“… thế nhưng việc xảy ra giữa Lance và Guiny, xin master thứ cho tôi không thể nói.”
“Lance và Guiny?”
“Chuyện của Lancelot và Guinevere, tôi nghĩ là master không cần phải biết rõ làm gì? Các nàng…”
“Khoan đã! Đợi một chút! Em vừa nói gì đó? Các ‘nàng’?”
“…”
“Alter?”
“…”
“Alter?”
“Nếu như master đã hỏi xong, vậy thì giờ ngài hẳn có thể nói về dã tâm của ngài rồi!”
“Khoan…”
“Có thể nói!”
“Ta…”
“Dã tâm của ngài!”
Đôi tròng mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào mắt của Itsuka Ken, từ trong đó, cậu có thể nhìn thấy được là những tia sáng ‘nguy hiểm’ đã bắt đầu lóe lên.
“Khục ~ được rồi! Ta biết rồi… Lance? Guiny?” Vội vàng gật đầu đồng ý, thế nhưng Itsuka Ken vẫn không nhịn được mà hơi nhỏ giọng lẩm bẩm một tý về xưng hô này.
Đột nhiên, cảm giác nguy hiểm sinh ra. Theo bản năng, Itsuka Ken nghiêng đầu một chút, sau đó một luồng hắc quang đột nhiên xoẹt qua bên cạnh lỗ tai của cậu.
“Ê! Này! Em tính làm gì đó? Thân là kỵ sĩ, vậy mà em lại định mưu sát chủ nhân? Là kỵ sĩ mà lại phản bội như thế sao? Ê! Này! Alter!”
“Chuyện gì?”
“Đừng có đánh trống lảng! Đòn tấn công vừa rồi là muốn chém thẳng vào đầu của ta chứ?”
“Không có!”
“Cái gì?!!! Vậy cái thứ gì mới xoẹt qua bên cạnh đầu của ta? Chẳng lẽ ta bị ảo giác sao?”
“Đó thật sự là ảo giác!”
“Ta ——”
Nhìn gương mặt bình tĩnh như nước chẳng có một chút biểu hiện nào của Alter, Itsuka Ken buồn bực. Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể chịu thua mà đem những lời mình muốn nói nuốt ngược trở về.
Bất quá nói thật lòng thì cái cách gọi ‘Lance’, ‘Guiny’ cùng với ‘các nàng’ vừa rồi của Alter thật sự đáng để cân nhắc ah. Hơn nữa phản ứng hiện giờ của Alter còn rõ ràng như thế, nói không phải là che giấu thì cũng chẳng ai tin. Nhất định là có điều gì đó ẩn giấu trong chuyện này, chuyện này Itsuka Ken tin chắc.
Itsuka Ken quyết định rồi. Lần sau nếu như có cơ hội, cậu nhất định phải tìm cách ‘nói chuyện’ một chút với con ấu nữ thánh tổ Guinevere kia, hoặc là bạch kỵ sĩ Lancelot cũng được. Không đúng! Dường như là hai ‘người’ đó cũng bị mất ký ức, nếu như vậy thì xem ra lại phải làm cái chuyện thiếu đạo đức kia rồi. Dò xét linh hồn để tìm ký ức quả thật là một phương pháp rất thuận tiện, ừ, thật sự rất thuận tiện.
“Master! Từ gương mặt hiện giờ của ngài, tôi cảm thấy rằng ngài đang nghĩ đến việc gì đó rất là không tốt!”
“Ách ~ ! Không có! Không có! Ta chỉ đang nghĩ tới việc mình phải làm thế nào để nói cho em biết về dã tâm lớn nhất của ta thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!” Tuyệt đối sẽ không bị lộ, bởi vì cặp mắt không linh vẫn đang nhìn cậu chằm chằm đó tuyệt đối sẽ không có cơ hội để nhìn vào trong mắt của Itsuka Ken.
“Khục! Khục! Được rồi! Nếu như em đã không muốn nói rồi thì, là chủ nhân của em, ta sẽ không miễn cưỡng. Dù sao ta vẫn là người theo chủ nghĩa tự do, em không muốn nói thì ta sẽ không ép.”
“Thiết…”
“Ồ? Em vừa mới tắc lưỡi đó sao, Alter?”
“Không có!”
“Em tuyệt đối là có tắc lưỡi! Nói dối không phải là phẩm hạnh của kỵ sĩ!”
“Có thể bắt đầu nói rồi, Master!”
“Cách che giấu thật là kém cỏi!”
“…”
Im lặng? Vậy tức là hoàn toàn cam chịu?
“Thôi được ~ vậy cũng tốt! Dù sao thấy em như vậy thì ta cũng cảm thấy tốt hơn, tối thiểu thì cũng giống ‘người’ hơn rồi. Đừng cứ luôn giữ gương mặt lạnh tanh cùng với con tim vô cảm suốt cả ngày! Vậy giờ, để ta nói cho em biết về dã tâm của ta. Vinh hạnh đi, Alter! Bởi vì ta chưa từng nói cho ai biết về nó.” Ít nhất là ở thế giới này, trong lòng của Itsuka Ken nghĩ như vậy.
Được rồi! Trước không nói tới việc lời nói vừa rồi của Itsuka Ken chân thực tới bao nhiêu, thế nhưng trước mắt thì nó đã hoàn toàn thu hút lấy sự chú ý của nữ vương bệ hạ.
“Đầu tiên, em hẳn cũng đã biết rằng ta không phải là người của thế giới này?” Gật đầu, từ chỗ của Virus đại thần, Alter đã sớm nhận được một phần ký ức có liên quan đến Itsuka Ken
“Nếu vậy thì ta nghĩ nói cho em biết về điều này cũng không sao! Mục tiêu, dã tâm và cũng là mộng tưởng lớn nhất của ta, từ khi ta bắt đầu bước chân để hướng về phía chư thiên vạn giới của mình đó chính là ————”
“Ôi chao? Rốt cục thì mọi người đang muốn nói về việc gì thế?”
“Khục, khục khụ khụ! Em tính hù chết ta sao, Alice!?” Itsuka Ken ho sặc sụa. Thiếu chút nữa là cậu đã bị sự xuất hiện của Alice làm cho nghẹn chết. Tại sao cô công chúa, giờ đã là vương phi lắm mồm này lại chạy tới ngay cái lúc cậu sắp nói về ‘dã tâm khủng khiếp’ nhất của bản thân chứ? Thật đúng là giời ạ! May mắn nữ sĩ, ngài thật đúng là biết cách ‘chiếu cố’ con yêu của mình ơ, khi cho Alice xuất hiện trước khi cậu kịp nói ra dã tâm của mình?
Itsuka Ken dám khẳng định, nếu như cậu lỡ nói ra dã tâm của mình cho Alter mà Alice công chúa lại ‘trùng hợp’ hiện ra và nghe thấy thì, hẳn là chỉ cần có ba ngày thôi, dã tâm của cậu sẽ bị toàn thế giới này biết hết. Lúc đó thì sẽ có vô số lời đồn cùng những chuyện rắc rối sẽ ùn ùn mà cuốn về phía Đọa Thiên Vương, cậu có thể hình dung được là khi đó, số tình huống dở cười dở khóc mà mình phải đối mặt sẽ nhiều ra sao. Alice tuyệt đối sẽ không để cho cậu sống khá giả.
Nói không chừng là lúc nào đó, khi mà cảm thấy rằng mình đang rảnh rỗi đến phát chán, Alice tuyệt đối sẽ lấy danh nghĩa Đọa Thiên Vương Phi để tuyên bố một lần toàn thế giới tuyển phi cho Đọa Thiên Vương để nhìn xem cậu sẽ xử lý ra sao? Nếu như thế thì thật đúng là nhức hết cả ‘trứng’.
“Hù chết? Tại sao sự xuất hiện của em lại khiến ngài bị ‘hù chết’?” Alice rất ngây thơ mà nghẹo đầu hỏi,
“Đương nhiên! Trong đang tập trung nói chuyện mà bỗng dưng xuất hiện một cái linh thể thổi qua một cái rồi nói chen vào cuộc nói chuyện của bản thân thì sao có thể không giật mình được chứ? Ủa mà… sao u thể của em lại ở đây? Không phải là em vẫn đang nói chuyện phiếm với Erica sao? Nói xong rồi?”
“Không sao! Không sao! Chỉ là chia lìa u thể thôi, sao có thể ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của em chứ? Sáu năm qua, em đã thành công trong việc khiến cho mình có thể phân tâm đa dụng, chỉ là phân chia u thể thôi, bản thể của em vẫn có thể làm việc tự nhiên như thường.”
“Cái gì? Thực sự như vậy?”
Itsuka Ken cố tình biểu hiện ra là mình rất giật mình. Mặc dù trong lòng của cậu quả thật là có một chút kinh ngạc, thế nhưng hoàn toàn không đủ để cậu có thể trông ‘khiếp sợ’ tới như biểu hiện lúc này, chỉ là nếu muốn đánh trống lảng với Alice, không diễn kịch một chút là không được.
“Bởi vì vua không ở, thế nên em không thể dừng bước chân của mình lại, vì em không thể biết được là sau khi ngài lại xuất hiện trước mặt em, ngài đã đi xa thêm đến mức nào rồi. Em không muốn bị vua của mình vứt bỏ lại sau lưng. Huống hồ, hiện giờ ngài còn có tân… muốn gia nhập, em cảm thấy là áp lực lực cạnh tranh của mình rất lớn.”
“ ‘Tân’ cái gì?” Alter bỗng nhiên chen vào hỏi.
“Đương nhiên là tân…”
“Ý của Alice là thiếp thân tùy tùng mới, Erica và em là kỵ sĩ, còn Alice là miko riêng của ta. Chỉ là Alice cảm thấy rằng nếu như có một kỵ sĩ hay miko mới cường thế và mạnh mẽ hơn em ấy nhiều quá thì em ấy sẽ bị thất thế trước mặt ta. Dĩ nhiên là ta hoàn toàn không có suy nghĩ này, chỉ là Alice thường hay có những lo lắng đơn phương như vậy.”
“Đây là sự thực sao? Nếu như vậy thì ý của bệ hạ là Alice sẽ vĩnh viễn nằm ở vị trí thứ nhất?” Giống như là vừa nghe được điều gì đó vô cùng cao hứng, Alice chợt nhảy cẫng lên và nhào vào trong ngực của Itsuka Ken để ngồi.
“Ta không có nói như vậy!”
“Ôi chao ~~~? Vậy tức là ngài muốn vứt bỏ em sao?”
“…”
Nhìn Alice đang ‘ấm ức’ mà uốn éo ở trong ngực mình, Itsuka Ken đã chẳng biết phải nói gì rồi. Mặc dù bên ngoài, biểu hiện lúc này của Alice chỉ như là một cô bé ngây thơ trong sáng đang tìm cách để làm nũng, thế nhưng thực chất bên trong, theo những gì Itsuka Ken hiểu biết về White Princess, phỏng chừng là cô nàng đang có cảm một tá những ‘âm mưu đen tối’ để chờ mà gài bẫy Itsuka Ken. Chẳng phải người ta thường nói rồi sao: “Bất kể là trắng, vàng, cam, đỏ hay là đen, chỉ cần là ‘trường mao’ rồi thì toàn bộ cắt ra đều là ‘hắc’.”.
Hơn nữa từ xưa tới giờ, Alice vẫn luôn nổi tiếng là một con hồ li tinh, có thể đem người ta hố chết mà không chừa lại chút cặn, bằng không mà tại sao lúc này, lãnh địa của Hoàng Tử Đen Alec chỉ còn lại có một chút xíu như thế? Cho dù là vì anh không thích để ý vào việc đó và bị Itsuka Ken ảnh hưởng chút, thế nhưng thuộc hạ của anh cũng không phải là ăn chay.
“Chị Alter ~ chị nói nếu như mà về sau, vua của chúng ta có càng nhiều nữ kỵ sĩ, miko, nữ campione v… v… đi theo để tùy tùng thì có thể vắng vẻ và bỏ quên chúng ta hay không?”
“Ta bảo, chẳng lẽ em không thể có chừng mực được chút sao, Alice? Ta là người như thế sao? Hơn nữa từ khi nào mà em với Alter trở nên thân mật tới như vậy rồi? Hơn nữa muốn Alter thừa nhận em để em có thể gọi là ‘chị’ không dễ như…”
“Có ta ở đây, không có ai có thể tùy tiện lấy được tư cách để phụng dưỡng master!”
Itsuka Ken trừng lớn hai mắt, Alter vậy mà lại đồng ý trả lời? Không ngăn cản? Hơn nữa còn bằng lòng cho phép Alice gọi là ‘chị’? Dễ như vậy?
“Ha ha ~ vậy thì tốt quá! Nếu như là chị Alter đồng ý làm người xét duyệt, vậy thì không sợ yêu ma quỷ quái và hồ li tinh bỗng nhiên xuất hiện mê hoặc bệ hạ rồi ~ ! Thật là tốt quá!” Đôi mắt sáng lên, khóe miệng của Alice kéo lên một nụ cười ‘gian xảo’ khi ‘gian kế’ của mình thành công.
Nhìn Alice như vậy, Itsuka Ken mặc niệm thay cho cô. Alice ơ, em quá coi thường Alter rồi. Với nữ vương đại nhân, trừ khi em dùng thực lực tuyệt đối của mình để xài ‘dương mưu’ một cách chính đại quang minh, bằng không thì mọi quỷ kế âm mưu cũng đều sẽ bị nữ vương đại nhân chơi chết, bất kể là bạn hay thù. Bởi vì cậu đã từng phải ăn rất nhiều vị đắng vì chuyện đó rồi.
Quả nhiên, sau khi Alice hỏi tiếp thì cô lập tức bị hố. Alice hỏi: “Nếu vậy, chị Alter, chị cảm thấy là em có tư cách để phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ không?”
“Không!”
“Ah ——?” Mặt của Alice cứng đờ.
“Bất luận là cô hay Erica đều giống nhau, vẫn còn cần quan sát! Cả hai đều chưa có tư cách nhận lấy đặc quyền này!”
“Phụt —— ha ha ha ha… ha ha ha ha… ha ha ha ha… Cười chết ta! Ha ha ha ha… Cười chết ta rồi, Alice nhé ~ ha ha ha ha… ha ha ha ha…”
Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc tựa như vừa ăn phải một đống ruồi của Alice, Itsuka Ken thật sự nhịn không nổi mà cười lớn.
Quá sảng khoái! Thật đúng là quá sảng khoái! Hồ ly gặp phải sư tử, muốn giở trò cũng chỉ có thể lạnh run! Không hổ là Alter của cậu nha! Yêu em chết mất, Alter nhé ~ !
“Nếu vậy thì giờ, ngài cũng nên nói về dã tâm của mình, master!”
“Ây ~~~” Itsuka Ken nghẹn họng, có công chúa Alice ở đây thì làm sao nói được. Quả nhiên, thu hồi lời vừa rồi! Không thể nào tùy tiện mà buông lỏng cảnh giác với hắc nữ vương đại nhân, bằng không là sẽ bị hố chết.
Đắc ý quá mức là sẽ bị sét đánh à!