“Chẳng lẽ chỉ cần là phái nữ thì thừa số ‘mua sắm’ cũng đều cao như vậy? Hai em không thể học Alter một chút về mặt này sao?”
Nhìn mấy hiệp sĩ đáng thương của Copper-Black Cross đang phải xách theo cả núi quà vặt bị hai cô gái mua được đi ở phía sau, Itsuka Ken cảm thấy có chút nghẹn họng, cậu chưa bao giờ tưởng tượng được là khi cô gái đi dạo phố và mua đồ lại có thể trở nên kinh khủng như thế này. Nhìn những vị hiệp sĩ khi bình thường có thể chiến đấu cả hàng tiếng trời mà không đổ lấy một giọt mồ hôi nào mà bây giờ lại phải đổ mồ hôi như suối chỉ vì phải khiêng lấy một đống đồ ở đằng sau, Itsuka Ken thật sự cảm thấy may mắn.
May mà mình là chúa tể được hai cô gái toàn tâm thờ phụng hơn nữa còn có Alter đi ở bên, bằng không thì cậu đoán chừng là giờ phút này mình có thể cũng đã trở thành một thành viên của mấy hiệp sĩ đang đi ở phía sau rồi chứ? Nghĩ đến cái cảnh tượng đó, Itsuka Ken cảm thấy mồ hôi hột đang tuôn ra đầy trên đầu (…(︶︿︶)…).
Tới Milan này cũng đã được rất nhiều ngày rồi, thế nhưng hiện giờ, Itsuka Ken vẫn không có quyết định lên đường mà vẫn tiếp tục ở lại thành phố này thêm một thời gian. Nếu theo dự tính lúc đầu, cậu sẽ tới Nhật Bản ngay sau khi lấy được Gorgoneion, chỉ là bây giờ, Gorgoneion đã không xuất hiện ở Ý mà trực tiếp lưu lạc tới cực đông đảo quốc, hơn nữa cũng đã biết được vị trí cụ thể nên cậu cho rằng mình cũng chẳng cần phải gấp làm gì.
Hiện giờ, Athena vẫn bặt tăm bặt tích, vẫn chưa hề có bất cứ dấu hiệu nào ở bất cứ nơi nào trên thế giới cho thấy rằng vị nữ thần này đã xuất hiện. Hơn nữa thông qua điện thoại, Itsuka Ken cũng biết là Kusanagi Godou đã trở lại với cuộc sống thông thường của mình, mặc dù cũng đã có tổ chức pháp thuật của Nhật Bản tiếp xúc với cậu ta, thế nhưng ngoại trừ việc tiếp xúc để duy trì liên lạc và hướng dẫn cho cậu biết về thế giới chú thuật ra thì tất cả những thứ còn lại đều không có gì thay đổi. Cho nên tạm thời không cần phải làm phiền đến cuộc sống bình thường hiếm hoi lúc này của cậu ta làm gì.
Còn về Gorgoneion, thông qua con đường tình báo của Alice, Itsuka Ken cũng đã biết được là nó đã nằm ở trong tay của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, cho nên hẳn cũng đã bị phong ấn, vì vậy thì lúc này, cho dù Athena có lập tức xuất hiện đi nữa thì cũng sẽ không thể tìm được Gorgoneion một cách dễ dàng. Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử là tổ chức pháp thuật lớn nhất của Nhật Bản có bối cảnh của chính phủ Nhật, vì thế việc phong ấn Gorgoneion trong thời gian ngắn đối với bọn họ cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Cho nên nói tóm lại là hiện giờ, Itsuka Ken cảm thấy mình không có gì phải gấp gáp, hoàn toàn có thể ở lại Milan và đi dạo đây đó chung một chút với Alice và Erica cho vui, chỉ là bây giờ thì cậu thật sự rất hối hận vì quyết định này của mình. Đây quả thật là tự tìm đường chết ah!
Vốn dĩ cậu còn cho rằng, Erica với Alice dù sao cũng đã là campione, là vua của thế giới, hơn nữa trước khi trở thành campione thì cũng đã là những quý cô cao quý nhất của thế giới, các cô muốn thứ gì thì cũng đều có hết cả rồi, cho nên có lẽ các cô sẽ không giống với những cô gái bình thường, khi đi mua đồ sẽ không thích chiếm món hời nhỏ, nếu vậy thì việc đi mua sắm hẳn cũng nên bình thường một chút đúng không?
Sai! Sai rồi! Cậu thật sự rất muốn quất một cái vào đầu của mình vì cái ý nghĩ ngây thơ đó, con gái một khi đã đi mua đồ rồi thì cỡ nào cũng sẽ trở nên điên cuồng bất kể giai cấp. Cho nên trong suốt mấy ngày qua, Itsuka Ken có thể nói là chỉ có thể đi theo sau lưng hai cô gái để nhìn các cô mua đồ. Thế nhưng nếu mua đồ bình thường thì cũng thôi, nếu như các cô chịu đi vào trong các thương trường lớn mà mua thì đã chẳng có gì phải bàn, có mua bao nhiêu đi nữa thì cũng sẽ chỉ là một đống số liệu, chẳng có phiền hà gì ráo.
Thế nhưng không, hai nữ quý tộc ‘không đứng đắn’ của chúng ta căn bản không chịu vào những nơi hiện đại và thời thượng như thế để mua sắm cho đàng hoàng, các cô chỉ chuyên lựa chọn mấy cửa hàng nhỏ bán rong nằm bên các vệ đường của Rome mà mua đầy những thứ lung ta lung tung, và cậu thật sự không thể nào hiểu được là các cô lại mua những thứ như thế làm gì.
“Đó là tại vì Alter đại nhân không gặp được thứ khiến ngài ấy cảm thấy hứng thú. Nếu như ngài ấy gặp phải thứ mình thích thì Alter đại nhân nhất định cũng sẽ mua!” Erica lẽ thẳng khí hùng.
Erica nói mà không có một chút nghi ngờ nào, bởi vì chính bản thân Erica và Alice vì nguyên nhân đó nên mới chọn đi mua đồ ở những quán vỉa hè. Là những quý cô sang trọng và cao quý đứng hàng bậc nhất của thế giới, Erica và Alice thật sự không thiếu những nhà nghiên cứu, thiết kế cũng như sản xuất để có thể chế tạo trang sức và những vật phẩm cá nhân riêng cho các cô. Nước hoa, túi xách, quần áo, đồ trang sức, khuyên tai… tất cả những thứ đó, các cô đều đã có được thứ phù hợp với chính mình nhất đến mức chẳng còn có thể tìm ra thêm thứ gì thích hợp hơn được nữa rồi, thế nên đối với những món hàng như thế được bày bán ở những trung tâm mua sắm lớn, các cô chả buồn đi để ý.
Thế nhưng trái lại, đối với những món hàng thiên kỳ bách quái đủ các chủng loại và kiểu dáng ở trong những cửa hàng phố lớn ngỏ nhỏ, Erica và Alice lại cảm thấy hết sức là quan tâm và vui vẻ khi mua sắm. Dường như thứ các cô mong muốn không phải là bản thân hàng hóa mà là các cô cảm thấy thỏa mãn với cảm giác tò mò, tìm kiếm, bất ngờ, kích thích và sung sướng khi đi có thể tìm ra và ‘đào được bảo vật’ khi đi mua đồ như thế này.
Cũng vì thế mà mỗi khi đi qua từng cửa hàng hoặc hàng quán ven đường, bất kể là trong đó có bán thứ gì, từ đồ cổ, văn vật, hóa thạch, mỹ nghệ, thậm chí là cả chăn nệm nữa, các cô cũng đều kiên nhẫn mà tạt vào trong, tối thiểu là một vòng để hi vọng rằng mình có thể vồ được ‘con mồi’ nào đó hợp ý. Itsuka Ken thật sự không hiểu là mấy cái trước thì còn được, thế nhưng cả ‘chăn nệm’ cũng phải tạt vào tìm kiếm, có thể tìm kiếm được cái gì? Chẳng lẽ có thể kiếm được chiếc gối nào đó mà hoàng đế La Mã từng ngủ sao?
“Cho dù Alter có cảm giác hứng thú với thứ gì đó thì em ấy cũng sẽ không xằng bậy và điên cuồng mà mua hết tất tần tật mọi thứ như em. Em nhìn em xem… không đúng, em nhìn mấy hiệp sĩ đang đi theo sau lưng của chúng ta xem. Em nhìn xem rốt cục là em đã mua bao nhiêu thứ chỉ trong một ngày rồi? Hơn nữa đường đường là Diệt Thần Vương Giả mà lại đi mua đồ cái kiểu chặt chém hàng với đầu cơ như vầy chẳng lẽ em không thấy là hơi quá đáng rồi sao?”
“Ngài nói như thế là không đúng nha, bệ hạ. Đó là chỉ là thủ đoạn mua bán một cách công bằng thôi, một bên muốn mua và một bên muốn bán, không có bên nào cưỡng ép hay đe dọa bên nào. Khi cả hai bên đều cho rằng mình đã có nhận thức rõ ràng về giá trị của vật mà hai bên đồng ý trao đổi thì đó không gọi là chặt chém hay đầu cơ, đó gọi là đồng giá trao đổi.” Erica lẽ thẳng khí hùng mà biện minh cho hành động của mình, giống như rằng đó là chuyện đương nhiên.
“Đồng giá? Em gọi cái đó là ‘đồng giá’? Một văn vật quý báu có tuổi thọ hơn một ngàn năm trước mà lại bị em dùng cái giá của hàng mỹ nghệ bên hè phố để mua thì không gọi đầu cơ thì gọi là cái gì? Hơn nữa đừng có ngụy biện với ta, ta đương nhiên biết rằng cái gì thật sự là đồng giá trao đổi, đừng có dùng phương thức đó để đánh trống lảng, thứ ta muốn nói là ý thức tự giác của em kìa.” Itsuka Ken trợn trắng mắt (…(O_O)…).
“Thế nhưng tại sao em lại phải làm như thế chứ ~ ? Em cảm thấy là mình không cần phải chịu trách nhiệm cho sự ngu ngốc của những người không thân cũng chẳng quen với mình. Ai bảo họ dốt khi không thể nhận ra được giá trị của món hàng mà mình bán chứ? Em cảm thấy là mình rất sung sướng khi làm việc này, chẳng lẽ ngài muốn em phải từ bỏ sự sung sướng của mình vì những người như thế sao?”
“Đúng vậy nha! Em cũng cảm thấy như vậy. Erica thật giỏi, có thể dùng tuệ nhãn để mua được thứ đáng giá như vậy mà chẳng phải mất bao nhiêu tiền.” Alice tán đồng ý kiến của Erica và lên tiếng tán thưởng. Này! Em mà nói như thế thì Erica sẽ làm trầm trọng hơn nữa đấy!
“Thiệt tình, ta đúng là có chút không hiểu nổi. Chẳng lẽ với những người như các em thì tiền còn có ý nghĩa gì sao?” Nhìn hai cô gái như vậy, Itsuka Ken cũng chỉ có thể thở dài chịu thua.
“Không thể nói như thế nha, vua của em. Vì vương triều sau này của ngài sẽ cần rất nhiều tiền cho rất nhiều việc, vì thế từ giờ trở đi, em phải từ từ mà tích lũy lấy tài sản và gốc gác cho vương triều của ngài.”
“Vương triều? Tha cho ta đi, cái chuyện phiền phức như thế ta chẳng muốn đi làm. Hơn nữa nếu dựa theo cách nói của em, khi ta đã hàng phục sạch tất cả các campione đang có mặt trên thế giới cũng như giết sạch tất cả mọi dị thần có thể xuất hiện và xây dựng được vương triều, không đúng, lúc đó hẳn là hoàng triều của ta rồi, vậy thì ta còn cần tới tiền làm cái quái gì nữa? Khi đó ta hét một tiếng thì có thứ gì ta muốn mà thế giới này dám không đưa lên cho ta không, ta còn cần tiền làm cái gì?”
“Tiền chỉ có ý nghĩa khi chúng ta cần dùng tới giá trị ảo mà nó được ban tặng bởi thể chế kinh tế của nhân loại, không có giá trị ảo đó thì nó cũng chỉ là một đống rác không hơn không kém. Khi mà ta đã hoàn toàn là Đại Ma Vương, hoặc nên nói là Ma Đế thống trị toàn thế giới thì tất cả mọi giá trị thực cũng đều đã là thứ ở trong tay ta, khi đó ta còn cần tiền làm gì?”
Mặc dù những lời trên chỉ là những lời phun tào của Itsuka Ken, thế nhưng lời của cậu thật sự quá khiến cho người ta hiểu lầm, vì vậy cả ba cô gái đều không cho rằng cậu chỉ đang nói giỡn.
“Ngài nói thật sao, bệ hạ? Ôi thưa chúa tể của tôi, em chưa bao giờ có thể nghĩ rằng ngài lại có một dã tâm khổng lồ đến như vậy! Chỉ là như thế thì mới đúng là chúa tể của em. Xin ngài cứ yên tâm, thưa bệ hạ! Erica Blandelli xin được cam đoan rằng cho dù có phải biến cả thế giới này thành kẻ thù thì em cũng sẽ hoàn thành dã vọng đó cho ngài, ngài nhất định sẽ là vị vua đầu tiên thống nhất toàn thế giới.” Hai mắt của Erica phát sáng, sau đso cô lập tức vỗ bộ ngực căng đầy của mình để cam đoan.
“Thật không ngờ được! Từ khi nào mà ngài lại có chí hướng như thế? Nếu vậy thì em cũng có thể yên tâm.” Alice thì dường như vừa bỏ được một trách nhiệm nặng nề nào đó ở trên vai mà thở phào nhẹ nhõm, biểu lộ trên mặt cô lúc này có chút vui mừng.
“Đây là dã tâm của ngài sao, master?” Alter chợt lên tiếng và dùng đôi mắt không linh màu hổ phách của cô để nhìn về phía chủ nhân của mình, trong đôi mắt của cô, từng tia lửa nóng bỏng dường như cũng bắt đầu bốc cháy, từ đầu tới giờ thì cô vẫn chưa nói một lời nào.
“Khục! Đừng như vậy! Chẳng lẽ các em không nghe rõ sao? Ta chẳng muốn làm cái chuyện nhàm chán như vậy.” Thấy cả Alter cũng tới tham gia náo nhiệt, Itsuka Ken buồn bực mà giải thích, nói thật lòng thì đối với cái việc như chinh phục hoặc là thống nhất thế giới, cậu cảm thấy có chút khinh thường, so với dã tâm thật sự của cậu thì cái việc chinh phục thế giới quả thật chỉ là trò con nít.
Nhạy bén bắt được một tia khinh thường cực nhỏ hiện lên trong mắt của Itsuka Ken, Alter hơi rung nhẹ mi rồi hỏi: “Nếu vậy thì dã tâm thật sự của ngài là gì, master?”
“Ara… dã tâm của bệ hạ sao? Em cũng muốn biết.”
“Ở chung lâu với nhau như vậy, ngài dường như cũng chưa từng nói cho em biết dã tâm thật sự của ngài là gì nha, vua của em!”
Chỉ chớp mắt một cái thì cậu đã lập tức bị ba cô gái mạnh mẽ cùng nhau vây công, khí thế của Itsuka Ken lập tức xẹp xuống. Nói theo nghĩa nào đó thì cả ba cô gái đang có mặt ở nơi này đều là những nữ vương chính tông, bị ba vị nữ vương vây công mà không thể dùng vũ lực để phản kháng, Itsuka Ken cảm thấy là mình có chút bị ép tới gắt gao. Mặc dù cậu thật sự rất xấu xa thế nhưng cậu lại không thể nào độc ác và hung dữ nổi đối với cô gái của mình.
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Dã tâm của ta chính là tìm Heretic God, rốt cục thì các em muốn ta nói thêm bao nhiêu lần thì mới chịu nhớ?” Mặc dù Itsuka Ken cảm thấy chẳng có gì phải sợ khi nói ra dã tâm thực sự, thế nhưng mà cậu lại không muốn phải gặp phiền phức bởi vì ‘Vương Phi’ nghịch ngợm của mình, thế nên cậu chỉ có thể lặp lại cái cớ mà cậu đã nói ra trước đó.
Lời này vừa nói ra xong thì trong mắt của cả ba cô gái đều cùng để lộ ra một tin tức, đó là dù ngài có nói thế bao nhiêu lần đi nữa thì chúng em cũng sẽ không tin.
“Khục! Nói tóm lại thì chính là như vậy! Được rồi! Đi dạo nãy giờ hẳn các em cũng cảm thấy đói rồi, nếu muốn đi ăn thì để ta mời. Ta nhớ là bên kia có một phố bán đồ ăn vặt của Ý. Thức ăn vặt của Milan ta cũng chưa được ăn bao nhiêu lần, lần này để ta ăn thoải mái với các em một lần đi.” Vì che giấu, Itsuka Ken quyết định ‘ra máu’ một lần, chỉ là đúng lúc này thì điện thoại của Erica lại vang lên.
Đích đích đích đích đích đích…
“Là điện thoại của thúc phụ đại nhân!” Erica nhìn điện thoại rồi nói.
Bấm nút nhận điện thoại, tiếng của Paolo từ bên kia của điện thoại chợt vang lên rõ ràng và truyền vào tai của cả bốn người:
[ Erica, bên phía Rome vừa gửi cho chúng ta một tin tình báo và cầu cứu, bọn họ nói là bên dưới mặt đất của đấu trường La Mã có dấu vết của Dị Thần. Hiện giờ, Salvatore miện hạ cũng đang ở đó và dường như có ý định gọi ra Dị Thần đó, ta tính… ]
Nghe Paolo hoàn chỉnh nói xong mọi việc thì Erica trả lời: “Được! Cháu biết rồi! Cảm ơn chú!” Sau đó, cô cúp máy.
Cúp máy xong, Erica lập tức hưng phấn nói với Itsuka Ken: “Chúng ta có việc để làm rồi!”
“Ta cũng nghe được mà. Kiếm Vương và Dị Thần đồng thời xuất hiện ở Rome, xem ra lần này chúng ta sẽ có rất nhiều thứ thú vị để làm. Vậy giờ đi thôi! Nếu giờ lập tức thì hẳn sẽ tới đó kịp lúc.”
Không cần phải nói gì nhiều, đối với việc Dị Thần xuất hiện, bất kể là Alice hay Itsuka Ken đều cảm thấy vô cùng lưu ý. Ngoài ra thì còn có cả kiếm vương Salvatore của Italy cũng đang ở đó, bởi vì việc của Erica nên hẳn cũng phải gặp người này một lần, giờ có cơ hội rồi thì không có lý do gì để bỏ qua.