Lúc Itsuka Ken tỉnh lại, bầu trời vẫn cứ xanh xanh, mặt nước vẫn cứ trong veo, rừng rậm thì vẫn cứ… Khoan đã…! Chờ một chút…! Mình nhớ là trước đó… hình như… mình lại bị cái tên tối cổ ma vương nào đó của Khu Vườn Nhỏ chơi cho một cú khi ở trong biển linh hồn của King Arthur đúng không? Sau đó mình… ngất xỉu cho đến tận bây giờ mới tỉnh lại? Nếu vậy thì đã qua bao nhiêu lâu rồi? Vài ngày sao? Hay vài tháng? Cảnh sắc trước mắt… trời xanh mây trắng, bích hải thanh lâm, sương yên lượn lờ ———— đây chẳng phải vẫn là ở khu rừng yêu tinh đó sao? Không phải U Giới?
Hít một hơi thật dài, không khí trong lành ở nơi này thật sự khiến cho Itsuka Ken cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Đỡ lấy cái đầu còn đang có chút choáng váng, Itsuka Ken cố gắng đứng dậy, thế nhưng… Vô lực? Sức lực của mình đi đâu rồi? Giời ạ! Chuyện này không thể nào! Chẳng lẽ mình biến thành phế nhân rồi? Tay chân bại liệt? Hốt hoảng, Itsuka Ken vội vã đem ý thức của mình chui vào trong linh hồn hải để kêu gọi ‘Virus’ đại thần.
『 —— Móa!! Cái thằng nhóc con khốn kiếp nhà ngươi! Rốt cục cũng tỉnh rồi?! Tại sao không trực tiếp chết luôn đi? Vô liêm sỉ!!! 』 Còn chưa kịp hỏi lấy một câu thì Itsuka Ken đã bị ‘Virus’ đại thần mắng như tát nước vào mặt. Nghe tiếng rống này, Itsuka Ken cảm thấy có vẻ như lần này virus đại thần giận thật, đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy virus thực sự nổi nóng.
『 mẹ nó! Cái thằng nhóc con trứng thúi nhà ngươi! Nếu lần này không phải bản đại thần kịp thời ra tay bảo vệ thì tiểu tử ngươi đã chết tới cặn bã cũng chẳng thừa! Khốn kiếp! Tại sao ta lại có một khế giả ngu tới như vậy chứ? Ngươi chết thì cũng không sao, còn muốn kéo ta chết chùm chung với ngươi chỉ vì lý do lãng xẹt như vậy!! Khốn kiếp! Thật tức chết bản đại thần!! Ahhhhh!!!!!!! 』
“…” Đừng có nói là lúc này Itsuka Ken đang trong trạng thái hư nhược, coi như không hư nhược thì Itsuka Ken cũng chẳng thể cãi lại một câu. Lúc này thiệt tình là im re rồi, hoàn toàn là do mình đuối lý ah. Mặc dù tình huống có chút bất khả kháng, thế nhưng mà nói là do mình chủ quan cũng không hề sai, thành ra hậu quả là tới cuối cùng thì vẫn phải để virus đại thần ra tay cứu mạng như vậy.
『 chết tiệt! Tại sao lại có người ngu tới mức đó! Đưa toàn bộ ý niệm của mình vào trong đầu của người khác? Đây rốt cục là phải ngu tới mức nào mới làm được cái chuyện ngu xuẩn như vậy đây?! Nếu như là ở trong đầu của ngươi, không cần bản đại thần xuất thủ, đừng nói là 1 vụ nổ, 100 cái vụ nổ cũng chẳng có ý nghĩa gì với ngươi. Có hệ thống bảo hộ thì cái thứ như thế muốn làm ngươi đau cũng không được, vậy mà ngươi… ngươi con mẹ nó lại đưa linh hồn của mình vào trong đầu của người khác! Còn là toàn bộ? Bà mẹ nó! Tại sao không ngu chết luôn đi? Khốn kiếp!!! 』
Im lặng, vì Itsuka Ken không phản bác nổi. Sự thật đúng là như thế. Nếu như mà là ở trong đầu của mình, Itsuka Ken thật sự dám đảm bảo là ngoại trừ cái ‘quả trứng thúi’ kia ra thì trên đời này không ai có thể xúc phạm được tới cậu. Thế nhưng đúng như lời virus mắng, lần này cậu quá chủ quan khi đem toàn bộ linh hồn mình đưa vào trong biển ý thức của King Arthur nên giờ mới lâm vào tình trạng như hiện tại.
Mặc dù đồng ý rằng, Itsuka Ken làm thế là vì muốn rút ngắn thời gian có thể giải trừ phong ấn và nguyền rủa cho King Arthur. Thế nhưng sự thật là cho dù cậu chỉ dùng một tia linh hồn để thực hiện việc giải trừ phong ấn thì thời gian cũng chẳng nhiều thêm được bao nhiêu, tối đa cũng chỉ có 10 ngày nửa tháng là cùng. Lần này quả thật là có chút đắc ý quá mức nên mới lãnh hậu quả như vậy, Itsuka Ken chỉ có thể nhẫn nhịn mà nghe ‘virus’ đại thần mắng và tự hối lỗi.
『 thật sự tưởng là mình có chút thực lực là có để đắc ý vong hình sao? Thằng ngu này, để bản đại thần nói cho người biết, ngươi có biết là trong mấy tên khế giả từng đến trước người thì có tối thiểu là hơn 200 kẻ là chết vì cái tội đắc ý quá mức rồi hay không? Trong đó có không ít người mạnh hơn ngươi bây giờ tới mấy trăm ngàn lần, ngộ tính nghịch thiên hơn ngươi mấy chục tới mấy trăm lần cũng không ít. Ngươi cho rằng ngươi xếp hạng mấy trong cái đám biến thái đó? Ngươi cũng muốn bị chơi chết rồi sau đó bị quất xác chỉ vì cái tội đắc ý quá mức giống bọn chúng đúng không? 』 Nghe Virus đại thần nói như vậy, toàn thân Itsuka Ken như bị sét đánh khiến cho đầu óc của cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Hoàn toàn chính xác, từ khi bắt đầu mọi chuyện đến giờ, từ khi bắt đầu khởi bước khi còn ở thế giới Date A Live cho đến nay, hành vi của Itsuka Ken luôn là thích gì làm nấy. Cho dù đã có mấy lần gặp phải nguy cơ lớn thì cậu cũng vẫn không thể thay đổi được tính cách này, nguyên nhân là vì một phần kiêu ngạo nấp sâu ở trong lòng mà có thể cả chính cậu cũng không hề hay biết.
Dựa vào khí vận, ngộ tính cùng với trí tuệ của mình để từ một người thường hầu như không có gì hết mà trở thành một ma vương mạnh mẽ đạt hàng 4 chữ số như hiện nay, nếu muốn Itsuka Ken không có chút kiêu ngạo nào thì thật sự quá khó với cậu. Đắc ý cùng tự phụ là dễ hiểu, vì cho tới tận ngày hôm nay, nhân sinh của Itsuka Ken vẫn luôn bị ‘thiếu khuyết’, vì cậu vẫn chưa bao giờ phải nếm trải giai đoạn ‘trung niên’ và ‘lão thành’ của đời người. Thân là một thiếu niên vĩnh hằng, sự xốc nổi và bồng bột của người thiếu niên bên trong cậu vẫn chưa bao giờ bị biến mất. Đây không phải là điều xấu, vì đây là bản tính cần phải có của một người thiếu niên, để một người thiếu niên có thể tiến bộ, thế nhưng nếu sự hăng hái của người thiếu niên không hể đi kèm với sự tinh tế và thận trọng, người thiếu niên rất dễ sẽ phải lãnh lấy hậu quả xấu trên con đường tiến bộ của mình.
Vốn dĩ Itsuka Ken không phải là một người thiếu sự cảnh giác, chỉ là từ khi trở thành ma vương của Khu Vườn Nhỏ tới giờ, cậu rất ít khi phải chịu thua thiệt. Hiện giờ, nơi cậu đang ở lại là thế giới Campione, cấp độ của nó thấp hơn so với Khu Vườn Nhỏ rất nhiều, cậu hoàn toàn có thể tung hoành mà không có bất kỳ trở ngại nào hết, vì vậy, một phần ngạo mạn chưa từng bị phát hiện ở trong lòng của Itsuka Ken bắt đầu trỗi lên, điều này khiến cho cậu mất đi tính cảnh giác vốn có. Nếu Itsuka Ken vẫn tiếp tục như thế này mãi thì có lẽ chẳng bao lâu nữa, cậu tuyệt đối sẽ xong đời.
Lần này có thể nói là cậu rất may mắn khi được virus đại thần cứu mạng cùng với cảnh tỉnh lại mình, cũng nhờ vậy mà giờ cậu chợt phát hiện một chút bất thường của mình lúc trước. Cuối cùng thì Itsuka Ken cũng hoàn toàn tỉnh táo và nhớ được là vào lúc này, mình vẫn còn yếu lắm. Mục tiêu của cậu là đem hậu cung mở khắp nhị thứ nguyên, đắc ý chỉ vì mình rất mạnh ở cái thế giới Campione nhỏ bé này không phải là đang làm nhục chí hướng đó của mình sao?
『 đúng là khiến cho ta tức chết! Lập tức hối lỗi và tự tỉnh lại cho ta đi, tiểu tử! 』
“Khục… được rồi! Tôi biết rồi! Nha, lần này xem như… khụ… ừ thì… Nói chung cảm ơn!”
『 hửm? Gì? 』
“Tôi nói là cảm ơn.”
『 ngươi lập lại lần nữa? Hình như ta bị lãng tai! 』
“…”
『 nói lớn tiếng một chút! To lên! Để bản đại thần nghe rõ… 』
“Quên đi! Cho ông chút màu là bắt đầu muốn mở phường nhuộm rồi! Không nghe được thì thôi! Mà tôi nói ah, ông không có nhiệm vụ gì dễ dễ mà nhiều điểm năng lượng một chút sao? Với cái tiến độ này thì tới bao giờ tui mới có thể góp đủ điểm năng lượng cho tầng sau đây? Cái công pháp gì mà mắc tới như vậy? Nếu mà nó rẻ một chút để tui đổi từ sớm thì bây giờ đây có rơi vào tình trạng này không? Mặc dù đồng ý lần này như vậy cũng tốt, để cho tui tỉnh táo lại, thế nhưng mà cảm giác rất không tốt ah! Giờ ông tính sao? Đừng có nói mấy cái chuyện đứng không đau eo! Đây nghe chán rồi!”
『 ây… Cái vụ điểm năng lượng cần dùng để đổi công pháp tầng kế tiếp không phải là thứ bản đại thần có thể khống chế! Ta đặt ra tiêu chuẩn từ trước, với lại môn công pháp này thật sự không phải đồ thường, ít điểm tuyệt đối là đổi không nổi! Thôi! Không nói chuyện này! Dù sao tiểu tử ngươi cũng tỉnh lại rồi, bản đại thần không so đo với ngươi nữa. Giờ, ngươi cứ tự chữa thương trước đi. Nha, nữ vương đại nhân kia của ngươi cũng sắp về rồi. Tự mình bảo trọng nha, tiểu tử! 』
“What? Nữ vương? Nữ vương gì?” Itsuke thốt lên, cậu không hiểu virus đại thần đang nói tới cái gì… Khoan! Đợi tý đã! Vậy tức là…
“Ê ah…, đừng có nói với tui là King Arthur kia, thật sự là Saber chứ? Là thật?”
『 hừ hừ! Vui vẻ lắm đúng không? Vậy trước đó để ta nói cho ngươi biết một chuyện: linh hồn thật của King Arthur kia đã tiêu đời trong vụ nổ rồi! 』
“Cái gì? Không phải là ông mới nói…”
『 không hiểu? Vậy ngươi cho rằng linh hồn của mình và của cô ả kia, ai mạnh hơn? Cả ngươi cũng phải nhờ có sự che chở của bản đại thần mới may mắn mà còn sống được tới bây giờ, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy. Ngươi còn cho rằng linh hồn của cô ả quân thần kia còn có khả năng sống sao? 』
“Không đúng ah! Nếu như vậy thì ông nói nữ vương…”
『 ta còn chưa nói xong! Vội cái gì? Im lặng, nằm đó mà nghe đi! 』 virus đại thần nói xong thì Itsuka Ken lập tức im lặng, cậu biết là với con hàng này, nếu mà cho ổng quá nhiều cảm giác ưu việt thì tuyệt bức là sẽ lại nhổng mũi lên trời.
『 … Hừ! Lần nổ tung này mặc dù chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cũng khiến cho ngươi bị trọng thương, thế nhưng không thể phủ nhận được là phần năng lượng được giải phóng này nhiều vô cùng, không tận dụng một chút quả thật là có chút hơi phí. Cho nên bản đại thần quyết định dùng nó để giúp ngươi một chút, ta dùng nó để xé một lỗ hổng trên thứ nguyên bích chướng, sau đó đem cái cô ả nữ vương mà ngươi đang nghĩ tới kia kéo tới nơi này rồi! Cô ta… gọi là cái gì ấy nhỉ? 』
“Haa…!? Ông nói là ông xé một lỗ trên vách tường thứ nguyên rồi thọt cái tay vào Type-moon thế giới để kéo Saber ở thế giới đó qua đây rồi?”
『 đúng, là Saber! Là con bé nữ vương đó! Bản đại thần đã lợi dụng số năng lượng đó để triệu hoán linh hồn của cô ta tới đây và đưa vào trong cái thể xác kia. Hơn nữa bởi vì bản đại thần tự tay triệu hoán, cho nên số năng lượng kia, sau khi xé rách thứ nguyên bích chướng và đem cô ta gọi tới thì phần còn sót lại đã tiến vào trong cơ thể để cường hóa cho cô ta rồi. Hiện giờ thì thực lực của cô ta đã mạnh hơn nguyên bản rất nhiều, ít nhất là sẽ không yếu hơn so với King Arthur mà ngươi đã chiến đấu. 』
“…!”
『 hơn nữa để cho tiện, bản đại thần còn giúp cô ta đem những mảnh vỡ linh hồn và ký ức của King Arthur dung hợp vào trong cơ thể. Giờ cô ta đã hoàn toàn hấp thu xong, không để lại di chứng gì. Cho nên hiện giờ, cô ta vừa là nữ vương của thế giới cũ, cũng là King Arthur thật sự của thế giới này, cả hai thân phận đều là thật. Ngươi hiểu rồi chứ? 』
“Thật?!!” Itsuka Ken thật sự nhịn không nổi mà suýt nhảy cẫng lên (mặc dù muốn nhảy cũng không nổi), máu nóng trong người trở nên sôi trào. Oa! Cái tin này thật sự khiến cho người ta hưng phấn ah! Ngốc mao vương tới đây rồi?
『 chỉ là… Khục! Bởi vì một vài nguyên nhân cho nên bản đại thần không thể triệu hoán được nữ nhân vật chính bị quả trứng thối kia bảo vệ của thế giới đó. Cho nên… 』
“Y! Khoan! Chờ một chút! Ông già, ông nói là King Arthur của thế giới này không phải là King Arthur mà tui nghĩ?” Dường như không để ý tới lời nói có chút cà lăm lấp liếm của virus đại thần, Itsuka Ken đột nhiên phát hiện một chuyện nên lên tiếng hỏi.
『 hả? Đương nhiên là không phải! 』
“Vậy tại sao thân xác của hai người lại giống nhau tới như đúc? Cái này cũng quá trùng hợp ah?”
『 baka! Tới giờ mà ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Cái thân thể đó chỉ là thân thể được tạo ra từ chú lực của chén thánh, mà trong cái chén thánh đó có ý niệm của ngươi, chuyện chú lực bị ý niệm của ngươi ảnh hưởng thì có gì là lạ? Nói đơn giản là chú lực bị ý niệm của ngươi ảnh hưởng nên mới tạo ra cái thân xác đó dựa theo ý tưởng chủ quan vô thức của ngươi, hiểu chưa? 』
“Ắc ————!” làm cả buổi, hóa ra là lộn ngay từ đầu… Ê, khoan! Không đúng!
“Sao ông không nói sớm cho tui biết?”
『 ngươi có hỏi sao? 』
“……” Vô lực phản kích! Hóa ra từ đầu đến cuối cũng chỉ là do mong muốn đơn phương của cậu thôi sao? Hazz… Itsuka Ken chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài. Đúng lúc này, cậu chợt phát hiện có một luồng khí tức đang di chuyển về phía cậu.
『 được rồi! Nữ vương đại nhân của ngươi tới rồi. Người ta lẻ loi hiu quạnh ở đây một mình chỉ để chăm sóc ngươi suốt 6 năm mà không than một tiếng nào, cũng đừng có cô phụ tấm lòng của người ta đó! Ha ha ha ha ha……!!!! 』
“Ê! Khoan! Sáu năm? Ông nói sáu năm tức là…” Itsuka Ken trợn tròn mắt tính mở miệng hỏi, thế nhưng một giọng nói cất lên cắt đứt cuộc trao đổi giữa cậu và virus.
“Tỉnh?” Một giọng nói không linh hơi mang theo chút kinh hỉ vang lên, chứng tỏ là tâm trạng lúc này của chủ nhân nó đang rất tốt. Ánh mắt chuyển về phía phát ra âm thanh, sau đó, Itsuka Ken lại trợn tròn mắt.
“Al… Al… Alter?”