“… hỡi di vật thần thánh, nhận lấy dòng máu của thánh tổ và mở rộng cánh cửa Thiên Khải cho thế nhân!” Một dòng máu màu đỏ ánh kim tuôn ra từ trong tay của Guinevere. Dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực, dòng máu màu đỏ ánh kim này chảy vào trong lỗ hổng của chén thánh.
“Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong ô…ô…ô…n…g ~~~~~~~~~~~~~” Sau khi dòng máu màu đỏ ánh kim chảy vào, đại thánh bôi bắt đầu rung lên, dường như đang muốn tạo ra sự cộng minh với một vật vô hình nào đó. Không gian bắt đầu trở nên nhộn nhạo, đại địa và thạch trận xung quanh cũng bắt đầu gầm thét và bạo động.
『 cháu yêu của ta! Trực cảm của ta đang nhắc nhở ta, xung quanh chúng ta tồn tại nguy hiểm rất lớn. 』 Kỵ sĩ trắng Lancelot hiện ra sau lưng của thánh tổ nhỏ tóc vàng và lên tiếng nhắc nhở. Từ trong giọng nói của Lancelot, Guinevere có thể nghe được sự nghiêm túc và nặng nề, rất hiển nhiên là nguy hiểm mà Lancelot dự cảm được tuyệt đối không đơn giản.
“Cháu biết rồi, chú của tôi! Việc triệu hoán toàn bộ chú lực của thánh bôi đã hoàn tất, kế tiếp chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi ~ !”
『 hẳn nên như vậy! Có thể lẩn tránh được cảm giác của ta, kẻ địch đang ẩn náu hẳn phải là cường giả của thế gian này. Nếu không có bất ngờ, kẻ địch chỉ có thể là campione đương thế. 』
“Là Hoàng Tử Đen đại nhân sao? Dù sao nơi đây nằm trong phạm vi căn cứ địa của ngài ấy!” Vừa nói, Guinevere vừa cố gắng khống chế cho nguồn chú lực khổng lồ hội tụ lại nhanh hơn. Với thân phận là Thánh Tổ Vương, năng lực cảm nhận của cô vô cùng xuất sắc, thế nhưng mãi đến tận lúc này, ngay cả khi đã biết được là mình bị theo dõi, cô vẫn không thể nào tìm ra được bất cứ dấu hiệu nào về kẻ đang rình rập cô. Điều này cho thấy rằng đối phương, với cô, rất nguy hiểm.
『 không! Hẳn không phải là Gascoyne, hoặc nên nói, không chỉ là hắn. Chỉ một mình hắn không đủ để khiến cho ta cảm thấy nguy hiểm, và hắn cũng không có năng lực lẩn tránh được ta mà không có bất cứ dấu vết nào hiện ra! 』
“Chẳng lẽ là do vị điện hạ đó cũng tới? Đọa Thiên Chúa Tể cũng tới rồi sao?” Guinevere hơi có chút lo lắng.
『 khả năng rất lớn, vì thế, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này. Trong hình thái này, ta không thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh. 』
“Cháu hiểu rồi! Chỉ cần đi tới nơi đó thì cho dù là người thần bí và đáng sợ như Đọa Thiên Chúa Tể cũng không thể tìm ra!” Gật nhẹ một cái, Guinevere tập trung tinh thần và cố gắng khiến cho nguồn chú lực được tuôn ra từ chén thánh hội tụ lại nhanh nhất có thể, cô cất lời ngâm xướng: “Hỡi tinh hoa của trời đất! Vì chủ nhân của ta, hàng lâm đại địa này, mau tụ hội về đây!”
Tựa như hiểu được lời kêu gọi, nguồn chú lực khủng khiếp dâng lên ngất ngưỡng như muốn chọc thủng cả bầu trời lập tức hội tụ về phía Guinevere. Cột chú lực cao quá tầng mây nhanh chóng hạ thấp xuống và tụ lại thành một quả cầu lỏng to bằng nắm tay và trôi lơ lửng trước mặt Guinevere, thậm chí trong quả cầu lỏng này có không ít thể rắn đang trôi lơ lửng, chỉ riêng việc đó cũng có thể biết được là chú lực thả ra từ chén thánh nhiều đến mức nào.
“Chú, Guinevere muốn mở cánh cửa đi tới ‘cảnh giới của yêu tinh’, xin ngài hãy mau chuẩn bị.”
『 ừ! 』 Làn sương mù dày đặc đang lan tỏa bắt đầu co lại, lấy Lancelot làm trung tâm, những luồng sương mù được thu lại dần trở nên càng thêm dày đặc và che lấp thân ảnh của hai người. Lúc này, Guinevere cũng đã thành công trong việc hội tụ tất cả chú lực.
“… vĩ đại chi bôi, xin vì Guinevere mở ra cánh cổng đi tới ‘Ranh giới giữa Sống và Bất Tử’. Chú ~ !!”
『 hiểu. 』 Một cánh cổng không gian có hình dạng lốc xoáy tựa như lỗ đen xuất hiện phía trên của chén thánh. Vô số lần sử dụng chiếc cổng này giúp cho Guinevere biết rõ bên kia của cánh cổng đại biểu cho điều gì. Bóng hình của bạch kỵ sĩ biến mất ở sau lưng của Guinevere, sau một khắc, chén thánh, chú lực, sương mù dày đặc, bóng người… tất cả mọi thứ đều biến mất tại chỗ, tựa như chúng chưa bao giờ tồn tại, sau đó, cánh cổng không gian có hình dạng lốc xoáy tựa như lỗ đen cũng tan biến theo. Thế nhưng, ngay khi cánh cổng không gian hầu như sắp biến mất, một luồng hào quang màu lưu ly bỗng lóe lên và tiến vào trong cánh cổng. Đến cuối cùng, còn thừa lại chỉ có một vùng quê nông thôn bình tĩnh, cùng với các chú thuật sư đang đờ đẫn vì ngạc nhiên.
… …
“Ô…… Nơi đây… không phải là U Thế đó sao?” Alice nhẹ thốt lên, lúc này cô đang dựa vào người của Itsuka Ken vì choáng váng.
Hiện giờ, ba người Itsuka Ken đang đứng, nếu dựa theo quan sát, thì là trong một vùng thâm sơn cực ít dấu chân người, vì toàn bộ núi đồi được bao phủ bởi màu xanh biếc đầy nét nguyên thủy với vô số những cái cây cao chọc trời. Mùi bùn đất và mùi cây cối tràn ngập trong từng ngóc ngách của không gian. Những dòng suối nhỏ chảy róc rách từng giọt bắt nguồn từ một nơi nào đó không biết ở sâu trong núi. Cuồng phong cùng mưa to khiến cho rừng núi chập chờn, những giọt mưa to như những hạt đậu nành đánh vào trên lá, phát ra những tiếng vang trầm muộn và nặng nề.
Nếu chỉ dùng hoàn cảnh để cân nhắc, nơi đây hoàn toàn có thể khiến cho người ta liên tưởng đến rừng mưa nhiệt đới Tây Song Bản Nạp (Xishuangbanna), thậm chí là rừng nguyên thủy Amazon, thế nhưng nếu dựa theo không khí để xác định thì tuyệt đối sẽ không có bất cứ ai bảo rằng nơi này còn ở trên địa cầu. Hơn nữa lúc này, hiện tượng xảy ra với Alec và Alice tuyệt đối không đơn giản như là hiện tượng xảy ra vì thay đổi địa vực đột ngột. Đau đầu, khó chịu, buồn nôn, choáng váng, phát sốt… đối với những Diệt Thần Vương Giả, mắc phải những triệu chứng như thế này không phải là một chuyện bình thường. Thế nhưng ngay sau khi bị Itsuka Ken đưa đi từ quận Wiltshire vùng Tây Nam nước Anh tới nơi xa lạ này, Alice và Alec ngay lập tức mắc phải những triệu chứng trên.
Cả hai hầu như cùng lúc bụm lấy trán và phải tìm vật gì đó để chống đỡ cho khỏi té vì chóng mặt ngay khi vừa tới, nguyên nhân là vì nồng độ không khí xung quanh quá lớn, lại quá đục ngầu, khiến cho mỗi lần hô hấp, phổi của hai người đều phải nhận lấy một lượng dưỡng khí cùng tiểu lượng độc khí vượt quá xa bình thường. lượng Oxi đột ngột tăng lên quá nhiều đi kèm với vô số những vật chất lạ có nồng độ cao ẩn chứa trong không khí khiến cho hệ tuần hoàn trong cơ thể của hai người bị sáo trộn sau từng lần hô hấp. Hiện giờ cả Alice và Alec đều cảm thấy trạng thái cơ thể của mình vô cùng không khỏe.
Nơi như thế này tuyệt đối không phải là nơi mà một nhân loại bình thường có thể sinh tồn cho dù chỉ là 5 phút đồng hồ. Chưa nói đến việc trạng thái cơ thể và trạng thái tinh thần sẽ trở nên cực kém khi ở đây, chỉ nói riêng việc các hệ thống tuần hoàn có trong cơ thể không thể hoạt động một cách bình thường cũng đã đủ để đưa một người vào chỗ chết rồi. Thậm chí có thể là ngay cả giống loài có năng lực sống mạnh mẽ bậc nhất như côn trùng cũng chưa hẳn có thể tồn tại được ở đây. Nếu ngay cả côn trùng cũng không thể sống được, vậy thì sinh vật nào có thể sống được ở đây, ở nơi mà cả những campione bán thần như Alec và ma nữ tối thượng như Alice cũng không thể lập tức thích ứng? Câu trả lời chỉ có một: ‘siêu phàm chủng’.
———— Ranh giới giữa Sống cùng Bất Tử. Đây là một thế giới đặc biệt với đặc thù là tinh thần cao hơn thân thể, linh thể cao hơn vật chất. Trong thế giới này, không tồn tại sinh vật ‘thường’, chỉ tồn tại những sinh vật có tính chất siêu tự nhiên đã thoát ly khỏi ranh giới của sự ‘bình thường’, những sinh vật siêu việt với thế giới hiện thực như tinh linh, thánh tăng đắc đạo, u thần, đại niệm chú sư, oán linh, bán thần (tựa như campione), thánh tổ v…v… Tất cả những ‘sinh vật’ đó sống ở đây, nơi đây là thánh địa, là vùng đất dành riêng cho những tồn tại đã thoát ly khỏi sự sống thường nhưng vẫn còn chưa đạt đến mức của sự bất tử của thần thánh. Giống như cái tên của nó, đây là vùng đất nằm ở ‘ranh giới’ giữa sự ‘sống’ và sự ‘bất tử’. Thậm chí nơi này còn ẩn cư rất nhiều 『 Heretic God 』 đã thoát ly cái chết nhưng không muốn trở về với thần thoại.
Thế giới như vậy, đối với thế giới hiện thực, thậm chí là đối với cả chú thuật giới, không khác gì một tồn tại chỉ nằm trong truyền thuyết. Ngay cả với một công chúa điện hạ đã đạt tới cảnh giới cực trí của ma nữ như Alice, số lần tiến vào nơi đây cũng chỉ le que có đúng một ngón tay. Thế nhưng nguyên nhân của việc này lại không có gì khó hiểu, nếu tóm lại cũng chỉ có ba nguyên nhân chủ yếu: đường đi, thích ứng, kéo dài.
Thứ nhất: phép thuật『 Thế Giới Di Động 』 cho phép di chuyển từ hiện thực đến U Giới và từ U giới tới hiện thực là một phép thuật chung cực có độ khó cực cao, nếu không đạt tới cảnh giới cực trí của ma nữ hoặc cảnh giới tối cao của phép thuật thì trừ những cường giả như các cổ tu sĩ, không ai có thể sử dụng được pháp thuật này để mở ra con đường đi thông đến U Giới. Thế nhưng đã là chung cực phép thuật thì sẽ rất tốn sức, nếu không có chuyện vô cùng cần thiết thì ai lại đi làm chuyện tốn hơi như vậy làm gì?
Thứ hai: giống với hiện trạng của Alice và Alec lúc này, nơi đây không phải là nơi thích hợp cho sinh vật thường, nếu như tính thích ứng không đủ cao, thế giới này sẽ khước từ việc cho phép sinh vật tiến vào. Vì vậy, nếu muốn vào được nơi này, bất kể người hay sinh vật thì cũng đều phải sử dụng những chất thuốc có tác dụng khiến cho tinh thần hoạt tính hóa, khi đó thân thể mới có năng lực thích ứng với hoàn cảnh của nơi này. Thế nhưng những chất thuốc có tác dụng như vậy rất khó chế tác, nguyên vật liệu cũng rất khó tìm, có thể nói là giá trị của những liều thuốc như vậy cao không thua gì những ‘bảo cụ’ thực sự, mà lại chỉ có thể dùng một lần, tương đương với việc ‘giá vé’ cho một chuyến đi tới nơi này là vứt bỏ đi một món bảo cụ.
Thứ ba: tựa như đã nói ở trên, U Thế là nơi dành riêng cho những tồn tại đã siêu thoát ‘phàm trần’, thế nên cho dù sử dụng bất cứ phương thức ‘ngụy trang’ nào để vào được thế giới này, thì nếu không thể ‘thoát phàm’, phần ‘bình phàm’ có trong cơ thể vẫn sẽ luôn tồn tại. U Giới sẽ liên tục tự động bài xích và xóa bỏ phần ‘phàm tính’ có trong sinh vật đó, điều đó khiến cho những ‘người’ chưa ‘thoát phàm’ được tiến vào nơi này không thể ở lâu khi không có ‘tính siêu phàm’ để chống cự, bằng không thì tinh thần sẽ tiêu tán, thân thể cũng tan vỡ.
Cũng vì ba điều kiện vô cùng hà khắc này mà U Thế chỉ có thể trở thành truyền thuyết đối với các chú thuật sư. Rất ít người ‘thường’ có thể được đặt chân tới nơi này, chỉ có những tồn tại ‘phi thường’ mới là khách được chào đón. Đây chính là U Thế —— ‘Ranh giới giữa Sống cùng Bất Tử’, cũng là nơi ba người Itsuka Ken vừa tới.
“Alice, vận chuyển linh lực để cơ thể thích ứng với hoàn cảnh ở đây trước. Trước khi cơ thể thích ứng được với hoàn cảnh của U Thế thì cố gắng đừng để cho tinh thần và thân thể phân ly.” Itsuka Ken lên tiếng căn dặn. Lúc trước, Alice cũng đã từng tới đây, cùng với Hoàng Tử Đen, để tìm kiếm mộ địa của King Arthur, cũng nhờ vậy mà cô mới nhận ra được nơi này khi vừa đặt chân vào. Chỉ là lúc đó, cơ thể của Alice còn chưa thể vận động được như hiện giờ, cô chỉ có thể sử dụng U Thể để đi cùng với Alec tới đây, nhưng cũng nhờ vậy mà lúc đó cô không gặp phải những triệu chứng khó chịu kịch liệt như hiện tại.
Thế nhưng cho dù không kịch liệt thì cô xem như cũng đã từng tới đây một lần, giờ nghe được Itsuka Ken căn dặn, cô lập tức biết được là mình phải làm gì, và chỉ một lúc sau, cô đã trừ khử được những triệu chứng khó chịu đang mắc phải. Còn Alec? Anh đã dùng chú lực để giải quyết xong từ lâu. Thân là một diệt thần vương giả đạt tới cảnh giới ‘bán thần’, cho dù không sử dụng chú lực thì chỉ cần chờ một thời gian ngắn, tinh thần và thân thể của Alec cũng sẽ tự động thích ứng với hoàn cảnh của U Thế khiến cho anh có thể vui vẻ sống ở nơi này, càng không cần nói tới việc anh đã từng tới nơi này, việc thích ứng sẽ càng thêm nhanh chóng. Hiện tượng lúc đầu cũng chỉ vì hoàn cảnh chuyển biến quá đột ngột khiến anh không kịp chuẩn bị trước mà thôi.
“Thật không ngờ lại là ở đây! Nếu vậy thì việc chúng ta cần làm lúc này là tìm kiếm ranh giới của Yêu tinh sao, Itsuka các hạ?” Ranh Giới của Yêu Tinh, hay còn được gọi tắt là ‘Yêu Tinh Cảnh’, là một khu rừng rậm yêu tinh có tính chất tương liên với ‘Ranh Giới giữa Sống và Bất Tử’. Lúc trước, khi tìm kiếm mộ địa của King Arthur, Alec và Alice từng liên thủ với nhau để tìm kiếm nơi này một lần, thế nhưng mãi cho đến cuối cùng, hai người vẫn không thể nào tìm ra được vị trí của mảnh Thánh Địa đó, chỉ có thể ra về tay không.
“Đoán được rồi sao, Kuroshira-chan? Thế nhưng có một việc tôi phải đính chính!” Nói tới đây, Itsuka Ken nở một nụ cười đắc ý và nói với Alec: “Việc kế tiếp chúng ta cần làm không phải là ‘kiếm’ mà là ‘đi’, hiểu không?”
“Cái gì!? Cậu… chẳng lẽ cậu đã ———— !”