Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 36 : yêu tinh cảnh.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một không gian thần bí nằm ngoài nhưng có mối liên hệ mật thiết với ‘Ranh giới giữa Sống và Bất Tử’, tồn tại một khu rừng rậm mộng ảo và thanh bình. Yêu tinh bí cảnh, đây là tên của nó. Trong khu rừng cổ lão và hoang sơ này, cho dù không có ánh kiều dương phổ chiếu, thì trên nền trời trong vắt kia vẫn luôn được điểm chuế bởi ánh tinh quang lung linh rực rỡ. Chốn linh hồn mộ địa cô tịch, dù không có được ánh trăng bạc vây quanh, cũng luôn chương hiển lấy sự trầm lặng và tĩnh mịch.

Trong vùng hồ của yêu tinh, dòng nước trong vắt không ngừng nhè nhẹ chảy xuôi nơi đáy hồ khiến cho mặt hồ phẳng lặng thỉnh thoảng chợt nổi lên từng gợn sóng lăn tăn lấp lánh, sương mù bay bay nhưng không mờ khuất khiến cho cảnh hồ càng thêm mỹ lệ và thần bí. Yên lặng nhưng không cô tĩnh, lạnh lùng và trong trẻo nhưng không thê hàn, nơi đây là thánh vực của yêu tinh, là vùng đất thiên đường không thể bị xúc phạm. Giờ phút này, một bé gái có mái tóc vàng, tinh xảo tựa như một con búp bê tuyệt tác của tạo hóa, đang ngồi nơi cạnh bờ hồ. Đôi chân nghịch ngợm đang không ngừng nhẹ đưa trên mặt hồ, khuấy lên từng đợt sóng nhỏ linh lung trên mặt hồ màu tím bích.

Dường như đã hòa chung với không gian của yêu tinh bí cảnh, sự tồn tại của thiếu nữ không chỉ không phá đi sự yên ả của không gian mà càng khiến cho cảnh sắc càng thêm thanh bình. Nở một nụ cười đáng yêu ngọt ngào tựa như vị của những viên kẹo, bé gái khẽ cất tiếng kêu, âm điệu ngọt ngào và dễ nghe tựa như tiên âm thốt ra từ miệng nhỏ của bé gái: “Thật hoài niệm… Đã bao lâu, chúng ta không được trở về ngôi nhà này rồi, chú nhỉ ~~ ?”

Không gian bỗng trở nên gợn sóng. Từ sau lưng của thiếu nữ tóc vàng, thuần bạch kỵ sĩ bước ra từ làn sương mù dày đặc. Sau chiếc mũ sắt, ánh mắt của bạch kỵ sĩ không ngừng lướt qua khung cảnh xung quanh; nhìn cảnh sắc tựa như vĩnh hằng chưa bao giờ thay đổi qua thời gian ở xung quanh, kỵ sĩ của hồ thì thào đáp:『 đúng vậy! Đã 7 hay 8 thập kỷ rồi? Vì sưu tầm chú lực mà không thể không rời khỏi nơi đây, nhưng giờ, mọi thứ dường như chỉ mới ngày hôm trước. 』

“Có lẽ vậy! Thế nhưng lần này là một lần cuối cùng. Guinevere sẽ không còn phải rời đi nơi này nữa. Cuối cùng, Guinevere cũng có thể khiến cho chủ nhân tỉnh giấc.” Giọng nói hơi kích động, cho thấy rằng tâm trạng của thiếu nữ đang rất phấn khích. Vì để cho chủ nhân của cô, King of the End có thể hồi sinh, cô và các tiền bối của mình đã phải trả quá nhiều xương máu, mồ hôi cùng nước mắt. Giờ, khi sắp nghênh đón thành công, thiếu nữ đã phải gánh lấy di chí và sứ mạng hơn một 100 năm này không thể không hưng phấn.

『 chỉ còn ba ngày, hi vọng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. 』 Bạch kỵ sĩ thở nhẹ tựa như ai thán. Giống như bạch kỵ sĩ vừa nói, nghi thức triệu hoán cần ba ngày để chuẩn bị, và trong ba ngày này, bạch kỵ sĩ thật sự không dám chắc có thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

Nghe Lancelot nói như vậy, thiếu nữ tóc vàng cười nghịch ngợm. Cô hơi vung nhẹ đôi chân nhỏ gợi lên từng đợt sóng liên tiếp trên mặt hồ và đáp: “Chú đừng lo lắng quá như vậy. Điều đó là dư thừa! Trong cánh rừng rậm yêu tinh này, sẽ không có ai muốn gây nguy hại cho cháu. Còn những kẻ bên ngoài kia, họ sẽ không bao giờ có thể tìm được tới nơi này nếu không có người dẫn đường ~~ .”

『 hi vọng rằng cháu đúng! Mong rằng dự cảm không may của ta đang phạm sai lầm. 』 Tựa như đang tự an ủi, hoặc khẳng định lại lời của thiếu nữ tóc vàng, kỵ sĩ của hồ đáp lại bằng giọng thở dài càng thêm nhỏ nhẹ. Là Thánh Vực chưa từng bị ai đặt chân đến suốt hằng bao thế kỷ, Yêu Tinh rừng rậm thật sự là một nơi bí ẩn, dù rằng nó không phải là mộ địa thật sự của 『 King Arthur 』 là Avalon, thế nhưng nó cũng không phải là nơi mà một người bình thường có thể tìm tới dù mạnh mẽ thế nào đi nữa.

Đây cũng không phải là nói ngoa, vì lần gần đây nhất, diệt thần vương giả Alec và White Hime-miko Alice từng hiệp tác với nhau để tìm kiếm nơi này, thế nhưng hai người họ thậm chí không thể tìm ra bất cứ điều gì liên quan đến cánh rừng yêu tinh dù chỉ là một manh mối nhỏ. Và trước đó, cũng đã có không biết bao nhiêu cổ tu sĩ mạnh mẽ muốn tìm kiếm cánh rừng yêu tinh, thế nhưng cho dù là người gần thành công nhất cũng chỉ có thể đảo quanh tại nơi gần bên ngoài của cánh rừng suốt bao lần mà chẳng thể nào nhìn thấy được chân diện mạo của yêu tinh rừng rậm. Cũng chính vì có nhiều tiền lệ như vậy nên sự tự tin của bạch kỵ sĩ với vượt qua được dự cảm lo lắng không rõ trong lòng.

“…chú, ba ngày cuối cùng này, chú sẽ vẫn ở cùng với Guinevere sao?” Lời nỉ non tựa như đang làm nũng của bé gái tóc vàng đã cắt đứt dòng tâm sự của bạch kỵ sĩ. Hắn biết rõ, vì phục sinh người kia, thiếu nữ tóc vàng tuyệt đối sẽ hiến dâng lên tất thảy của mình, kể cả ‘sinh mạng’, cũng vì vậy mà bé gái mới không chút ngần ngại nào phát ra lời thề độc dựa trên thần cách cổ xưa nhất của Địa Mẫu Thần. Khi Guinevere thề, bạch kỵ sĩ biết là cô đang muốn lừa gạt Đọa Thiên Chúa Tể, vì cho dù kêu gọi thành công, vị vương giả thần bí kia cũng sẽ không thể nào nhận được sự thuần phục của thiếu nữ.

Bạch kỵ sĩ hiểu rõ, thiếu nữ sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân của cô, không bao giờ phản bội Strongest of Steel mà nương tựa và dưới trướng của những vị vua khác. Thế nhưng đây mới là nguyên nhân chính gợi lên dự cảm bất an trong lòng Bạch Kỵ Sĩ, vì đối với kẻ mà hắn cho rằng là túc địch tuyệt đối của mình, bạch kỵ sĩ chưa bao giờ coi thường. Vị vua thần bí đó chẳng lẽ không thể nghĩ tới việc này sao? Có thể sao? Thế nhưng tại sao hắn vẫn thả cho Guinevere rời đi đơn giản như vậy? Âm mưu?

Bỏ qua những suy nghĩ chợt nảy lên trong lòng, vì giờ khắc này thì chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa, Bạch Kỵ Sĩ khẽ thở dài mà bước đến bên cạnh thiếu nữ và nói nhẹ: 『 cháu yêu của ta! Ta sẽ luôn bên cạnh con, bất cứ lúc nào, cho tới giây phút cuối. 』

“Cháu biết mà ~ Chú luôn là người tốt nhất đối với cháu. Đã có chú ở bên, Guinevere không sợ bất cứ điều gì!” Bé gái tóc vàng, trước sau như một, vươn đôi bàn tay nhỏ của mình để ôm lấy bộ áo giáp lạnh như băng của bạch kỵ sĩ, trên gương mặt cô nở nụ cười điềm mật và ngọt ngào. Bạch kỵ sĩ trầm mặc, rồi sau đó cũng vươn tay và bế bé gái tóc vàng lên rồi ôm nhẹ vào lòng, như đang ôm một đứa bé bình thường vậy. Đôi tay được bọc trong lớp giáp sắt cũng dịu dàng vuốt ve và vỗ về bé gái.

“Đúng rồi! Chú, đã sắp chia tay rồi, chú có thể cho cháu nhìn mặt của chú không?” Bỗng nhiên, bé gái chợt nở một nụ cười tinh nghịch, sau đó chớp nhoáng chụp lấy chiếc mũ bảo vệ của bạch kỵ sĩ và nhấc nhanh nó lên.

『 sao…? 』 Bạch kỵ sĩ còn chưa kịp phản ứng thì chiếc mũ giáp đã bị nhấc lên và rơi xuống mặt đất bên cạnh. Mái tóc màu vàng nhạt tựa như ánh ban mái tỏa ra sự sáng bóng không gì sánh kịp, ánh mắt màu úy lam xanh biếc trong vắt tựa như bầu trời trong vắt, rộng lớn và thoáng đãng của thảo nguyên. Dưới lớp áo giáp kỵ sĩ màu ngân nguyệt dày cộp đó, thật không ngờ lại là…

… …

“… ở đây thật sự là yêu tinh cảnh?” Nhìn cánh rừng già u ám ủ dột đầy những bộ xương khô rải rác khắp nơi, Alice nhíu đôi lông mi đáng yêu của mình lại và hỏi. Cô không thể không hỏi, vì cảnh sắc nơi đây so với khu rừng yêu tinh trong truyền thuyết thật sự khác nhau quá lớn, lớn đến mức tựa như sự khác biệt giữa Địa Ngục và Thiên Đường. Sự mỹ lệ của yêu tinh là thứ khiến người ta ấn tượng nhất khi nói về những sinh linh thần bí này, thế nhưng ở đây có gì? Không phải là một khu rừng mỹ lệ như mọi người vẫn tưởng mà ngược lại, ở đây chỉ có sự u ám, âm trầm, thê lãnh, cô tịch không gì sánh bằng. Thay vì nói đây là rừng yêu tinh thì chi bằng nói đây là rừng quỷ thì đúng hơn chứ? Thậm chí cả mấy khu rừng giả mà lúc trước Alec và Alice tìm kiếm cũng đẹp hơn xa nơi này đi? Đây thật sự là rừng rậm của yêu tinh

“Mặc dù không muốn nhưng tôi thật lòng phải đồng ý với công chúa Alice. Cái nơi không có chút sự sống nào như thế này, nói nó là khu rừng của yêu tinh thì… có phải là hơi…” Alec thể hiện sự nhất trí hiếm thấy của mình với công chúa Alice, nói thật lòng thì anh không thể nào tin được cái nơi như thế này lại là yêu tinh rừng rậm.

“Tôi hiểu hai người muốn nói gì. Nói thật lòng nếu để tôi chọn thì tôi cũng không tin đây là khu rừng yêu tinh, mà thực sự thì tôi cũng chẳng biết được đây có thật sự là rừng yêu tinh hay không. Anh muốn nói nó là rừng quỷ thì cũng được.” Itsuka Ken cười nói.

“Cái gì?” Itsuka Ken vừa nói xong thì Alec lập tức trợn mắt mà nhìn trừng trừng về phía cậu.

“Cái trò đùa này không vui chút nào đâu, Itsuka các hạ! Tôi bỏ công sức nhiều tới vậy để lặn lội tới đây cùng cậu, giờ cậu lại nói với tôi là cậu không biết được nó có phải là rừng rậm yêu tinh hay không. Cậu đang đùa với tôi sao? Tôi nghĩ mình cần một lời giải thích.” Nheo đôi mắt của mình lại, giọng của Alec hơi có chút nổi nóng. Trèo non lội suối, trên đường còn phải giết chết không biết bao nhiêu là oán linh, yêu quái để tới tận đây. Giờ tới nơi rồi, kết quả người dẫn đường lại bảo rằng không biết là đi sai hay đúng, trước không nói tới phần công sức bỏ ra, chỉ nói tới cảm giác thất vọng và hụt hẫng tột độ khi biết tìm sai mục tiêu cũng không phải là thứ khiến người ta dễ chịu, rất dễ khiến người ta nổi nóng.

“Xin chú ý và cẩn thận với giọng điệu của mình, Alexander. Trước mặt ngươi không phải là vương giả ngang hàng với ngươi mà là Đọa Thiên Chúa Tể, là đế thượng của ta. Vô lễ thì cũng phải có mức độ, sự khoan dung của vua không phải là thứ để cho ngươi lãng phí. Thậm chí cho dù ngài ấy chỉ là một vị vua ngang hàng với ngươi thì cũng xin chú ý tới lễ phép cần có giữa hai vị vua với nhau đi! Bằng không ta không ngại việc tuyên chiến ở nơi này!” Alice trừng mắt với Alec và buông lời cảnh cáo.

Đối với lời cảnh cáo của Alice, Alec chẳng thèm để ý. Mặc dù có chút kinh ngạc vì sự mạnh bạo và hung hăng khác thường của công chúa, thế nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là xác định xem nơi này có đúng là mục tiêu mà ba người vẫn đang muốn tới hay không. Nếu như thật sự không phải thì Alec tuyệt đối phải bỏ đi ngay mà sẽ không ở lại trong cái vũng bùn chẳng thể dẫn anh đi tới đâu này.

“Anh có thể rời đi để tự tìm kiếm mà. Có ai cản anh làm việc đó đâu chứ, Kuroshira-chan? Nếu không muốn thì cứ việc đi thôi, đừng hối hận là được rồi!” Nói xong, Itsuka Ken cười và nhún nhẹ vai một cái rồi tiếp tục đi về hướng mình cảm nhận được, cậu không quan tâm việc Alec có rời đi hay không nên chẳng muốn lãng phí nước miếng vì việc này.

“Thiết…! Lại là như vậy! Thật đúng là một tên ác liệt!” Mặc dù hơi nổi nóng, thế nhưng Hoàng Tử Đen không phải là người ngu, anh đương nhiên có thể nghe được ẩn ý nằm trong lời nói của Itsuka Ken, nơi đây chắc hẳn phải là rừng yêu tinh rồi. Còn về việc tại sao nhìn nó trông như thế này thì hẳn cũng không có gì có hiểu, chắc chắn có người đã giở trò ở đây. Biết vậy là được rồi!

“Ô? Tôi còn tưởng ngài sẽ quay đầu bỏ đi luôn chứ, Alexander đại nhân? Tại sao ngài vẫn còn ở đây?”

“Không tới phiên cô quản chuyện của tôi, đồ hồ ly cái chỉ biết cáo mượn oai hùm!”

“Ha ha, thật sao? Vậy thì xin ngài đừng đi cùng đường với chúng tôi, bằng không thì ngài còn chẳng bằng được một con hồ ly có hùm để mượn oai à!” Alice cười tủm tỉm nói, Alec lập tức phải ăn quả đắng. Mà đúng lúc này, tựa như vừa đi xuyên qua một bức màng mỏng, hiện ra trước mắt của ba người, là cảnh sắc xinh đẹp và mộng ảo đến lạ thường của rừng rậm yêu tinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio