa khi đó của nơi này, khi đó người Celt còn chưa xuất hiện ở đây. Những công trình kiến trúc cùng loại với nó có rất nhiều trên đại lục, thậm chí là ở thành phố Brest của Pháp cũng có thể nhìn thấy.”
“Những kiến trúc cự thạch cổ là di sản của nền văn minh cự thạch được các cư dân bản địa thời đó lưu lại sau khi họ biến mất, những người Celt hay Saxon sau khi tới đây thì bắt đầu kế thừa những di sản còn sót lại này. Vì thế, những công trình kiến trúc đó có thể được lưu lại tới bây giờ cũng là nhờ có sự giữ gìn và kế thừa lại của những người mà sau đó mới tiến vào quần đảo Anh quốc.”
Nghe Alec nói xong, Alice trầm ngâm một chút rồi tiếp lời: “Theo truyền thuyết thì những người về sau di cư về phía vương quốc Anh như người Celt, người Rome, người Saxon thì cũng đều xem những công trình kiến trúc này là thứ thần thánh thiêng liêng, họ xem những tảng đá đó là vật thần thánh, và nơi xây dựng những công trình như thế cũng là vùng đất thánh. Họ nghĩ thần linh luôn quan sát và bảo vệ cho nơi này. Nếu nói vậy thì chẳng lẽ Guinevere đại nhân và Lancelot khanh có ý định lợi dụng công trình cự thạch này để cử hành nghi thức sao?”
“Điều đó cũng không phải là không có khả năng, chỉ là rất thấp, khả năng cao hơn là bọn họ sẽ dùng nó như mồi nhử. Chỉ là nếu cô nàng Thánh Tổ đó thật sự định dùng những cự thạch đó làm vật phụ trợ thì thật khó để đoán được là chuyện gì sẽ xảy ra. Cô ta có rất nhiều lựa chọn để làm với chúng.”
“Vậy hiện giờ chúng ta phải làm gì? Phá hỏng chúng sao?”
“Hả? Phá làm gì? Giờ chúng ta phải bảo vệ chúng!”
“Cái gì?” Alec và Alice hầu như thốt lên cùng lúc với nhau, không chỉ không phá hư mà còn phải bảo vệ? Đây không phải là đang giúp cho Guinevere sao?
… …
Hạt Wiltshire, một hạt nằm ở vùng Tây Nam bộ của Anh quốc. Khác với những đô thị lớn như London, ở nơi này, từ bất cứ đâu chúng ta cũng đều có thể nhìn thấy những vùng nông thôn xanh biếc dạt dào trải dài tới tận cuối chân trời. Từ London đến Wiltshire, nếu sử dụng tàu cao tốc để di chuyển thì sẽ phải tốn khoảng ba giờ, với những người có khả năng di chuyển thần tốc như Alec và Itsuka Ken thì cũng phải tốn khoảng 10 phút, tất nhiên và không phải với tốc độ tối đa. Nếu tăng tốc tối đa thì ba người chỉ cần chừng chưa đầy 3 phút cũng đã có thể tới nơi, thế nhưng Itsuka Ken cảm thấy không cần phải đi gấp đến như vậy, cậu có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra nên ba người có thể dùng phương thức ít tốn sức nhất để tới đây nhằm bảo tồn thể lực.
Đi tới một hạt nông thôn như thế này, cho dù chạy tới bất cứ đâu thì thứ trước tiên đập vào mắt Itsuka Ken luôn là những cánh đồng màu xanh biếc đi kèm với không khí vùng quê, thanh tân mát rượi. Những dãy đồi núi chập chùng, nối tiếp và san sát nhau như đang cố gắng tìm cách diễn tả ra những đường cong mộc mạc giản dị nhưng cuốn hút và xinh đẹp đến lạ thường của đại địa. Vậy nên, trong phong cảnh nông thôn mục ca xinh đẹp này, một tòa công trình kiến trúc bằng cự thạnh đang đứng sừng sững ngay giữa trời quả là một điều khiến cho người ta không thể không chú ý. Nó tựa như một con cự thú bá chiếm lấy một góc của vùng quê hoang dã này và không cho bất cứ thứ nào khác tới gần. Trong đó, có một khối kiến trúc cổ đại gồm hai cột đá lớn cùng với một xà ngang cực lớn làm bằng đá tựa như cổng Torii đang không ngừng tỏa ra cảm giác cổ xưa, man hoang và trầm ổn. Thật cổ kính và dày nặng!
“Mau nhìn! Là chỗ đó!” Alice kêu lớn và chỉ về một hướng. Ở giữa vùng quê hoang vu không người này, một luồng chú lực khổng lồ đột nhiên phun thẳng lên trời từ trung tâm của cự thạch trận, chỉ là không biết vì lý do gì, theo Itsuka Ken suy đoán hẳn là vì bị thứ gì đó ràng buộc, luồng chú lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện chỉ phun thẳng lên trời mà không hề phát tán ra xung quanh. Thế nhưng dù chỉ là mới nhìn và cảm nhận sơ qua, ba người Itsuka Ken cũng có thể cảm nhận được một điều ở luồng chú lực này: ‘áp lực’. Áp lực khôn tả đang dần sinh ra từ trong luồng chú lực đó, tựa như có một thứ gì đó đang muốn thoát ra và hoàn toàn giải phóng bản thân mình.
“Đáp xuống đi! Tiếp đó chúng ta chỉ cần giấu ở xung quanh là được rồi! Nếu như có ai đó tới gần, chúng ta nhất định phải giải quyết kẻ đó xong trước khi bị thánh tổ vương phát hiện. Lần tranh đoạt chén thánh này, không ai được quyền chen vào!” Itsuka Ken nói.
Mặc dù hơi có chút bất mãn khi phải nghe lệnh từ Itsuka Ken, thế nhưng Alec vẫn gật đầu đồng ý, vì dù sao thì người cung cấp tình báo lần này là Itsuka Ken. Nếu không có Itsuka Ken thông báo thì Alec hoàn toàn không thể nào biết được Guinevere muốn cử hành nghi thức ở đây và vào lúc này. Còn về việc nghi thức cụ thể là gì đã không còn quan trọng nữa, vì Itsuka Ken đã nói là không phá hoại nên không cần quan tâm.
“Vậy bây giờ cậu có nên giải thích cho tôi một chút hay không? Tại sao không phá đi và lại muốn bảo vệ chúng?”
“Về việc này… tôi nghĩ là anh nên nhìn bằng mắt của mình đi thì hơn. Cũng nhanh thôi! Không phải là anh vẫn luôn rất thích nhìn tận mắt những thứ anh cảm thấy hứng thú bằng chính con mắt của mình sao? Nói ra sớm rồi thì còn gì vui nữa?”
“Thiết! Tôi thật không ưa được cái kiểu nói nửa úp nửa mở ngay cái lúc đang tò mò…” Mặc dù phàn nàn như thế, nhưng Alec vẫn di chuyển tới bên cạnh của Itsuka Ken để bắt đầu nhìn lén, không đúng, là theo dõi.
“Nếu vậy thì để em cũng thử xem. Được chứ, vua của em?”
“Đi thôi! Cẩn thận một chút! Dùng chú thuật đi! Em vẫn còn chưa quen với Gift vừa lấy được!”
“Yes, My Lord!!” Cười ‘hi’ một tiếng, rồi Alice cũng lén lút bước tới bên cạnh của Itsuka Ken.
“Hà hà! Nếu vậy thì sắp tới, không biết là chuyện gì sẽ xảy ra đây?” Đôi mắt màu hổ phách lóe lên những tia vui vẻ tựa như thấy được ai đó sắp dính phải trò đùa dai của bản thân. Dường như, có lẽ, là ma vương đại nhân của chúng ta đã đoán được việc gì sắp xảy ra rồi.