Sức mạnh linh hồn biến thành những sợi tơ nhện, hoặc nên nói là cương châm mang theo tơ nhện, đâm thẳng vào trong chùm sáng dị chất hơi mờ mà Itsuka Ken vừa nhận được rồi bắt đầu chui vào mà dò tìm.
Đã trải qua mấy lần thất bại trong việc hóa giải nguyền rủa được đặt ở trong đầu của các Heretic God, Itsuka Ken cuối cùng cũng hiểu là mình hoàn toàn không cần thiết phải dốc toàn lực trong việc thăm dò linh hồn và phong ấn. Đó là một hành vi rất ngu si, Itsuka Ken cũng phải tự nhận là nó rất ngu si, bởi vì nó hoàn toàn không đem lại cho cậu bất cứ tác dụng nào ngoại trừ việc khiến cậu gặp nguy hiểm một cách vô ích, trong khi đó cậu hoàn toàn có rất nhiều cách tiết kiệm hơn mà lại hiệu quả hơn rất nhiều.
Với những nguyền rủa như thế này, cậu hoàn toàn không có năng lực phá giải, ít nhất là trước mắt thì cậu hoàn toàn không có năng lực phá giải, và vì thế nên vị thế của cậu hiện tại đối với những phong ấn và nguyền rủa đó vẫn chỉ là một kẻ dò tìm. Việc cậu cần làm hiện giờ là thử nghiệm, thử cho ra phương pháp hiệu quả nhất và an toàn nhất để phá giải nguyền rủa với tất cả những đối tượng cậu có thể thử, đó mới là việc cậu thực sự nên làm vào lúc này một cách khôn ngoan.
Lúc này, cậu tựa như một vị tướng đi xâm nhập ‘địa bàn’ của người khác để cứu người mà ‘binh lực’ và ‘năng lực’ đánh trận của nơi đó lại mạnh hơn cậu quá nhiều, hơn nữa đối phương còn có vũ khí hạt nhân để tự bạo nếu thua trận. Với tình huống như vậy, trừ khi đối tượng cậu muốn cứu thật sự là một đối tượng không thể bỏ qua, bằng không thì cậu thật sự không có lý do gì để phải liều sống liều chết với đối thủ khi mà lợi ích lại nhỏ hơn quá mức so với nguy hiểm mà cậu phải đối mặt.
Ngoài ra thì cậu cũng cảm thấy là hành vi bất cẩn trước đây của mình thật sự là quá vô trách nhiệm, bởi vì cậu không phải là người cô đơn chiếc bóng, cậu vẫn còn có những người yêu và quan tâm cậu đang chờ cậu trở về. Hơn nữa tính mạng của cậu cũng liên quan đến rất nhiều người, cậu không thể chỉ sống mà không quan tâm đến những cô gái kia, đó không phải là hành vi của một gã đàn ông trưởng thành và có trách nhiệm.
Lúc trước, khi cậu phạm sai lầm chí mạng khiến cho bản thân bất tỉnh suốt sáu năm, đã có một cô gái phải chờ đợi cậu đến gần như phí hoài tuổi thanh xuân, ngoài ra còn có hai cô bé cũng suýt chút nữa đã xảy ra chuyện chỉ vì muốn giữ lòng trung thành với cậu, nếu như bây giờ mà cậu xảy ra chuyện gì đó mà bất tỉnh thêm một lần nữa thì mấy cô bé đó sẽ ra sao? Hẳn là sẽ lo muốn chết đi?
Sáu năm, mặc dù đối với những tồn tại như cậu thì chẳng phải là một quãng thời gian dài, thế nhưng quãng thời gian đó đối với những cô gái trẻ như Alice, Erica, Liliana lại là toàn bộ quãng thời gian quý giá của tuổi thanh xuân. Nếu như cậu để cho mình xảy ra chuyện vì những lý do không đáng rồi lại khiến cho những cô bé đó lại phải lãng phí tuổi xuân để chờ đợi mình thêm một lần nữa, khi đó thì chỉ sợ là chính cậu cũng không tha thứ cho mình.
Cho nên hiện giờ, điều Itsuka Ken làm phải là hết sức cẩn thận, cậu chỉ cần so cẩn thận và kiên nhẫn với những nguyền rủa này là đủ. Với năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể từ từ nghiên cứu, không sớm thì muộn, rồi thì cậu cũng sẽ tìm ra được cách để phá giải những nguyền rủa này. Mặc dù thời gian cần bỏ ra có lẽ sẽ rất là lâu, thế nhưng cậu có thể chờ được.
Hiểu ra được điều này, Itsuka Ken bắt đầu việc dò tìm với thái độ hết sức là cẩn thận. Điều bây giờ mà cậu đang làm chính là phương pháp dò tìm mới mà cậu vừa nghĩ ra. Cậu đem sức mạnh linh hồn của mình chia ra thành những sợi chỉ mỏng thật là mỏng rồi sau đó biến phần đầu của những sợi chỉ mỏng này thành những mũi kim và dùng chúng để ghim vào trong linh hồn của đối tượng cậu muốn điều tra rồi bắt đầu việc dò xét.
Sau khi đâm xuyên vào trong linh hồn của Dị Thần vô danh, những mũi kim bắt đầu phân nhánh và tự chia tách ra thành vô số những mũi kim nhỏ hơn với những sợi chỉ cũng được chia nhỏ hơn rồi bắt đầu phân tán. Chúng có nhiệm vụ là không ngừng phân chia thành càng nhiều nhánh càng tốt để có thể đan những sợi chỉ lại với nhau tạo thành một tấm lưới lớn nhưng hoàn chỉnh, tấm lưới này cần phải đủ lớn để có thể bao trùm lấy toàn bộ biển ý thức của đối tượng, để đảm bảo cho việc công tác sau đó.
Nói là ‘những việc công tác sau đó’, đây là bởi vì việc đan lưới không phải việc duy nhất của cây kim và những sợi chỉ này, đan lưới chỉ là công tác chuẩn bị, còn tác dụng chính thức của chúng là trở thành những chiếc máy dò tìm và cảm ứng lấy những ‘tín hiệu’ mình nhận được mà truyền về cho Itsuka Ken. Khi đã nhận được tín hiệu rồi thì cậu hoàn toàn có thể thông quan nó để mà phân tích với xử lý thứ cậu bắt được. Cậu hoàn toàn có thể dựa vào chúng để thực hiện việc dò xét một cách hiệu quả hơn với độ bao phủ và tỉ mỉ cao hơn nhưng lại an toàn hơn rõ rệt.
“Lúc trước tại sao mình lại không nghĩ ra được cách này mà cứ liều mạng đâm đầu vào làm gì nhỉ? Không xảy ra chuyện mới là lạ chứ!”
Vừa tự mình oán trách, Itsuka Ken vừa cẩn thận điều khiển những mũi kim hoạt động để đan lưới một cách hoàn chỉnh. Tấm lưới cứ từ từ được cậu đan lên, những mũi kim và sợi chỉ thì được phân chia càng lúc càng nhiều khiến cho tốc độ mở rộng của tấm lưới trở nên càng lúc càng nhanh, nó nhanh chóng được mở rộng và dần bao trùm lấy toàn bộ biển ý thức của Heretic God.
Nguyên nhân khiến Itsuka Ken nghĩ tới phương pháp này là vì cậu chợt nhớ đến phương pháp săn mồi của loài nhện, hiện giờ, tấm lưới đang được cậu dùng sức mạnh linh hồn của mình đan lên cũng có tác dụng như vậy, chỉ cần có bất cứ thứ gì bị tấm lưới này chạm vào thì nó sẽ nhanh chóng bị quấn chặt lấy và gửi thông tin về cho Itsuka Ken. Như vậy, cậu sẽ không phải tốn sức tự mình dò tìm như lúc trước nữa, điều cậu cần làm chỉ là lập ra thuật thức và chờ đợi, tới khi tấm lưới chạm phải đối tượng nào đó thì nó sẽ tự động quấn lấy và gửi thông tin về cho Itsuka Ken, cậu chỉ việc thông qua tấm lưới mà phân tích và rồi xử lý thứ mình tìm được thôi.
“Không biết thân phận của cái tên này là gì? Mặc dù khả năng lớn nhất thì có thể chính là bạo quân Nero của đế chế Rome, chỉ là nếu như vậy thì tại sao lại bị hai thánh giả St. Peter và St. Paolo liên thủ phong ấn với hình phạt tối cao của Thiên Chúa Giáo? Cái tên này làm chuyện gì tội lỗi lắm sao?”
Itsuka Ken dần hồi tưởng lại thông tin về Nero có trong đầu của mình. Thân là hoàng đế thần bí nhất trong lịch sử của Rome, cuộc đời của Nero tràn đầy sắc thái thần bí và các loại tin đồn không rõ thiệt hơn.
Có tin đồn rằng đây là một vị vua nhân từ, thiện chính; dưới sự cai trị của Nero, đế quốc Rome trở nên cường thịnh chưa từng có, thế nhưng bất chợt đến một thời điểm nào đó, tính cách của người này bỗng nhiên trở nên tàn bạo bất nhân, hoang dâm vô đạo.
Giết mẹ, dâm nhục em gái, tàn sát giáo đồ của các tôn giáo, trấn áp viện nguyên lão, hãm hại các quý tộc lúc đó của Rome, thậm chí còn có tin đồn là người này đã đốt thành Rome chỉ để xây nên cung điện vàng Domus Aurea cho bản thân. Một loạt những tội lỗi như thế hoàn toàn đủ để chứng minh rằng Nero chính là vị bạo chúa hung tàn nhất trong lịch sử của đế chế La Mã.
Chỉ là, những việc trên mặc dù nghe thì rất tàn bạo, thế nhưng nếu ngẫm lại thì sẽ cảm thấy là trong đó có rất nhiều điểm cần phải tranh luận cũng như là có rất nhiều điểm có chút không hợp logic.
Ví như chuyện Nero giết mẹ và cưỡng hiếp em gái của mình, theo những phân tích và bằng chứng của những người ủng hộ Nero, việc Nero hãm hiếp em gái mình là do bị mẹ mình bỏ thuốc, mục đích là muốn hãm hại Nero. Ngoài ra còn có tin đồn rằng trước đó, mẹ của Nero cũng từng liên hợp với viện Nguyên Lão để ra những chính sách áp bức người dân rồi vu cáo cho Nero. Điều này khiến Nero không thể không xử tử mẹ mình, đây hoàn toàn là vì đại nghĩa.
Về việc trấn áp viện nguyên lão và hãm hại các quý tộc của đế quốc, nghe thì có vẻ độc quyền và bạo chúa, thế nhưng nếu bình tĩnh mà suy nghĩ thì có thể thấy được đây chỉ là một cuộc chiến tranh quyền lực bình thường mà thôi, không có vị vua nào trong lịch sử mà không muốn quyền lực được thu về tay mình, đây là chuyện quá bình thường.
Hơn nữa, nếu dựa theo cách thức làm việc thường thấy của Nero trước đó như cải cách những điều luật máu tanh và tàn nhẫn của đấu thú trường để trở thành những lần biểu diễn nghệ thuật phù hợp với sở thích cá nhân thì có thể thấy được đây là một người rất quan tâm đến bình dân và nô lệ, một điều mà không có mấy người làm được vào lúc này, tựa như Trụ vương ngày trước.
Thế nhưng điều này lại là chống với thời đại, nó mâu thuẫn với lợi ích của tầng lớp quan lại (đại diện là viện nguyên lão) và tầng lớp quý tộc khi đó, thế cho nên ông mới bị hai thế lực này chống lại và bị đeo lên danh hiệu bạo chúa, cũng giống như Trụ Vương ngày xưa.
Một chuyện khác nữa đó là trận hỏa hoạn của thành Rome khi đó, nó cũng có hai loại tin đồn. Loại tin đồn thứ nhất là do viện nguyên lão và những tầng lớp quý tộc bị Nero trấn áp thả ra, họ nói nguyên nhân xảy ra vụ cháy là vì Nero muốn trưng dụng thổ địa theo ý mình nên mới chủ động phóng hỏa, sau đó việc Nero xây dựng lâu đài vàng Domus Aurea xa hoa ngay trên mảnh đất này càng khiến cho bọn có thể lớn tiếng khẳng định luận điệu trên.
Thế nhưng cũng có một loại tin đồn khác về việc này, đó là viện nguyên lão và quý tộc vì muốn biểu thị sự bất mãn với sự trấn áp của Nero nên đã liên hợp với một bộ phận dân nghèo, để cho bọn họ chủ động phóng hỏa rồi sau đó giá họa cho Nero.
Trong trí nhớ của Itsuka Ken, có bằng chứng xác thực là sau khi xảy ra cháy lớn, Nero đã nhanh chóng điều động quân đội đi dập lửa để tránh cho thiệt hại của ngọn lửa bị lây lan, đồng thời sau đó còn mở rộng kho lúa để tiến hành cứu tế và trợ cấp cho những người dân bị hại, từ đó có thể thấy là khả năng Nero chủ động phóng hỏa thật sự không cao, vậy thì chỉ còn lại khả năng là những người hãm hại ông muốn vu cáo rồi.
Mặc dù sau đó, viện nguyên lão và các quý tộc thường hay nhảy ra nói rằng hành động này của Nero chỉ là giả mù sa mưa và Nero thật sự là một bạo quân, thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì có thể thấy là bạo chúa nào mà lại thèm đi quan tâm đến việc một đám dân đen mình muốn hãm hại sẽ chết hay sống chứ? Từ xưa tới giờ có bạo chúa nào mà lại thèm yêu quý danh tiếng của mình đâu? Tất cả đều là một đám duy ngã độc tôn, ta nói đúng, đó chính là đúng, nói không đúng cũng phải thành đúng! Dám nói không đúng? Vậy thì ngươi có thể đi chết rồi!
Hơn nữa nếu Nero thật sự là một bạo chúa, vậy thì hoàn toàn không cần phải đốt thành làm gì, nếu đã là bạo chúa và không thèm quan tâm đến danh tiếng của mình, hắn cần quái gì phải đi trấn áp viện nguyên lão và quý tộc cùng với giở trò đốt thành để che giấu? Nếu là Tần Thủy Hoàng, việc duy nhất mà ông có thể làm nhất đó chính là trực tiếp giết sạch viện nguyên lão và quý tộc, tựa như lúc trước ông đã sẵn sàng đốt sách chôn nho chỉ vì muốn giữ gìn tính nhất thống của quốc gia. Sau đó nếu muốn xây cung điện, trực tiếp kêu người làm! Không muốn làm? Đày đi làm! Không làm? Chém! Vạn lý trường thành chẳng phải cũng được xây lên bằng cách đó đó sao?
Hơn nữa Nero là một kẻ nắm quyền, một khi đã nắm giữ hoàng quyền trong tay rồi thì nếu Nero thật sự muốn giết sạch viện nguyên lão cùng với quý tộc mà không hỏng danh tiếng của mình, quá đơn giản, ông hoàn toàn có thể vu một đống tội cho những người mình muốn giết rồi giết gà dọa khỉ. Chỉ cần dọa cho bọn họ sợ vo vòi trước rồi sau đó thì ông có thể từ từ giết dần những người này, tựa như Chu Nguyên Chương hay Việt Vương Câu Tiễn ngày xưa. Như thế thì chẳng sợ có bất kỳ ai ở thời điểm đó chê lấy một tiếng. Nero là một người thông minh nên tuyệt đối sẽ không thể không nghĩ ra được cách này, chỉ là vì ông không muốn nghĩ mà thôi.
Cho nên, công tâm mà nói, trong những sự kiện trên, chẳng có sự kiện nào có đủ tính xác thực để cho thấy rằng Nero là một bạo chúa cả, và điều này khiến cho cuộc đời của vị hoàng đế Nero này tràn đầy sắc thái thần bí. Nói thật lòng thì đối với vị hoàng đế Rome này, Itsuka Ken cũng khá là tán đồng, ít nhất thì đây cũng có vẻ là một vị hoàng đế thương dân và có tài.
Tất nhiên điều đó không có nghĩa là Itsuka Ken chán ghét bạo chúa, bởi vì có đôi khi, lịch sử cần có những vị bạo chúa có đủ tài năng để thống lĩnh đất nước. Có thể ở thời điểm bạo chúa tồn tại, người dân thật sự rất khổ và chết cũng rất nhiều, thế nhưng nếu bạo chúa đủ ác và cũng đủ tài, vì cái ác và cái tài này lại trở thành bá khí ban ân cho đời sau với những phương thức mà người ta không thể nào tưởng tượng nổi, tựa như Tần Thủy Hoàng.
Mặc dù đã có rất nhiều người thống nhất trung nguyên trước Tần Thủy Hoàng, thế nhưng chỉ mãi tới sau đời của Tần Thủy Hoàng, đất của Trung Nguyên mới bắt đầu tiến vào thời đại phồn thịnh chân chính khi lần lượt hưởng lấy vô số các triều đại thống nhất bờ cõi kéo dài tới mấy trăm năm, mở ra sự bắt đầu cho nền văn hóa cực thịnh của Trung Hoa. Nguyên nhân vì sao? Bởi vì Tần Thủy Hoàng đủ tài nhưng đủ ác khi đã tiêu diệt sạch tất cả mọi nhân tố có thể tạo ra sự phân liệt cho Trung Hoa, và điều đó tạo nên nền móng cho những vị vua đến sau có cơ hội để củng cố lấy nền tảng nhất thống đó.
Cho nên, đối với bạo chúa, Itsuka Ken cũng không ghét. Chỉ cần không xúc phạm đến lợi ích của bản thân và làm tổn thương tới người cậu yêu quý thì dù có là bạo chúa khiến cho máu chảy thành sông thì cậu cũng chẳng quan tâm, tối đa thì cậu cũng chỉ sẽ hơi có đề phòng khi tiếp xúc với những bạo chúa đó, giả như bọn họ mạnh hơn cậu.
“Nếu như là Saber đỏ của nhị thứ nguyên thì tốt rồi. Tới lúc đó chẳng cần quan tâm đến tin đồn có đúng hay không. Chỉ cần đáng yêu rồi thì quản nó tốt hay xấu, dạy dỗ cho tốt rồi thì cũng thành một con cực kỳ đáng yêu ngạo kiều nữ bạo quân. Hà ~~~ nữ bạo quân ngạo kiều nha, ai dám nói là không đáng yêu chứ? Cái quả trứng thối chết tiệt đó… ! Khắt khe tới như thế làm gì? Chẳng lẽ xảy ra một hai lỗ thủng thì nhị thứ nguyên sẽ sụp đổ hay sao? Tặng chút phúc lợi thì có chết gì ai đâu chứ? Quả trứng thúi chết tiệt!”
Bất tri bất giác, oán niệm của Itsuka Ken đối với quả trứng thối chủ thần kia lại tiếp tục tăng lên. Lúc trước, cậu chỉ cảm thấy khó chịu và có chút địch ý với chủ thần là bởi vì ‘chủ thần’ và ‘virus’ đại thần tá túc trong người cậu là thiên địch của nhau, chẳng qua chủ thần mạnh hơn nhiều nên mới có thể đè lên ‘virus’ đại thần mà đánh như vậy, địch ý và sự khó chịu của cậu sinh ra cũng vì thế, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Về sau, khi cậu tới thế giới High School DxD và phải đánh với Thanh Trừng Giả mà chủ thần gửi tới, cậu mới bắt đầu chính thức có oán niệm đối với chủ thần, mà nguyên nhân không chỉ đơn thuần là bởi vì hai người đã thật sự đánh một trận sống mái.
Dựa theo phương thức cư xử của Thanh Trừng Giả đối với cậu và những người dân bản địa của thế giới High School DxD thì đây quả thật là một lũ cao cao tại thượng cho rằng tất cả mọi thứ đều phải nằm trong sự khống chế của chúng. Chúng hoàn toàn không hề có một chút nhân từ nào đối với những người chúng cho rằng vẫn luôn phải chịu sự chi phối của chúng, chúng cho rằng họ là thấp kém, và điều đó cũng đồng nghĩa rằng chúng có thể đe dọa tới những cô gái đã ký khế ước với cậu sau khi đã tiêu diệt cậu xong, với cậu, đó chính là nghịch lân không thể nào tha thứ được.
Nói chung là hiện giờ thì oán niệm và địch ý của Itsuka Ken đối với chủ thần đã rất nặng, và trong lúc bất tri bất giác thì địch ý của cậu đối với chủ thần cũng càng lúc càng tăng bởi vì những mâu thuẫn về lợi ích sinh ra giữa đôi bên.
Nếu đến một lúc nào đó, quan niệm của cậu về chủ thần hoàn toàn chuyển biến, tức là trở nên tương tự với virus đại thần, sẵn sàng chết chùm với chủ thần nếu như cùng đường thì lúc đó, xem như là cậu đã hoàn toàn trở thành một kẻ phá hoại của nhị thứ nguyên, danh thực chính quy không sai chút nào.
“Nhắc mới nhớ! Cái ông già virus kia cũng từng nói là ở cái thế giới này, mình có thể là sẽ phải đối đầu với Thanh Trừng Giả. Nếu vậy thì không biết là cái tên Thanh Trừng Giả sắp xuất hiện đó sẽ là cái thứ biến thái gì đây? Nếu… hả?”
Bỗng nhiên, dòng suy nghĩ của Itsuka Ken bị cắt đứt, nguyên nhân là vì tấm lưới dò tìm và cậu đang dùng vừa phát hiện ra một thứ khác thường.
Một ‘khóm’ hồn niệm đang tự do trôi nổi vừa va vào tấm lưới của cậu, đây là một linh hồn mới sinh tràn đầy thú tính.
Dùng tốc độ cực nhanh để tiến hành phân tích và tìm hiểu, Itsuka Ken phát hiện là khóm hồn niệm này lại chính là ý thức của con dã thú thần mà cậu mới xử lý lúc nãy, bởi vì trong ký ức của nó… không, nên nói là nó chẳng có ký ức gì cả, tất cả chỉ là một đống nhão nhoét bị trộn lẫn với vô số oán niệm, sát ý và sự cuồng bạo của loài hung thú mà thôi.
“Làm mình tưởng bở! Hóa ra lại là tìm được cái thứ vô tích sự này. Còn tưởng là phần Heretic của cái tên này đã chết triệt để rồi chứ, không ngờ vẫn còn sót lại…”
Thở dài một cách đầy thất vọng, Itsuka Ken quyết định tạm đặt nó qua một bên rồi từ từ xử lý sau. Cậu cũng không muốn bứt dây động rừng vào lúc này, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ lại phải chịu tội vì cái tội ngu và hấp tấp nữa. Chủ quan là không được ah! Cậu đã bị khổ nhiều vì nó rồi.
Chỉ là lúc này, có vẻ như là vận may không đứng về phía cậu, bởi vì mặc dù cậu đã vô cùng cảnh giác cũng như vô cùng cẩn thận khi làm việc, thế nhưng có luôn sẽ có một số việc bất ngờ xảy ra.
Nói đơn giản là lúc tấm lưới linh hồn của Itsuka Ken vừa buông linh hồn màu máu này ra và chỉ chừa lại đúng một sợi linh hồn nối vào để giám sát thì linh hồn màu máu này đột nhiên lại hóa thành một con hung thú và táp tới. Nó trực tiếp cắn đứt sợi tơ được tạo ra từ sức mạnh linh hồn của cậu, rồi sau đó nó lại nhào về phía tấm lưới linh hồn trước mặt mà tìm cách cắn xé.
“Cái quái… Cái thứ này còn có năng lực như vậy?” Không chỉ thân thể có thể vô hạn trùng sinh mà linh hồn cũng có thể biến dị và có năng lực đặc biệt như vậy? Một linh hồn có thể cắn nuốt những linh hồn khác, đây là lần đầu tiên cậu gặp được một linh hồn biến dị đặc biệt như thế này, nếu là trời sinh thì còn dễ nói, biến dị mà cũng có thể như vậy?
Trâu bò vãi đạn! Cái con Heretic Hung Thú này đúng là chết rồi vẫn còn muốn tác quái ah!