Là campione thứ tám sinh ra ở Italy và là minh chủ của toàn bộ các hiệp hội ma thuật ở Nam Âu, Salvatore • Doni được đánh giá là một vị vua vô cùng hiếm thấy. Về kiếm thuật, thì đây quả thật là một kiếm khách với kiếm kỹ và thiên phú đạt tới hàng vô song từ trước cả khi trở thành campione, học một lần liền thông, hơn nữa còn có thể lập tức ứng dụng một cách linh hoạt và phi thường hiệu quả và trong thực chiến thì hẳn cũng xứng với từ ‘vô song’ đi?
Thế nhưng hình như khi mà đã mở cánh cửa chính ra cho một người rồi thì bình thường vận mệnh sẽ chẳng bao giờ mở luôn cả cánh cửa sổ cho người đó hết, thế nên Salvatore • Doni ngoại trừ thiên phú vô song về kiếm pháp thì anh hoàn toàn chẳng có một chút thiên phú nào về những thứ còn lại, hoặc là nên nói tất cả mọi thiên phú của anh trừ kiếm thuật ra thì đều nằm dưới đáy của vạch tiêu chuẩn.
Bất luận là thiên phú về phép thuật, giao tiếp, kiến thức, cai trị v… v… Salvatore • Doni đều là một gã ngốc từ đầu tới đuôi, có thể nói là ngoại trừ kiếm ra thì Salvatore • Doni thật sự chẳng biết được gì hết, chân chính là ‘chẳng biết được gì hết’, đến nỗi thậm chí có đôi khi cả những thuộc hạ thân cận nhất của Salvatore • Doni cũng đặt câu hỏi rằng liệu có phải bộ não của cái tên này chỉ tương đương với sinh vật đơn tế bào hay không.
Đầu óc đơn giản kết hợp với tính cách cũng đơn giản, nếu chỉ dựa theo biểu hiện bên ngoài, Salvatore • Doni hoàn toàn là một gã đần không kém không hơn.
Thế nhưng, điều tréo ngoe ở đây lại là không ai có thể xem thường được cái tên đần đến cực hạn này, bởi vì ngoài thân phận là một gã đần ra thì Salvatore • Doni còn là một kiếm sĩ vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến mức chỉ dựa vào kiếm kỹ cũng có thể tổn thương đến thần linh, cũng vì vậy mà Salvatore • Doni mới thành công lợi dụng lúc Dị Thần Nuadha bị thương để giết chết và trở thành Diệt Thần Vương Giả.
Nếu phải dùng một cách so sánh hình tượng để hình dung về kiếm kỹ của Salvatore • Doni thì, coi như không dùng đến quyền năng của thần linh, chỉ cần dựa vào kiếm kỹ và sức hồi phục của bản thân sau khi trở thành campione, Salvatore • Doni hoàn toàn có thể đánh tay đôi cùng một lúc với tất cả mọi kỵ sĩ và ma thuật sư có mặt trên thế giới, hơn nữa phần thắng còn cao hơn 8 thành.
‘Hắn là một kẻ ngu hoàn toàn không thông lẽ thường, thế nhưng lại là một anh hùng chân chính. Cho dù có tập hợp vũ lực của tất cả mọi chú thuật sư có mặt trên thế giới này lại với nhau cũng không thể nào chiến thắng được hắn, hắn là kẻ ngốc, nhưng là anh hùng thực sự và cũng là một con quái vật không kém không hơn.’ Đây chính là lời đánh giá của vị vua thứ chín được sinh ra sau sự kiện của đảo Sardegna, Erica • Blandelli, về Salvatore • Doni.
Có thể khiến cho cả Erica cũng phải xưng là ‘quái vật’ thì cũng có thể hiểu là dị chất của Kiếm Vương đặc biệt đến thế nào rồi.
Bất quá những lời nhận xét này chỉ là những lời nhận xét của Erica về Salvatore • Doni trước khi cô trở thành Campione mà thôi, về phần bây giờ thì nhận xét đó ở trong cô đã thay đổi ra sao thì không biết được rồi.
Khác với những vị vua khác như Hoàng Tử Đen Alec hay Bạch Phi Alice, Doni từ xưa tới nay không hề có bất cứ tổ chức lớn nào trực thuộc dưới tay, bởi vì tính cách của anh không thích hợp làm thống lĩnh, và vì thế anh chẳng muốn đi làm.
Không có tổ chức lớn trực thuộc và chỉ có một vài thuộc hạ thiếp thân, Doni cảm thấy mình sống rất là ung dung và thoải mái, bởi vì anh chẳng cần phải bận tâm đến điều gì cả. Không cần phải lo lắng nhiều gì về những thứ lung ta lung tung như những tổ chức lớn, lại có thể có thuộc hạ xử lý những việc phiền toái nhỏ có thể xảy ra bên cạnh mình, khi cần thì chỉ cần nói một tiếng thì thuộc hạ sẽ tự động làm thay, chẳng cần anh phải động não.
Ví dụ như là hành trình đến Rome lần này, Doni chỉ là vô tình đi dạo lung tung khắp chốn rồi sau đó vô tình đến đây, kế đó lại nhờ vào cảm giác nhạy bén của bản thân mà vô tình nhận ra được là quảng trường Venezia, hoặc nên nói là đấu trường La Mã nằm ngay giữa thành phố Rome đang tỏa ra những luồng khí kỳ lạ không rõ nên muốn tìm kiếm một chút.
Tò mò và muốn tìm hiểu về điều mình vừa phát hiện, thế nhưng Salvatore • Doni nhớ rõ là mỗi khi xảy ra những chuyện như thế này, dù anh có muốn hay không thì luôn sẽ có những phiền phức nhỏ sinh ra khiến anh bị quản gia của mình cằn nhằn liên tục, vì thế anh quả quyết mà quăng ra một lệnh triệu tập đối với những tổ chức pháp thuật có mặt ở Rome tới để bàn giao cho họ việc chuẩn bị xử lý những rắc rối nhỏ có thể sẽ xảy ra tiếp theo, còn về việc tổ chức nhận được lệnh triệu tập là tổ chức nào thì anh chẳng muốn để ý.
Đối với Doni thì việc có tổ chức nào làm việc cho anh hay không hoặc là tổ chức đó ra sao đều không phải là điều anh cần quan tâm, chỉ cần có thể xử lý những phiền toái nhỏ xảy ra sau đó cho anh thì tổ chức nào cũng được, nếu không có thì dùng vũ lực để ép buộc khiến đối phương sợ hãi là được rồi, hẳn bọn họ sẽ nghe lời đi?
Mặc dù là một lên ngốc chân chính từ bộ não đến tính cách, thế nhưng Salvatore • Doni lại là một kiếm sĩ thật sự, vì thế việc thờ phụng sự võ dũng của anh cũng rất là rõ ràng và đơn thuần: thắng – vậy thì có thể khiến đối phương nghe lời, thua – vậy thì nghe lời đối phương, thế thôi.
“Ah! Ah! Phiền chết rồi!!! Rốt cục thì giấu ở đâu?” Dưới lòng đất của đấu trường La Mã vang lên tiếng gào của một tên ngốc nào đấy.
Đấu trường La Mã là một trong những biểu tượng nổi bật nhất cho nền văn minh của Đế Quốc La Mã cổ đại, đây là một di tích lịch sử có thể nói là quan trọng đứng hàng bậc nhất đối với nền văn hóa của Rome. Thế nhưng lúc này, bên dưới đấu trường, vùng đất đai bên dưới của nó đang bị một tên ngốc đào ra vô số hang động cứ như là hang chuột chũi vậy, chỉ là cái hang chuột chũi này hơi lớn một chút.
Hiện giờ, Salvatore • Doni đang đi lung tung khắp nơi trong vô số những cái hang đã được đào sẵn từ trước cùng với những cái hang nhỏ được chính tay anh ‘đào’ ra. Việc di chuyển của anh hoàn toàn không có kế hoạch, anh chỉ đơn giản là đang dựa theo cảm giác của mình về luồng khí tức vẫn đang không ngừng tỏa ra để đi thôi, và lúc này thì anh đã ở độ sâu tối thiểu là hơn 100m so với mặt đất.
Anh cứ đi theo cảm giác của mình dọc theo những cái hang đã được đào sẵn, nếu không có đường thì trực tiếp đục ra một cái hang và đi tiếp. Hiện giờ thì anh chỉ muốn tìm tới nơi mình đang muốn tìm, còn cái hang nằm sâu dưới lòng đất này tại sao lại được xây dựng, đã được ai thiết kế ra, xây dựng ra sao và từ khi nào, dẫn tới đâu v… v… thì anh chẳng có hứng thú để biết.
Hiện giờ thì anh chỉ muốn tìm ra được luồng khí tức không rõ kia để giao chiến mà thôi. Luồng khí tức này khiến cho máu trong người anh sôi trào, thanh kiếm và cơ thể đã sắp han rỉ vì không được chiến đấu nhiều của anh cũng đã bắt đầu phát ra những tiếng vang ‘kèn kẹt kèn kẹt’ như đang dần trở vào thế chuẩn bị để đối mặt với trận chiến sắp xảy ra.
Khác với hầu tước Voban của Đông Âu, mặc dù Doni cũng là một kẻ vô cùng mong được gặp gỡ Dị Thần và chiến đấu, thế nhưng mục đích của anh lại không giống lão hầu tước. Hầu tước Voban sở dĩ thích tìm ra Dị Thần để chiến đấu, đó là và ông ta muốn cướp lấy thêm quyền năng để có thể khiến cho bản thân mạnh hơn, cũng vì thế mà khi muốn tìm ra Dị Thần, ông ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn mà làm ra vô số những việc thương thiên hại lý.
Doni thì khác, anh chỉ đơn thuần muốn được chiến đấu cùng với những Dị Thần mạnh mẽ bằng chính thanh kiếm của mình mà thôi. Đây là bản chất của Salvatore • Doni và cũng là bản chất thuần túy nhất của tất cả mọi kiếm sĩ có mặt trên đời này. Chỉ là, điều khác biệt giữa Salvatore • Doni và những kiếm sĩ thông thường đó là kiếm của anh quá thuần túy, thuần túy đến ngu si, tựa như anh cũng chỉ là một cây kiếm.
Ngu si, đần độn, thuần túy, dở hơi, không thông lẽ thường v… v… Nếu lấy thân phận của một ‘người’ để nhận xét thì Salvatore • Doni thật sự rất khác thường, thế nhưng nếu lấy thân phận của một cây kiếm để nói thì Salvatore • Doni quả thật là bình thường đến cực hạn. Vì thế, cách cư xử thường thấy của Salvatore • Doni đó là dùng kiếm của mình để đáp trả lại tất cả mọi thứ đánh về phía anh, bất kể đó là sự tấn công hay lời khiêu khích.
Kiếm và chiến đấu, đây chính là bản chất và cũng là thứ duy nhất mà Doni cảm thấy hứng thú, vì thế nếu như có bất kỳ kẻ nào đánh về phía anh, cho dù đó là Thần Vương, Địa Mẫu Thần, chú thuật sư hoặc là campione, anh cũng đều sẽ vui vẻ và hưng phấn mà vung kiếm. Nhất là với Dị Thần và Campione, chỉ cần bị anh phát hiện thì bất kể ba bảy hai mươi mốt, điều đầu tiên anh làm sẽ là chém trước nói sau, chém xong rồi mới quyết định xem là nếu lần sau còn gặp lại thì có nên chém tiếp hay không, chỉ cần kẻ đó còn sống sau cuộc chiến đầu tiên với anh.
Về phần những thứ khác, nói thật lòng thì trên thế giới này, những thứ hoặc những người có thể được Doni nhớ đến cũng không nhiều, tên thì càng chẳng có bao nhiêu. Anh chẳng có hứng thú gì với những thứ yếu đuối hoặc không thân với mình, cho nên anh sẽ không lãng phí chỗ trống vốn không nhiều ở trong não để đi nhớ những thứ nhàm chán như thế.
“Mặc dù bỗng nhiên có thể cảm nhận được khí tức như thế thì đúng là vận may bất ngờ, thế nhưng tìm lâu như vậy vẫn không thể tìm được là sao? Không đúng nha! Rõ ràng là mình đi theo hướng của hơi thở này cơ mà? Tại sao đi mãi mà hơi thở này vẫn y chang như vậy? Không dày hơn cũng không mỏng đi, vậy tức là khoảng cách vẫn bị giữ y nguyên? Nói vậy chẳng phải mình đi không suốt 2 tiếng sao?” Trên lưng cõng lấy một chiếc hộp bằng đồng hình ống dài, một thanh niên điển trai có mái tóc vàng mặc một bộ đồ hưu nhàn với chiếc quần dài màu trắng khó chịu mà gãi đầu.
Thanh niên tóc vàng này chính là kiếm vương Doni. Cách ăn mặc tùy ý, vẻ ngoài đẹp trai cùng với thân thể thon gọn, cao ráo và săn chắc một cách tiêu chuẩn của người phương Tây, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì Doni hoàn toàn có thể đứng nhất trong việc được chọn để nhận lấy một vai chính trong một bộ phim nổi tiếng nào đó, chỉ là nụ cười ngây ngô nhưng sáng lạn trên mặt anh lại phá hủy đi khí chất thần tượng hoàn mỹ vốn nên xuất hiện trên cơ thể có ngoại mạo đẹp trai như thế này.
“Tiếp tục như vậy nữa là không được. Coi bộ mình lại phải dùng tuyệt chiêu rồi.” Biểu lộ của Doni thoáng trở nên nghiêm túc một chút, nếu nhìn vào thì thật đúng là khiến cho người ta tưởng rằng anh thật sự có tuyệt chiêu nào đó để tìm ra nguồn gốc của hơi thở mà mình đang truy tìm, chỉ là nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy là tay của anh đang sáng lên ánh bạc. Xem ra anh chàng chỉ đơn thuần là lại muốn làm cái chuyện trước đó vẫn làm thôi.
Đôi tay phát ra ánh bạc và chém về phía trước, chẳng biết từ lúc nào thì cánh tay vốn làm bằng máu thịt của anh đã biến thành một cánh tay màu bạc được làm bằng kim loại.
“Xoạch!” Chỉ một vài cái chém nhẹ đơn giản về phía trước, bức tường đá màu đen đang cản trước mặt của Doni đã bị anh chém đứt thành từng mảnh vụn.
Đây chính là quyền năng mà Doni đã cướp được sau khi giết chết thần vương Nuadha của thần thoại Celtic, quyền năng này gọi là ‘Ripping Arm of Silver’, năng lực là giúp cho Doni có thể cắt đứt tất cả mọi thứ. Hiện tại thứ mà Doni đang dùng chỉ là dạng đơn giản nhất của nó, bởi vì cắt có một bức tường thì thật sự không đáng để hoàn toàn khởi động quyền năng, một phần là đã đủ, cũng bởi thế mà Doni không cần phải niệm lên thuật tự của quyền năng, còn nếu như dùng hết sức thì ngôn linh là thứ không thể thiếu.
“Không biết là nếu đi tới cuối cùng thì sẽ gặp được cái gì nhỉ?” Doni cười ngây ngô nói.
Một đường đi, một đường chém, men theo khí tức, Doni cứ tiếp tục đi, gặp phải chướng ngại thì lập tức chém, lần này thì anh quyết định là chỉ cần cản đường là trực tiếp chém chứ không chờ tới khi đi vào ngõ cụt thì mới ‘đào hang’ nữa. Dần dần, theo khí tức anh cảm nhận được trở nên càng ngày càng rõ ràng thì nụ cười hưng phấn đã không tự chủ được mà hiện lên trên mặt của Doni.
“Bành… Bành… Bành… Bành… Bành… Bành… Bành… Bành……”
Tiếp tục hao phí hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng, khi khí tức đã trở nên nồng nặc đến không thể nhầm lẫn được nữa, Doni cũng gặp được bức tường cuối cùng ngăn cản anh đi đến nơi phát ra khí tức.
Đây là một bức tường được bao trùm bởi ánh sáng thần thánh màu vàng.
“Ồ? Đây là cái gì nhỉ? Luồng cảm giác thấm vào linh hồn này… Hình như có chút tương tự với chú lực thần thánh của Saint George’s?”
Nhìn toàn cảnh của bức tường, Doni phát hiện là ở trung tâm của bức tường có một cánh cổng ánh sáng màu vàng, trên cánh cổng có khắc lấy vô số văn tự hoa lệ nhưng thần thánh. Hơi ngơ ngác mà đi về phía cánh cổng, giương mắt nhìn kỹ, Doni phát hiện có một dòng chữ nhỏ được khắc vào một góc khuất của cánh cổng.
“Hung… Tàn… Hiếu… Sát… khát máu… Phản… Bội… Đạo đức… Bất nhân… Bạo Quân… Phong ấn… Không sai… Thiên chúa… Amen… Môn đồ… St. Peter… St. Paolo… Nguyện… Suốt đời… Cầu nguyện… Bôi tiêu… Sát khí… Than thở… Nghĩa là sao? Đây là phong ấn do St. Peter và St. Paolo đồng thiết lập!?”
Phiên dịch hết những từ ngữ mình đọc được xong, Doni cảm thấy thất kinh vì những gì mình nhìn thấy. Không đơn thuần chỉ vì sự thán phục và sợ hãi đối với phong ấn được hai vị thánh giả tạo nên bằng cách hi sinh cả tính mạng của mình, Doni cảm thấy thất kinh còn bởi vì nỗi bất ngờ quá lớn đối với vị ‘Bạo Quân’ được nêu trong dòng tuyệt ngôn. Có thể khiến cho cả hai vị thánh giả đều phải liên thủ và hi sinh cả tính mạng để phong ấn, cái tên như thế rốt cục là ai?
Giờ thì Doni cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về thân phận của người đang bị phong ấn.