“… Milan sao? Thật khiến cho người ta hoài niệm ~~~” Alice cảm thán.
Sau khi Alice tới đảo Sardegna được bao lâu, ngoại trừ Kusanagi Godou đã trở về Nhật Bản và Zola chẳng muốn đi đâu xa khỏi nhà thì toàn bộ đoàn người của nhóm Itsuka Ken, tất cả đều nhất trí đồng ý đi cùng với Erica tới Milan. Cô cần phải trở về để xử lý việc cá nhân của mình một tẹo.
Sau khi bước ra khỏi sân bay của Milan, cả nhóm liền cùng nhau bước đi trên đường phố phồn hoa của tòa thành thị có tuổi thọ lâu đời này.
Milan là một thành phố nằm ở khu vực phía Bắc của nước Ý. Trong thành phố hiện đại đã hoàn toàn bắt đầu đi sâu vào trong công cuộc quốc tế hóa này, nhà cao tầng, cầu vượt và những đường di chuyển ngầm hầu như có thể nói là đã chiếm hơn một nửa diện tích cũng như là ‘thể tích’ của thành phố.
Đương nhiên, cũng không thể chỉ vì nhìn Milan là một thành phố hiện đại hóa đang phát triển một cách cao tốc mà cho rằng nó không để ý đến sự phát triển về văn hóa nội tại. Nghĩ như vậy là hoàn toàn sai, vì đây hoàn toàn là một thành phố phi thường đậm chất văn hóa được tích lũy và kế thừa qua suốt các thời kỳ.
Bất luận là những lâu đài kiến trúc cổ của văn hóa thời kỳ phục hưng, hay là những di tích để lại có dấu vết có thể truy tìm đến tận thời của Rome đế quốc, hoặc thậm chí là những địa điểm du lịch thường thấy như thánh đường Milan, cổng Hòa Bình, giáo đường Santa Maria v… v… Tất cả chúng đều là những kiến trúc có thể đại diện cho hầu hết toàn bộ bề dày lịch sử văn hóa của Milan từ trước đến nay.
“Em đã từng tới đây?” Vừa hỏi xong, Itsuka Ken đã cảm thấy là mình hỏi rất thừa. Mặc dù từ khi gặp được cậu cho tới khi cậu biến mất, Alice hầu như chưa từng tới Ý thêm một lần nào trừ lần đi tới đảo Sardegna, thế nhưng điều đó không có nghĩa là trong sáu năm cậu mất tích, Alice chưa từng đến Milan. Thậm chí phỏng chừng là vì việc của Itsuka Ken và hai thần đồng của Milan, Alice có thể đã tới nơi này rất nhiều lần rồi ấy chứ. Hoặc thậm chí là từ trước khi cậu tới, Alice cũng đã tới nơi này rất nhiều lần rồi.
“Đúng! Alice điện hạ là người quen cũ với thúc phụ đại nhân. Khi còn trẻ, thúc phụ đại nhân đã từng tới hội trí giả của nước Anh để nhậm chức một thời gian.”
“Hả? Chuyện này thì ta mới nghe lần đầu! Trách không được mà Erica lại sùng bái em tới như vậy, hóa ra là thần tượng từ khi còn nhỏ cơ đấy.”
“Paul sao? Cũng đã lâu không gặp anh ta rồi, anh ta hẳn vẫn còn khỏe chứ?” Dường như đang chìm đắm trong hồi ức, Alice hiếm khi thu lại tâm tính nghịch ngợm thường thấy của mình.
“Thúc phụ đại nhân vẫn rất cường tráng. Tôi nghĩ nếu thúc phụ đại nhân biết được là Alice điện hạ đã tới đây, ông ấy hẳn sẽ rất cao hứng.”
“Nếu như nói cao hứng thì hẳn sự cao hứng đó của anh ta phải dành cho Erica chứ? Anh ta chắc chắn sẽ không nghĩ được rằng em đã trở thành campione thứ chín của thế giới này! Chị nghĩ nếu như Paolo mà biết được thì anh ta sẽ cười đến không ngậm miệng lại nổi.”
“Nếu thật sự có thể nhìn thấy biểu lộ như thế ở trên mặt của thúc phụ đại nhân, vậy thì đó quả thật là một trong những chuyện vui sướng nhất trên đời.” Nói xong, Erica nở nụ cười đầy mị hoặc của mình tựa như một nữ phù thủy, mà cô cũng thật sự là một nữ phù thủy.
Nhìn hai cô gái đang trò chuyện một cách vui vẻ, hợp ý và vô cùng hòa thuận ở trước mặt mình, Itsuka Ken thật sự có chút cảm thán. Alice là một công chúa tôn quý và đầy ưu nhã, còn Erica thì là một nữ kỵ sĩ hoa mỹ và đầy tự tin. Cả hai đều là những đứa con cưng của trời, đều là những nữ vương đứng ở nơi đỉnh cao nhất của thế giới, mỗi người đều có vốn liếng và lý do cho sự cao ngạo và tự tin của bản thân.
Vốn dĩ người ta thường nói là ‘đồng tính tương xích’, chỉ là không ngờ hai cô gái này lại có thể trò chuyện với nhau hợp ý đến lạ. Nhất là Erica, cô là một người vô cùng tự tin và tràn đầy lòng kiêu hãnh, thậm chí cho dù phải đối mặt với kỵ sĩ vương mạnh mẽ và uy nghiêm như Alter cũng chưa từng khiến cho lòng kiêu hãnh của cô bị tổn hao mà chỉ càng thêm mãnh liệt. Thế nhưng thật không ngờ là bây giờ, mỗi khi nói chuyện với Alice, cô luôn trở nên khiêm tốn và vô cùng lễ độ, đây là chuyện phi thường hiếm khi xảy ra đối với một người kiêu hãnh như Erica.
Nên nói việc này hẳn là ‘vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn’?
“… xem ra trong thế giới của nữ phù thủy và miko, lực ảnh hưởng của Alice thật sự rất lớn.”
“Sự ảnh hưởng được xây dựng từ khi còn bé, đây là bản chất!”
“Ừ! Em nói cũng đúng…” Nghe lời phát biểu của Alter, Itsuka Ken không khỏi nhớ tới cảnh mà mình lừa gạt Erica và Liliana khi còn bé. Cậu cảm thấy mình thật may mắn vì đã ra tay từ sớm, bằng không thì nếu chờ tới tận lúc này, sẽ rất khó khăn cho cậu nếu như muốn thu được lòng trung thành thật sự của Erica và Liliana.
“Bệ hạ, xe tới rồi ~~” Tiếng kêu của Erica khiến cho Itsuka Ken đem những suy nghĩ miên man trong đầu của mình thu về. Đưa mắt nhìn lại, một chiếc Bugatti màu đỏ thẫm đã đậu lại ở bên cạnh của Erica, và Itsuka Ken lập tức nghiêm mặt quay về phía Alter rồi nói: “Alter, ta nghĩ hay là chúng ta vẫn tự mình bay đi thôi!”
Khiếp đảm! Đúng vậy! Ma vương đại nhân của chúng ta đã thật sự khiếp đảm. Không phải là vì chiếc Bugatti kia đắt tiền đến mức nào, cũng không phải là vì cậu có chứng say xe gì đó vân vân… Nguyên nhân chính thức khiến cho Itsuka Ken sợ tới mức không dám bước chân lên trên xe đó là bởi vì, ngay lúc này, từ trên chiếc xe kia, một nữ bộc có mái tóc màu đen đang nở nụ cười ngọt ngào của mình và bước xuống.
“Tại sao lại phải bay?” Alter khó hiểu mà nhìn về phía master của mình.
“Đó là bởi vì…”
“Có chuyện gì sao, vua của em? Nếu không xin ngài mau lên xe đi! Chúng ta lập tức khởi hành.” Mở cửa xe, Erica quay lại nhìn về phía Itsuka Ken vừa cười vừa ngoắc.
“… thôi được, ta biết rồi! Đi thôi, Alter! Thế nhưng trước đó ta muốn khuyên em là hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt…”
“Chuẩn bị?”
Thở dài ~ ! Alter còn chưa kịp truy vấn gì thêm, Itsuka Ken liền bị Erica nhiệt tình mà kéo đi rồi lôi vào trong chiếc Bugatti dài màu đỏ.
Mùi thơm thoang thoảng. Với những chiếc Bugatti được đặt hàng riêng như thế này, bên trong dường như cái gì cũng có. Ghế dựa hẳn là được đặc chế từ một loại da nào đó mà Itsuka Ken không biết, nói chung là sau khi chui vào, chiếc ghế dựa này có thể khiến cho người ta cảm thấy yên tâm. Đương nhiên, điều đó chỉ đúng trong một trường hợp, đó là không biết thân phận của cô hầu đang cầm lấy tay lái.
“Ta nói, chẳng lẽ toàn bộ tổ chức phép thuật Thánh Giá Đồng Thiếc Đen đã không còn ai khác có thể làm tài xế nữa hay sao mà lại chọn con bé…”
Sau khi người cuối cùng cũng đã bước lên xe và nhập tọa, Erica mới vuốt vuốt sợi tóc của mình và giải thích: “Về việc này, đó là tại vì em cho rằng những người đàn ông không thích hợp để làm tài xế lái xe cho bệ hạ, cộng với việc Arianna Hayama Arialdi rất xuất sắc trong việc lái xe, mà con bé còn là nữ bộc riêng và cũng là bạn thân của của em, thế nên em cảm thấy để cho con bé lái xe là thích hợp nhất.”
‘Nếu vậy thì ta thà rằng người lái xe là một gã tài xế bình thường nào đó còn hơn. Hành động này của em là đang muốn khiến cho bốn vị vua của toàn thế giới tính luôn cả em phải cùng chết chung một chỗ ah, Erica.’ Itsuka Ken trợn trắng mắt mà nghĩ thầm.
“Hóa ra là vậy! Nếu nói như thế thì tay lái của cô gái nhỏ gọi là Arianna Hayama Arialdi này hẳn phải rất xuất sắc?” Alice nghe vậy thì hỏi.
“Chuyện đó… Hẳn xem như là độc nhất vô nhị trong toàn bộ tổ chức Copper-Black Cross, đi?”
Trong một chớp mắt, gương mặt của Erica hiện lên một tia xấu hổ, và cả ba người đang ngồi ở đây, kể cả Alice và Alter, đều nhận ra được tia xấu hổ này. Itsuka Ken đã chẳng biết phải nói gì rồi, chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà than thở. Đây tuyệt đối sẽ là một đoạn lữ trình khiến cho cả Alter và Alice đều sẽ phải ‘nhớ mãi không phai’, mà cậu cũng vậy.
… …
Copper-Black Cross của Milan là một tổ chức phép thuật lớn đối với Italy, thậm chí là với toàn thế giới. Thủ lĩnh của tổ chức phép thuật này là Paolo • Blandelli, một thánh kỵ sĩ mạnh mẽ và có địa vị cao nhất trong giới kỵ sĩ của toàn Châu Âu, không kể đến các Campione. Vị thủ lĩnh của tổ chức Copper-Black Cross này có thể nói là đối tượng sùng bái của vô số các hiệp sĩ trên toàn thế giới.
Lúc này, trong văn phòng thống lĩnh đặt trong trụ sở chính của tổ chức Copper-Black Cross ——
Paolo • Blandelli hơi có chút nhíu mày mà bước qua bước lại một cách chậm rãi trong văn phòng của mình, ông thật sự cảm thấy có chút khó xử lý. Hiện giờ, trên gương mặt đầy cương nghị của ông, có thể thấy được là ông đang khá lo lắng.
“… con bé Erica cũng thật là… Tại sao trong báo cáo chỉ nói rằng Heretic God đã bị tiêu diệt mà không nói rõ ràng là có vua mới đã được sinh ra hay không? Còn nói là phải trở về tận nơi rồi mới báo cáo, rốt cục là chuyện gì mà khiến con bé làm như thế?”
Thả bản báo cáo chỉ có rải rác vài chữ từ đứa cháu gái của mình, Paolo thở dài, sau đó, ông nhìn về phía một bản báo cáo khác vừa được đưa tới.
“Bạch phi Alice điện hạ đi tới Milan cùng với một nam một nữ có thân phận không rõ? Hơn nữa còn có Erica đi chung?” Đây mới thật sự là điều khiến cho Paolo cảm thấy lo lắng nhất. Bạch Phi Alice, một trong những người cao quý nhất Châu Âu, vị vua thứ bảy của thế giới, và cũng là người quen cũ của ông, tới Milan, nơi đặt trụ sở chính của Copper-Black Cross, thế nhưng Copper-Black Cross lại không hề nhận được bất cứ lời thông báo trước nào về việc viếng thăm này.
Hiện giờ thì toàn bộ tổ chức Copper-Black Cross đều đang phải bận rộn một cách túi bụi để chuẩn bị cho việc nghênh đón vị vua hiện giờ của nước Anh, Bạch Phi nương nương. Đoàn xe và nhân viên đưa đón cũng đã được cử đi ngay sau khi Copper-Black Cross nhận được tin tức là Bạch Phi nương nương sẽ tới, ngay cả Paolo, nếu như không phải vì là thống lĩnh của Copper-Black Cross nên phải lưu lại để chào đón khi Bạch Phi tới nơi thì hẳn cũng đã tự mình nhận điện thoại rồi leo lên xe để chạy tới sân bay rồi.
“Cặp nam nữ không rõ thân phận, dùng những công cụ hiện đại không thể nào quay chụp lại được, những phương pháp ma thuật cũng không có hiệu quả. Xem ra đây cũng không phải là nhân vật bình thường…” Paolo nhìn báo cáo.
Ngoại trừ Alice còn có hai vị khách quý không rõ thân phận cũng tự mình tới đây. Từ vô hình, Paolo cảm thấy là áp lực trên vai bỗng nhiên nặng thêm không ít.
“Thống soái đại nhân! Không tốt rồi!” Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện tiếng kêu dồn dập và hổn hển của thuộc hạ khiến tim của Paolo hơi nhảy lên một cái.
“Đã có chuyện gì?”
“Công… công chúa Erica đã để cho Arianna Hayama Arialdi lái xe đi đón Bạch Phi điện hạ rồi!!!”
“CÁI GÌ?!!!!!!” Vừa nghe tới đó, Paolo lập tức cảm thấy đầu mình váng lên một cái.
Nữ bộc đó, toàn bộ tổ chức Copper-Black Cross có ai mà không biết? Là thống soái và cũng là chú của Erica, ông càng hiểu rõ hơn là cô hầu kia có kỹ thuật và thói quen lái xe như thế nào. Nếu lỡ như mà ở trên đường xảy ra chuyện gì đó…
“Không được!!!! Lập tức thông báo vị trí cho ta, ta phải lập tức xuất phát!!!!”
Không thể giữ được bình tĩnh, Paolo hét lớn và lập tức tựa như một cơn gió mà tông cửa xông ra. Hiện giờ nếu như lập tức chạy tới cản thì có lẽ vẫn còn kịp, nếu lỡ như mà để cho công chúa Alice tôn quý, hiện giờ đã là Bạch Phi điện hạ xảy ra chuyện chỉ vì một chiếc xe thì lúc đó ——