Phía nam của Italy, có một hòn đảo nghỉ phép nổi tiếng trên toàn bộ Địa Trung Hải được gọi là đảo Sardegna. Ở trên hòn đảo này, du lịch là ngành kinh doanh phát đạt nhất và có sản nghiệp nhiều nhất, vì mỗi khi tới mùa hè, luôn có vô số du khách thập phương đến từ khắp nơi trên thế giới muốn đi du lịch Châu Âu đổ về hòn đảo. Đặc biệt là bờ biển ở phía đông bắc của hòn đảo với những bãi cát trắng mịn và những đường bờ biển sáng lấp lánh tựa như những viên ngọc phỉ thúy, đó luôn là nơi khiến cho du khách say mê, nhất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu luôn ưa thích chọn nơi này để làm nơi nghỉ phép khiến nơi đây vô cùng nổi tiếng.
Lúc này, trên một con đường của thủ đô Cagliari của đảo Sardegna, một thiếu niên đến từ Đông Á đang vừa đi vừa nghe điện thoại. Một tay của thiếu niên thì cầm lấy túi xách còn một tay kia thì cầm chiếc điện thoại. Nghe tiếng phàn nàn phát ra từ chiếc điện thoại cầm tay, thiếu niên vô cùng bất đắc dĩ hồi đáp, vẻ mặt của cậu có phần hơi xoắn xuýt: “… biết rồi! Biết rồi! Nếu vậy thì lúc về, anh sẽ đi chung với em, vậy là được rồi chứ?”
『 Hừ! Rõ ràng là anh thất hứa trước, bây giờ lại qua loa như vậy. Onii-chan, anh thật thất bại với tư cách làm anh. Anh cho rằng khi em nói là ‘muốn đi chung với anh’ chỉ là vì muốn đi chung với nii-chan thôi sao? Ảo tưởng cũng phải có mức độ! Thật không ngờ anh lại tìm cách lén lút bỏ đi Italy mà không nói một tiếng chỉ vì sợ phải đi chung với em gái mình, anh thật là thất bại. Mà anh có biết tiếng Ý hay không? Anh có chắc rằng mình sẽ không chết đói ở trên vệ đường chỉ vì không thể tìm ra tiệm bán thức ăn chứ? 』 Nghe giọng nói của nữ vương muội muội truyền tới từ đầu bên kia của điện thoại, thiếu niên có chút nhức đầu.
Em gái của cậu, Kusanagi Shizuka, là một cô bé có bề ngoài rất xinh. Thế nhưng cho dù có xinh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó là cô em gái này là một nữ hoàng bệ hạ từ đầu tới cuối, với cậu. Nghe em gái mình hỏi, cậu bất đắc dĩ trả lời: “Không sao! Anh sẽ tìm ra được cách này, hay cách khác, để có thể trao đổi với những người ở đây. Em không cần phải lo cho anh đâu.”
『 ai mà thèm lo cho anh? Em chỉ lo là nếu như anh chết đói thì sẽ chẳng còn ai về đây để bù đắp cho sai lầm của anh sau khi anh thất hứa mà thôi, onii-chan à! Quà xin lỗi mà anh chuẩn bị mang về, làm ơn hãy dùng tất cả tấm lòng của mình để lựa chọn đi. Em sẽ chẳng quan tâm cái giá của nó là bao nhiêu nếu mà nó không mang đầy sự hối lỗi của anh vì thất hứa. Chỉ cần dùng tâm để mua mà cảm thấy nó có thể khiến cho em vui vẻ thì hãy mang về, cho dù nó chỉ là một món đồ bán bên vỉa hè cũng không sao hết. Thế nhưng nếu như anh dám về với hai bàn tay không, em sẽ không tha thứ cho anh đâu. 』 Tiếng nói của nữ vương bệ hạ truyền tới khiến cho cái mặt của thiếu niên lập tức xệ xuống.
Rõ ràng biết là anh trai của mình không biết mua đồ, vậy mà còn yêu cầu phải mua quà xin lỗi? Mua thì cũng thôi, cũng là việc nên làm trong trường hợp này, thế nhưng mà thế quái nào cô còn bắt anh phải chọn thứ ‘khiến cho em vui vẻ’, làm sao mà cậu có thể biết được là món quà nào có thể khiến cô em gái nữ hoàng của mình vui vẻ chứ? Thiếu niên thở dài một hơi. Mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ, thế nhưng cậu vẫn dùng cả tấm lòng của mình để đồng ý với yêu cầu của em gái mình rồi mới cúp diện thoại.
Nãy giờ vẫn còn chưa giới thiệu, thiếu niên này tên là Kusanagi Godou, 15 tuổi, là học sinh vừa tốt nghiệp trường cấp hai, sắp sửa bước chân vào trường cấp ba, giờ đang nghỉ hè. Vốn dĩ trước kỳ nghỉ hè này, cậu đã hứa với em gái của mình là nếu rảnh thì sẽ đi chơi và dạo phố cùng với con bé, thế nhưng mà mấy ngày trước, chỉ vì ông nội của cậu là Kusanagi Ichirou nhờ cậu một việc mà cậu phải lê gót tới đây để giờ phải chịu sự sỉ vả của em gái mình vì cái tội thất hứa như vầy. Thật khổ ah!
Số là ông của cậu, hiện giờ đang là một giáo sư dân tộc học của trường đại học, khi còn là sinh viên, đã từng quen với một bạn nữ giới đến từ Italy. Nghe nói là cô gái này bị gọi là một ‘nữ phù thủy’ hay đại loại thế, và còn có rất nhiều tin đồn kỳ lạ khác đi kèm. Là cháu trai của ông, Godou biết rõ ông mình là một người đào hoa đến mức nào. Dù rằng ông của anh không phải là một tay sát gái hay playboy gì và cũng rất chung tình, thế nhưng tài giao lưu của ông nội cậu thật sự quá xuất sắc, theo nghĩa nào đó nó đã đạt tới tầng lớp thánh thượng, cơ bản là ông có thể trao đổi với tất cả mọi người trên thế giới, kể cả thổ dân ở những vùng đất hẻo lánh xa xôi, mà chẳng cần phải mở miệng nói một chữ, còn nếu mở miệng thì càng không cần phải bàn.
Hơn nữa, tính cách của ông lại rất hào hiệp và giữ chữ tín. Cơ bản là bất cứ ai, chỉ cần từng tiếp xúc với ông một lần thì đều không ngại để cho ông trở thành bạn thân của mình, vì thế lúc còn trẻ, có nhiều cô gái theo đuổi ông và việc ông quen với một cô gái nào đó rồi giữ mối quan hệ đến tận lúc này thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Thậm chí ngay cả thời điểm ông đã lớn tuổi như lúc này rồi thì ở trong khu phố quanh nhà, vẫn có rất nhiều quý cô quý bà có mối quan hệ vô cùng thân mật với ông, vượt quá mức bình thường của những người hàng xóm.
Thế nhưng Godou chẳng muốn quan tâm đến việc này, vì ông của cậu là một người giữ chữ tín, mà bà của cậu, khi còn sống, lại là một người tinh minh vô cùng, nếu không thì đã chẳng thể lấy được ông của cậu giữa sự giành giật của vô số các cô gái. Nên hẳn nhiên, nếu bà của cậu thật sự muốn cấm ông về điều gì đó, bà chỉ cần bắt ông phải hứa là được, mà ông thì không bao giờ thất hứa. Cho nên tất cả những việc ông làm bây giờ chắc chắn đều không vi phạm lời hứa với bà của cậu, vậy thì cậu còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Bất quá nếu nói tới số đào hoa khủng khiếp của ông nội Godou, vậy thì không thể không nói tới một chuyện. Thân là cháu đích tôn của ông, Godou hoàn toàn kế thừa dòng máu và bản tính của ông mình khi còn trẻ, mà nếu vậy thì cũng đồng nghĩa rằng, cái số đào hoa của ông nội cậu cũng đã truyền lại nguyên xi cho thằng cháu nội. Kế thừa năng lực đào hoa của ông nội mình, thứ đã trở thành truyền thuyết đối với những phụ nữ lớn tuổi trong khu phố cậu sống, thiếu niên cũng rất có mị lực, một loại mị lực cương nghị đến từ ánh mắt, bản tính và cách thức trao đổi.
Chỉ là dù rất có mị lực, thế nhưng đến tận tuổi này, thiếu niên vẫn chưa từng có lấy một người bạn gái, đây là cái chuyện khá bất bình thường với những thiếu niên nhật bản đã đậu cấp hai của gia đình Kusanagi. Đây là một chuyện khá buồn cười của thiếu niên đối với các thành viên trong nhà, cha của cậu khi ở cái tuổi này thì đã có tới hai người bạn gái, trong đó có mẹ cậu, vậy mà cậu vẫn chưa có bạn gái gì. Đối với việc thiếu niên không có bạn gái, cả nhà đều chỉ lấy ra để trêu ghẹo mà chẳng bao giờ thèm quan tâm hay lo lắng gì, bởi vì theo lời đứa em gái như nữ hoàng kia thì —— 『 cho dù không có bạn gái thì nii-chan vẫn kế thừa huyết thống của ông nội với ba, không cần phải lo. 』
Đương nhiên, Godou cũng chưa từng lo lắng cho mình vì điều này, bởi vì từ xưa tới giờ, cậu chưa từng nghĩ đến việc tìm kiếm một người bạn gái.
Trở lại chuyện chính. Lý do mà hiện giờ Godou phải đi tới hòn đảo lớn thứ hai Italy này là bởi vì cậu cần phải tìm tới nhà của cô gái, không, có lẽ nên gọi bác gái kia, người được gọi bằng biệt hiệu ‘nữ phù thủy’, để trả lại một thứ.
Nói ra thì cũng chẳng có gì lớn, thứ cần trả chẳng qua chỉ là một phiến đá cổ mà thôi, thứ mà ông của cậu đã hứa là sẽ trả từ rất lâu trước đó. Theo lời của ông nội cậu thì đây là một phiến đá vô cùng trọng yếu và thần bí, thế nhưng ở trong mắt Godou, cái phiến đá hình chữ nhật to ngang ngửa với quyển từ điển Oxford này chỉ là một tảng đá to chảng với mấy cái hình vẽ có nét vẽ nguệch ngoạc cứ như là của con nít, chẳng có chút thần bí với đặc biệt nào.
Hình vẽ trên tảng đá dù khá ngây thơ và nguệch ngoạc, thế nhưng Godou vẫn có thể nhìn ra được là nó đang vẽ gì, là một người đàn ông đang bị khóa hai tay hai chân. Ở ngoài rìa của bức họa, Godou có thể nhìn thấy những đồ án hình mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, cánh chim giương lớn được vẽ liên tiếp với nhau bao đều hết xung quanh bức vẽ. Chỉnh thể của phiến đá này có khá nhiều dấu hiệu của sự mài mòn, một số nơi còn có dấu vết bị đốt cháy. Thay vì nói đây là một món đồ cổ thì Godou cảm thấy nói đây là một sản phẩm nghệ thuật hiện đại mang tính trừu tượng thì đúng hơn, thậm chí nói nó là một món đồ được chế tạo lung tung của mấy người bán hàng rong bên hè phố cũng không quá đáng.
『 đây thật sự là một thứ trọng yếu và thần bí sao? 』 Câu hỏi như thế này, Godou ít nhất đã tự hỏi ba lần trước đó rồi, chỉ là cho dù hiện đã bước chân lên đất Italy, Godou vẫn chẳng thể nào hiểu được nó trọng yếu và thần bí chỗ nào cả. Nhưng mà dù sao thì cậu cũng đã tới đây rồi, điều đó có đúng hay không thì cũng đã không còn gì quan trọng. Cậu chỉ cần đem nó trả lại cho bác gái được gọi là ‘nữ phù thủy’ kia là được, sau đó thì cậu có thể về nhà.
“Ah ~ được rồi! Dù sao cũng đã tới Italy, hôm nay cứ đi dạo chơi đâu đó quanh đây trước đã. Ngày mai mình sẽ ngồi xe lửa và đi tới chỗ của tiểu thư Lucretia và trả nó sau.” Quyết định như vậy, Godou bắt đầu đi dạo đâu đó quanh đây để ngắm cảnh, dù sao ở đảo Sardinia, cảnh đẹp có rất nhiều.
Sau một hồi đi dạo, Godou tìm thấy một hiệu buôn cũ, có bán hàng và cả thức ăn nữa. Nếu nói về trình độ tiếng Ý hiện giờ của mình, Godou chỉ có thể bảo là tám khiếu đã thông bảy. Tất cả những gì cậu học được về tiếng Ý cũng chỉ có le que mấy chữ học trong sách khi còn ngồi trên máy bay cùng một vài từ đơn lẻ học được khi trao đổi với những du khách mà cậu gặp trước đó. Thế nhưng cậu cũng không cảm thấy lo lắng gì mấy, trao đổi mà không cần tới ngôn ngữ hầu như đã trở thành tài năng thiên bẩm của những thành viên nam tính nhà Kusanagi. Với lại chỗ này là một địa điểm du lịch cực kỳ nổi tiếng của Ý, mà còn đang trong thời gian nghỉ hè, hẳn là kiểu du khách như mình, nhân viên cửa hàng cũng đã gặp không ít rồi chứ? Nghĩ vậy, cậu thản nhiên bước vào trong tiệm.
Bước ra chào hỏi là một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi. Ngay khi bắt đầu cuộc trao đổi, Godou đã cảm thấy an tâm một chút, quả nhiên là cho dù ở bất cứ quốc gia nào thì tiếng Anh cũng luôn là tiếng thông dụng nhất với những nhân viên tiếp đón khách du lịch. Mặc dù có thể có một số ít ngoại lệ, thế nhưng may mắn là vào ngày hôm nay, Godou không gặp phải tình huống ngoại lệ này.
Sử dụng một chút tiếng Ý kết hợp với Anh Ngữ để tiến hành trao đổi, Godou thuận lợi kêu được một ly cà phê, thế nhưng về phần gọi món ăn thì cậu quả thật gặp khó khăn một chút. Trên menu thì chỉ toàn là tiếng Ý, mà hình thì chẳng có chút nào, cậu không thể nào hình dung được những món ăn được ghi trong này là món ăn ra sao. Hơi liếc nhìn những vị khách xung quanh, Godou nhìn thấy một vị khách đang ăn sandwich, mắt cậu sáng lên. Dùng một chút ngôn ngữ tay chân đơn giản để ra hiệu, người thanh niên làm tiếp tân kia cũng đã hiểu cậu muốn nói gì. Cười và ra dấu ‘OK!’ một cái với Godou, anh chàng tiếp tân kia liền đi vào phòng trong để gọi món.
Chọn đại một chỗ để ngồi xuống, Godou nghĩ ngợi một chút rồi lại lấy phiến đá được đặt trong hành trang của mình ra để xem kỹ lại một lần trong thời gian chờ đợi thức ăn được đưa lên. Sau một hồi ngắm nghía cẩn thận, Godou cũng nhận thấy được một chút đặc biệt của bức tranh vẽ trên phiến đá. Mặc dù nếu chỉ nhìn vào phong cách vẽ thì đây quả thực chỉ là một bức vẽ ngây thơ thô ráp khiến cho người ta cảm thấy rất muốn nhả rãnh, thế nhưng khi nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ phát hiện rằng đồ án của bức vẽ này dường như khiến cho người ta có cảm giác rằng đây là một bức họa lập thể. Chỉ là Godou thật sự không xác định được là cảm giác đó có phải là thật hay không, hay là do quá mệt mỏi nên cậu mới có ảo giác như vậy.
“Hazz… tới Italy chỉ vì trả một phiến đá, mình thật đúng là…” Godou còn chưa kịp thở dài xong thì chợt nghe được tiếng kinh hô đến từ những vị khách du lịch ngồi xung quanh, điều này cắt đứt lời than vãn của cậu và khiến cậu chú ý. Nhìn về những người ngồi xung quanh, có vẻ như có thứ gì ngoài cửa khiến mọi người chú ý, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn trừng trừng về nơi đó. Điệu bộ này chẳng lẽ là có ngôi sao nào tới sao? Tò mò, Godou cũng quay đầu và nhìn về phía cửa.
“————!!” Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt và sự chú ý của cậu đã bị hai bóng người đứng ở cửa đoạt mất. Mái tóc dài màu bạc được buộc lại sau ót một cách đoan trang, đôi mắt màu hổ phách lưu chuyển những tia không minh tựa như siêu thoát phàm trần, dung nhan tuyệt sắc để lộ ra khí khái hào hùng không gì sánh kịp, tựa như sự cứng nhắc và nghiêm khắc của một kỵ sĩ, lại tựa như là sự uy nghiêm và khoáng đạt của một vị đế vương. Đây là một cô gái đẹp đến kỳ lạ. Cô gái đang mặc một bộ dương váy và áo sơ mi màu đen ngay giữa trời hè oi bức. Chỉ vừa xuất hiện, cô gái này đã lập tức dùng cảm giác tồn tại tuyệt đối của mình để đoạt lấy ánh mắt của tất cả những người đang có mặt ở đây.
Ánh mắt thoáng di chuyển một chút, một thiếu niên, một thiếu niên có vẻ ngoài không kém gì cô gái kia đang thong thả đi ở bên cạnh. Sở dĩ gọi đây là thiếu niên là vì nếu dựa theo dung mạo, Godou cảm thấy thiếu niên trước mắt có lẽ cũng chỉ hơn kém cậu chừng 1 tuổi là cùng, có lẽ đối phương cũng là học sinh vừa tốt nghiệp trung học cấp 2 như cậu mà thôi. Thế nhưng, nếu công tâm nhận xét thì… giữa hai bên quả thực có sự khác biệt quá lớn, khác biệt mang tính quyết định nhất đó là khí chất và cảm giác tồn tại của thiếu niên tuyệt đối không phải là thứ mà một học sinh cấp ba bình thường và đại chúng hóa như cậu có thể so sánh. Hơn nữa nếu dựa theo cách di chuyển của cô gái tóc bạc, chỉ cần hơi tinh ý thì ai cũng có thể nhận ra được là thiếu niên mới là người giữa vị trí quan trọng hơn giữa hai bên vì bước chân của cô gái tóc bạc kia luôn chậm hơn so với thiếu niên nửa bước.
Mái tóc tán toái màu tím bạc hơi che đậy tầm mắt của thiếu niên. Đôi tròng mắt của thiếu niên mặc dù cũng có màu hổ phách, thế nhưng nó lại hoàn toàn khác biệt so với nét uy nghiêm và không linh của cô gái tóc bạc. Đây là một đôi mắt đầy vẻ yêu dị với những tia tinh mang thâm thúy tựa như ánh sao trời không ngừng lóe lên. Mặc dù vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, thế nhưng đường cong hơi kéo lên nơi khóe miệng lại phác thảo ra được khí chất tự tin và ung dung của thiếu niên trước mặt tạo nên một sức hấp dẫn vô cùng trí mạng đối với những người khác phái. Thân là cháu đích tôn của một người vô cùng đào hoa, Godou dám lấy danh dự của mình để khẳng định chuyện này.
Một tổ hợp tôn quý như vậy tới một quán cóc như thế này để làm gì? Đờ đẫn nhìn hai người trước mắt, ý tưởng này xoẹt qua trong đầu của Godou và những vị khách ở đây. Đúng lúc này, tiếng của thiếu niên và thiếu nữ truyền vào trong tai của Godou.
“Master, xin hãy bãi chính lại thái độ của mình. Nếu không thì tôi không ngại dùng Excalibur để chỉ cho ngài biết như thế nào mới là phong thái cần có của nhà vua!” Thiếu nữ đang dùng thái độ nghiêm túc để… uy hiếp thiếu niên? Nhưng mà ‘master’ và ‘vua’ là sao? Còn Excalibur là chuyện gì xảy ra?
“Cho nên ta bảo, đừng có dùng mấy cái chuẩn tắc ở thời đại em từng sống để áp đặt lên người của ta, chẳng lẽ em không biết được sự khác nhau giữa cổ đại và hiện đại sao, Alter?”
“Bất luận là thời đại nào thì vua cũng đều phải minh bạch thân phận của mình! Nếu đã là servant của ngài, vậy thì từ giờ về sau, tôi phải dùng thái độ nghiêm túc để khiến cho lời nói và hành vi của ngài trở nên đoan chính mới được.”
“Tha cho ta đi ~ ! Saber của ta không thể nào đen như vậy!”
“Ngài muốn chết một vạn lần sao?”
“…???” Chuyện này là sao? Điều gì đang xảy ra? Hai người kia chẳng lẽ đang diễn trò với nhau sao? Những mà cũng không đúng! Hình như ở đây chỉ có mỗi mình cậu nghe được? Ảo giác? Trong lúc Godou còn đang cảm thấy khó hiểu thì thiếu niên và thiếu nữ đã bắt đầu bước về phía cậu.