“———— chủ… Chủ nhân?” Không gian và thời gian dường như cứng lại trong một nháy mắt. Bất luận là Hoàng Tử Đen Alec, hay bạch kỵ sĩ Lancelot đang chiến đấu với ba vị nữ thần báo thù, hoặc là thánh tổ Guinevere, tất cả đều lâm vào trạng thái bất động trong một nháy mắt, ngay khi bóng người màu đen vừa xuất hiện.
Đôi giáp tay và bao tay màu đen, cặp nẹp chân và giày chiến màu đen, áo giáp và lai quần cũng màu đen, bóng người màu đen cầm lấy thanh gươm màu đen hiện ra từ trong vòng xoáy màu đen, một màu đen thuần túy. Lượng Heretic thần tính đậm đặc tựa như sương mù và luồng thần uy nặng nề tỏa ra từ bóng đen này khiến cho toàn bộ không gian đều phải rung động và sợ hãi. Không giống với các 『 Heretic God 』 dĩ vãng từng xuất hiện ở hiện thế, lúc này, vị vua vừa giáng lâm dường như là chính bản thân của khái niệm ‘Heretic’, hắn là ‘Heretic’ được hiện hữu nơi trần gian. Hắc ám, sa đọa, tà ác, bẩn thỉu, nhuốc nhơ, oán hờn, bất tịnh, nguyền rủa, cấm kị… Vị vua vừa hiện ra tựa như là ‘ác ý’ tập hợp thể, là ‘phụ diện’ đại danh từ, là ‘hắc ám’ cụ hiện hóa.
“Cái này… Sẽ không phải là Strongest of Steel xuất hiện thật chứ? Này!!” Alec nuốt nước miếng, cảm thấy miệng có chút khô khốc, mồ hôi lạnh túa ra và chảy dọc sống lưng. Không có chút nghi ngờ nào, trực giác làm campione của Alec đã báo cho anh biết là cái tên vừa xuất hiện này tuyệt đối là một kẻ vô cùng nguy hiểm, đừng nghi ngờ, nếu không sẽ chết!
Từng luồng, từng luồng chú lực màu đen liên tục vờn quanh vị vua vừa xuất hiện, mái tóc màu ngân nguyệt trong suốt khác biệt hoàn toàn với màu đen hắc ám của nhà vua khẽ đung đưa, đôi mắt đóng chặt cho thấy rằng nhà vua vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, vật chất màu đen tựa như chiếc mặt nạ che khuất khiến cho tất cả mọi người không thể nhìn thấy được chân diện mạo của nhà vua. Vị vua vừa được triệu hoán này thật sự là King Arthur trong truyền thuyết? Đây thật sự là Strongest of Steel mà Guinevere đang theo đuổi?! Mọi người, cả Guinevere cũng vậy, vào lúc này đều không chắc được câu trả lời.
Ngay lúc này, đôi mi cong màu ngân nguyệt của vị vua màu đen chợt rung nhẹ. Sau đó, một đôi mắt tựa như hai viên pha lê màu hổ phách trong suốt nhất thế gian chợt mở ra, một luồng uy nghiêm tựa như đã thực chất hóa dường như đột nhiên phát ra từ hư không và đè xuống khiến cho ý chí của hầu như tất cả mọi người ở đây đều rung lên liên hồi. Cảm giác đè ép khiến cho hầu như tất cả mọi người đang có mặt đều không thể cử động được.
“Ngu muội chi nhân! Rốt cuộc là ai gọi ta tỉnh lại từ trong bóng tối!” Âm thanh linh động réo rắt tựa như chuông gió lại chất đầy sự uy nghiêm không thể nghi ngờ vang lên từ trong miệng của nhà vua, và một lần nữa, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái ngơ ngẩn, thế nhưng lần này lại là vì…
“Ê! Ê! Hai người bên kia, các ngươi có nghe hay không? Là ta nghe sai hay các ngươi kêu gọi nhầm rồi? Tại sao giọng nói ta vừa nghe được lại là… là… giọng nữ?” Alec quay về phía Guinevere và Lancelot để kêu gào, thế nhưng không ai trả lời, vì cũng giống như anh, cả hai cũng đều đã lâm vào trạng thái choáng váng.
“Không ai trả lời sao? Nếu đã vậy thì, tất cả hãy chết đi!” Âm thanh bình thản đến cùng cực, tựa như người nói chuyện chỉ đang đối xử với những con sâu cái kiến. Trường kiếm màu đen được nhấc lên, những đường nét màu đỏ ngòm chợt sáng lên và bắt đầu lưu động tựa như những mạch máu của hắc kiếm, một luồng áp lực phô thiên cái địa chợt ngưng tụ khiến cho tóc gáy của Alec và Lancelot đều dựng đứng lên.
“Không tốt!!” Hầu như ngay lập tức, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tràn ngập bộ não của Alec khiến cho anh hầu như không kịp suy nghĩ, thân thể lập tức hóa thành sấm chớp mà phóng thẳng về phía xa xa, cả chén thánh mà trước nay anh vẫn luôn muốn giành lấy cho mình cũng không kịp để ý mới nữa. Cùng lúc đó, Lancelot cũng lập tức phóng ngựa về phía Guinevere và ôm chặt lấy cô rồi chạy về phía xa.
“Không… không đúng… Không đúng… Sẽ không đâu… Không phải như thế… Tại sao không đúng? Tại sao… Tại sao vậy…”
『 cháu yêu của ta! Hãy mau thu hồi chén thánh đi! Ta phải mang con rời khỏi nơi này, bằng không cả hai chúng ta đều sẽ chết. 』 Bạch kỵ sĩ vội vàng nói với Guinevere, trong trạng thái như lúc này, hắn không thể bảo vệ nổi Guinevere trước vị vua vừa xuất hiện. Nếu Guinevere không nhanh chóng thu hồi thánh bôi, hắn sẽ không thể chạy khỏi nơi này, vậy thì điều đó đồng nghĩa là cả hai có thể sẽ phải chết.
Tại sao không thu hồi thánh bôi thì không thể đi? Bởi vì nếu không có thánh bôi thì Guinevere sẽ khó lòng kêu gọi được Tận Thế Vương, bạch kỵ sĩ dù không có sự cố chấp quá lớn với việc King Arthur là Tận Thế Vương, nếu không phải cũng chẳng sao, vì lại triệu hoán một lần nữa khi có thể là được rồi. Thế nhưng việc đó có nghĩa là hắn phải để ý tới việc sau này Guinevere lại kêu gọi Strongest of Steel thêm một lần nữa thì phải tốn công sức bao nhiêu. Nếu có thánh bôi thì Guinevere tối thiểu sẽ không phải bắt đầu lại từ đầu, lại phải bỏ thêm vài trăm năm để chuẩn bị.
Thế nhưng lúc này, Guinevere dường như đã điên rồi, gương mặt nhỏ bé của cô đờ ra, trắng bệch, ngơ ngác, thậm chí cả nước miếng cũng hơi chảy ra từ bên khóe miệng; cô chỉ ngơ ngác nhìn về phía bóng người màu đen, ngón tay chỉ chỉ và liên tục lẩm bẩm: “Đây nè… không đúng… là đó đúng không? Ah! Chú…? Chú sao? Nói cho Guinevere đi, chúng ta thành công rồi đúng không? Đây không phải là thật đúng không, chú?”
『 … cháu yêu của ta, chúng ta có thể bắt đầu lại. Còn King Arthur này xem ra thật sự… 』 Lắc đầu thở dài đầy khổ sở, dù bạch kỵ sĩ không có chấp niệm quá lớn với việc King Arthur là King of The End, thế nhưng đã chuẩn bị hơn mấy trăm năm, đến giờ lại nhận được kết quả thế này, ai cũng phải cảm thấy khó chịu chứ? Hơn nữa nhìn Guinevere như thế này, Heretic Quân Thần cảm thấy rất đau lòng. Thế nhưng Guinevere không để ý, cô tựa như bị thứ gì đó kích thích mà hét rầm lên đầy điên loạn: “Không!!! Sẽ không!!!! Không phải như vậy!!!!! Tuyệt đối không phải!!!! Vua của tôi!!!! Chủ nhân!!!!! Chủ nhân!!!! Ô oa oa oa oa oa oa!!!!!!!!!!!!!! Đừng!!!! Không thể!!! Không!!!! Hắn nhất định là vua của ta!!!! Hắn là King of The End!!! Là chủ nhân Guinevere muốn tìm!!!! Không!!!!!”
Chú lực điên cuồng phun ra, tinh thần hỗn loạn dẫn đến sức khống chế của Guinevere bị hạ thấp đến cực độ, chén thánh cũng bắt đầu rung lên. Chú lực còn sót lại trong chén thánh dường như cũng bị sự hỗn loạn của Guinevere ảnh hưởng đến mà bắt đầu cuộn trào và phun ra bên ngoài khiến thiên không biến sắc.
『 tỉnh lại!!! Cháu yêu của ta!! Ta hiểu sự đau khổ của con! Thế nhưng giờ không phải là lúc dừng lại! Chúng ta có thể tiếp tục tìm. Ta sẽ luôn ở bên cạnh con. Mau tỉnh lại… 』
“Không!!! Đừng!! Cháu không muốn đi!!! Guinevere phải chờ vua của cháu!!! Cháu phải đợi chủ nhân!!!! Không!! Phải chết! Kẻ giả mạo đó nhất định phải chết!!!! Giết tên vua giả mạo đó cho cháu!!! Đúng! Chỉ cần chú giết cô ta, chủ nhân nhất định sẽ đi ra!!!! Chủ nhân nhất định sẽ tới!!! Phải giết ả!!!!!” Điên cuồng mà rít lên the thé, Guinevere vùng vẫy chỉ vào vị vua màu đen. Thấy Guinevere như vậy, Lancelot cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, thế nhưng hắn biết mình và Guinevere tuyệt đối không thể ở lại đây, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vị vua vừa được triệu hoán này tuyệt đối không phải là một kẻ bình thường, cho dù không phải là King of The End thì cũng phải là thứ gì đó tương tự như vậy.
Trong lúc Lancelot còn đang suy nghĩ thì vị vua đang lơ lửng trên bầu trời đã chuẩn bị xong chiêu thức của mình, trường kiếm màu đen tựa như là 『 Caliburn 』 được vung ra, một luồng kiếm khí màu đen hình trắng khuyết được giải phóng và chém thẳng về phía của Guinevere và Lancelot khiến bạch kỵ sĩ phải vội vàng vung mũi thương của mình lên để nghênh tiếp.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Kiếm khí bị đỡ được, dù rằng hắc ám vương thật sự rất mạnh, thế nhưng cũng không thể nào khiến cho Lancelot bị hạ một cách tùy tiện như vậy, chỉ là nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được, trên cây thương và áo giáp của bạch kỵ sĩ đã xuất hiện rất nhiều vết rạn li ti.
『 phải lùi lại thôi cháu yêu, nếu cháu không muốn ta chiến tử tại nơi này! Nếu trong trạng thái Heretic, ta còn có thể đối địch nổi với vị vua kia, thế nhưng lúc này, hắn muốn giết ta trong một trận chiến nghiêm túc thật không quá khó. Cháu yêu, chỉ cần giữ được tính mệnh và chén thánh, chúng ta vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại, chúng ta vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm và triệu hồi Strongest of Steel! Hiện giờ chúng ta phải rút lui nhanh thôi. 』
Mặc dù Lancelot là hết lời khuyên nhủ, thế nhưng lời của ông không lọt được vào tai của Guinevere, vì lúc này cô đã sắp điên rồi. Nước mắt và nước miếng chảy đầy trên mặt cô, gương mặt vốn xinh xắn và đáng yêu trở nên dữ dằn và điên loạn vì tuyệt vọng, cô chỉ biết kêu gào theo bản năng mà chẳng biết mình kêu gào gì: “Không!! Không phải!! Giết hắn!! Nghi thức đã thành công!! Hắn là chủ nhân!!! Không phải!!!! Không phải chủ nhân!!! Giết hắn! Chỉ cần giết hắn chủ nhân sẽ tỉnh!!!! Nhất định là vậy!!! Chú… chú đâu rồi! Chú, chú nhất định sẽ giúp Guinevere phải không? Nè!” Biểu lộ lúc này của Guinevere thật sự khiến cho bất cứ người bình thường nào nhìn thấy cũng phải đau lòng chứ?
『 nếu được ta cũng muốn giúp con, cháu yêu của ta. Thế nhưng dù muốn ta thật sự hiện ra, phải cần một thời gian dài, mà kẻ trước mặt sẽ không cho ta có cơ hội làm điều đó! Hiện tại ta không phải là đối thủ của vị vua màu đen kia! Cho nên, chúng ta phải đi thôi, cháu yêu của ta… 』
“Không!!!! Vua đã ở trước mắt, tại sao chúng ta phải đi?!! Ha ha, chú nhất định đang nói giỡn với Guinevere đúng không? Cho nên ngài nhất định sẽ giúp Guinevere phải không? Phải không? Ngài…” Guinevere còn chưa nói xong thì một luồng kiếm khí còn lớn hơn trước đó gấp bội phần chợt giáng xuống và chém về phía hai người. Lancelot biết rõ, nếu lấy trạng thái của mình lúc này để đón đỡ thì mình nhất định sẽ chết, dù không chết cũng không khác bao nhiêu, thế nhưng nếu mình không đón đỡ thì Guinevere sẽ ra sao. Đã không còn thời gian để mang theo Guinevere mà tránh được nữa, nếu vậy xem ra mình chỉ có thể chiến tử tại đây rồi. Guinevere ——
“PHỐC ——!!!” Đang khi Lancelot tiếc nuối vì không kịp nói lời vĩnh biệt với Guinevere, vì không biết lần sau gặp mặt thì Guinevere có còn là Guinevere hiện giờ hay không thì một màn kinh người hiện ra trước mắt của Bạch kỵ sĩ. Vị vua có mái tóc màu tím bạc chợt hiện ra, và chỉ dùng một tay, cậu đã trực tiếp vỗ tan luồng kiếm khí màu đen đang chém tới.
『 … Lord Samele các hạ? 』
“Đã lâu không gặp! Xem ra hai người thật sự gọi ra một thứ không tầm thường ah! Thế nhưng giờ thì người này giao cho ta, các ngươi vẫn để dành sự quan tâm của mình cho chén thánh đi thôi. Guinevere, nếu thánh bôi bị Hoàng Tử Đen cướp đi thì về sau cô còn có thể kêu gọi Strongest of Steel sao? Cô chắc là mình không cần quan tâm?” Tiếng nói như vọng vào trong linh hồn, khiến cho gương mặt vốn vặn vẹo và dữ tợn của Guinevere chợt phục hồi lại. Cô giật mình tỉnh lại và nhớ đến tình trạng của mình hiện nay, ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía xa xa, nơi đó, chén thánh vẫn đang treo lơ lửng ở trên không trung và có một tia chớp màu đen đang nhanh chóng tiếp cận.