Trong biển linh hồn đầy sương mù che chắn, một con quái vật màu đỏ đang nổi điên mà nhào về phía tấm lưới linh hồn dò tìm của Itsuka ken. Nó điên cuồng cắn xé và nuốt chửng phần linh hồn lực dùng để tạo ra chiếc lưới của Itsuka Ken một cách dễ dàng rồi nhanh chóng lớn mạnh lên. Con quái vật này tựa như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, nó chỉ biết điên cuồng cắn xé và nuốt chửng tất cả mọi thứ nó nhìn thấy, trong mắt nó, tất cả mọi thứ chỉ là đồ ăn và nó phải ăn được cho bằng hết
“Mới lấy được chút nước màu đã muốn mở phường nhuộm rồi? Dã thú gặp thợ săn thì nằm yên đi, còn dám ló đầu ra cắn trả? Muốn chết! Tụ!”
Tấm lưới dò xét tựa như tấm mạng nhện của Itsuka Ken nhanh chóng hội tụ lại theo ý của cậu và đánh về phía con quái vật. Vốn chẳng muốn làm chuyện vô ích sợ sẽ bứt dây động rừng, thế nhưng giờ nếu phiền toái đã tìm tới cửa rồi thì Itsuka Ken không ngại xử lý phiền toái xong rồi làm việc tiếp. Nhìn từ bên ngoài thì cũng có thể thấy được là linh hồn biến dị này thật sự có chút rắc rối, mà hiện giờ điều Itsuka Ken không muốn gặp phải nhất đó là rắc rối, bởi vì phong ấn và nguyền rủa cũng đã là rắc rối lắm rồi.
Rắc rối nếu để chồng thêm rắc rối, đó chính là một đống rắc rối, mà một đống rắc rối tụ lại một chỗ thì cũng đồng nghĩa với việc chuyện xấu tăng cao, chuyện tốt hạ xuống, và có thể là sẽ có gì đó ngoài ý muốn xảy ra khiến cho cậu có thể gặp xui xẻo, thậm chí là nguy hiểm. Vì thế cậu tuyệt đối sẽ không để cho những rắc rối mình gặp phải có cơ hội để tụ lại một chỗ mà gây tai vạ cho mình.
Cho nên việc cậu cần làm nhất vào lúc này đó là ‘hốt’ cái linh hồn biến dị có thể gây ra rắc rối cho bản thân này trước đã. Dù sao giải quyết nó xong rồi thì tìm phong ấn với nguyền rủa cũng không muộn, hơn nữa như vậy sẽ yên tâm hơn. Vả lại cậu ghét nhất là việc mình bị người khác cắn nuốt, đây là cấm kỵ của cậu. Cậu cắn nuốt người khác thì còn được, còn người khác muốn cắn nuốt cậu thì tuyệt đối sẽ bị cậu liệt vào hàng tử thù, giờ con quái vật này dám cắn nuốt cậu, không giết nó thì cậu thật không cam tâm.
Hung thú màu máu điên cuồng xông về phía linh hồn lực của Itsuka Ken. Nó cố gắng cắn xé tấm lưới linh hồn mà Itsuka Ken đã dệt để có thể cắn nuốt được càng nhiều ‘thức ăn’ hơn nữa, thế nhưng lúc này, tấm lưới linh hồn của Itsuka Ken đã không phải là thứ mà nó có thể xé rách một cách dễ dàng như trước nữa.
Tấm lưới linh hồn vốn được Itsuka Ken dùng để dò xét, sau khi nhận được sự điều khiển của chủ nhân mình, nhanh chóng tụ lại và tạo thành hình của một thanh kiếm rồi đâm về phía hung thú. Lúc này, nó đã không còn là một công cụ dò xét như lúc trước nữa mà đã trở thành một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ: Hồn Kiếm. Đây là một dạng tấn công tương tự với Tuệ Kiếm, sức sát thương của nó đối với linh hồn, ý thức và tinh thần của sinh vật vô cùng cao.
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao NGAO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Lúc này, mặc dù con hung thú nhìn thấy và cũng cảm nhận thấy rằng ‘thức ăn’ trước mắt là một thứ vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lúc này nó đã hoàn toàn phát điên. Tựa như một con dã thú bị bỏ đói đến phát điên, nó hoàn toàn không quan tâm đến nguy hiểm có thể xảy ra với mình mà vẫn há cái mồm to như chậu máu của nó để táp về phía thanh Hồn Kiếm của Itsuka Ken.
“Tới tốt lắm! Trước tiên chặt đứt năm cái chân của nó cho ta! (?)”
Nhận được mệnh lệnh, ánh sáng trí tuệ tỏa ra từ trên thân của thanh hồn kiếm chợt tăng vọt. Sau đó, thanh hồn kiếm của Itsuka Ken chợt biến mất trong đôi mắt của hung thú, vài giây sau, Hồn Kiếm lại hiện ra, và hung thú đã chỉ còn lại có một cái đầu gắn trên cơ thể.
Năm cái chân của hung thú đã bị cắt xuống và bay vạt ra xung quanh. Bởi vì là linh hồn biến dị, thế nên mặc dù những phần cơ thể này đã bị tách rời, thế nhưng chúng vẫn có thể cử động và vẫn muốn trở về với cơ thể chính, chỉ là Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không cho chúng có cơ hội. Tấm lưới linh hồn của cậu, mặc dù có một phần đã hóa thành hồn kiếm, thế nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ, phần còn dư vẫn có rất nhiều, vì thế cậu quyết định sử dụng phần còn dư để xử lý những mảnh linh hồn bị cắt rời này.
Ngay khi linh hồn của hung thú bị cắt mất năm chân và bị tách rời, Itsuka Ken lập tức chỉ huy cho phần lưới linh hồn đã được cậu chuẩn bị trước nhào với và quấn chặt lấy. Sau đó, thông qua tấm lưới, cậu bắt đầu khởi động năng lực cắn nuốt của mình.
Dám cắn nuốt linh hồn của một đại ma vương chuyên đi cắn nuốt như Itsuka Ken, đây quả thật là một hành vi có chút ngu xuẩn, bởi vì với những thứ dám cắn nuốt bản thân, Itsuka Ken tuyệt đối sẽ khiến cho bọn chúng biết cảm giác thống khổ khi bị cắn nuốt là như thế nào.
Đã không còn móng vuốt và đuôi (“À, hóa ra là đuôi!”), chỉ còn lại có thân thể và cái đầu, quái thú hơi sững sờ một chút. Nó thử cố gắng uốn éo cơ thể mình. Không hề gào thét hay rên rỉ nào, quái thú chỉ liên tục uốn éo một chút, sau đó, từ vị trí vốn là tứ chi vừa vị cắt đứt của quái thú bất chợt mọc ra vô số xúc tu.
Vô số xúc tu với hình thù kỳ quái và ghê tởm khác nhau, có xúc tu với cái đầu là móc câu, có xúc tu thì mọc đầy răng nanh, có xúc tu thì đầy giác hút như miệng con đỉa, thậm chí có xúc tu có đầu là một cái miệng ghê tởm mọc đầy răng nanh và nước miếng.
Một con quái vật như vậy, nếu như xuất hiện ở bên ngoài, cho dù chỉ dùng vẻ bề ngoài thôi thì Itsuka Ken dám chắc nó có thể khiến cho những người nhát gan phải sợ đến đứng tim mà chết, người gan dạ cũng phải xanh lét cả mặt mày vì cái bộ dạng ghê tởm và buồn nôn này. Thậm chí là ngay cả với một ma vương như Itsuka Ken, nhìn thấy bộ dạng này của hung thú cũng không khỏi nhíu mày lại, trong lòng nổi gai ốc.
“Ự…c cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng tru lên của quái vật phát ra từ vô số những chiếc miệng rộng có trên những chiếc xúc tu. Sau khi tru lên một tiếng, quái vật bắt đầu vươn những chiếc xúc tu của mình để đánh về phía Tuệ Kiếm và tấm lưới linh hồn của Itsuka Ken. Nhìn những chiếc móc câu sắc bén và những cái miệng rộng với vô số răng nanh có trên những chiếc xúc tu, Itsuka Ken dám chắc là nếu bị đánh trúng thì mình tuyệt đối sẽ phải mất đi một đống ‘thịt’.
“May mà Alice hay Erica không có ở đây, bằng không khiến cho mấy em ấy phải nhìn thấy cái thứ buồn nôn này thì thật đúng là tội lớn. Chết tiệt! Chia ra cho ta! Sau đó đem cái thứ buồn nôn này cắt thành mảnh vỡ!”
Thanh Tuệ Kiếm lớn mà Itsuka Ken đã tạo ra nhanh chóng phân chia thành vô số những thanh kiếm nhỏ. Mỗi một thanh kiếm nhỏ đều chỉ bé như là một cây kim, thế nhưng độ sắc bén và nguy hiểm của chúng lại không hề giảm xuống một tý nào, chúng hoàn toàn có thể cắt rời bất cứ linh hồn nào mà chúng chạm phải, và hiện giờ, mục tiêu của chúng chính là con quái thú buồn nôn kia.
Hàng ngàn thanh tuệ kiếm tựa như hàng ngàn cây kim châm, dưới sự điều khiển của Itsuka Ken, chúng bay về phía con quái thú xúc tu màu đỏ giống như một cơn mưa rào đang xối xuống và đâm thẳng vào cơ thể của con quái vật.
Tất cả kim châm đều đâm vào cơ thể con quái vật sau đó chui ra, đâm vào rồi lại chui ra. Con quái thú nhanh chóng bị cơn mưa châm đâm thành tổ ong vò vẽ, toàn bộ cơ thể nó tự như một miếng giấy hay là một miếng giẻ rách nào đấy, bị những cây kim liên tục đâm ra chui vào tới thủng lỗ chỗ và rách te tua.
Rất nhanh, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, toàn bộ cơ thể của con quái thú từ thân thể cho tới xúc tu cũng đều đã bị cơn mưa châm ‘hành hình’ và bị xé rách thành từng mảnh vỡ rời rạc. Nó đã hoàn toàn biến thành những phần linh hồn lực thuần túy và không thể nào tổ hợp lại thành thứ sinh vật buồn nôn như thế được nữa.
“Được rồi! Cái thứ buồn nôn như thế mà nuốt vào bụng thì phỏng chừng mấy tháng tới mình có ăn cơm cũng không ngon. Đốt bỏ đi thôi!”
Bị hình dạng của hung thú làm cho buồn nôn, Itsuka Ken quyết định không nuốt phần linh hồn bị xé xác này mà sẽ đốt bỏ. Ngọn lửa linh hồn vô hình bốc lên từ trên thân của những thanh Tuệ Kiếm nhỏ và cuốn về phía những mảnh linh hồn màu đỏ rời rạc vừa bị tách rời và bắt đầu thiêu đốt, tất cả những nơi chúng đi qua thì phần linh hồn màu đỏ đều bị đốt thành tro bụi.
Hồn kiếm và hồn hỏa phối hợp với nhau, rất nhanh thì tất cả những thứ còn lại của hung thú cũng đã bị thiêu đốt sạch sẽ, từ thân thể đến xúc tu, tất cả mọi thứ của hung thú cũng đều đã bị xóa sổ, chỉ còn lại có mỗi một cái đầu còn đang lơ lửng và cố gắng nhúc nhích nhưng chẳng thể làm được gì.
Nhìn cái đầu vẫn còn đang ngọ nguậy ở trước mặt mình rồi nhớ tới cái bộ dạng buồn nôn của quái thú lúc nãy, Itsuka Ken cũng chẳng còn hứng thú để mà tìm hiểu về nó nữa, cậu quyết định xóa sổ nó luôn cho rảnh nợ: “Cháy thành tro bụi đi!”
Ngọn lửa linh hồn hơi tái nhợt lập tức bao trùm lấy toàn bộ cái đầu lâu màu đỏ rực còn sót lại của con quái thú. Ngọn lửa bốc lên và đốt cháy từng phần trên cái đầu khiến nó dần co lại và tiêu tan trong biển ý thức.
“Két ————!”
Bỗng nhiên ngay lúc này, tấm lưới linh hồn mà Itsuka Ken đang sử dụng chợt truyền cho cậu một âm thanh kỳ lạ nhưng quái dị mà nó vừa nhận thấy. Nếu phải so sánh thì… nó giống như là tiếng của một cái ly thủy tinh vừa bị nứt bể vì nhiệt độ vậy.
“Con mẹ nó! Có lầm hay không?!” Phát điên mà gào thét một tiếng, Itsuka Ken lập tức vội vã thu hồi hồn lực ly tán, hồn kiếm cũng như là hồn hỏa của mình về. Con mẹ nó, chơi người ta sao? Đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng chạm phải phong ấn? Còn vô tình nghiền nát nó rồi? Cái quái gì vậy? Có cần chơi người ta tới như vậy không?
Nếu dựa theo kinh nghiệm trước đó của mình thì Itsuka Ken biết là mình lại sắp gặp phải rắc rối lớn, hơn nữa không phải lớn thường, mà là vô cùng lớn.
Mà thực ra thì cũng chả cần dùng đến bộ não hay kinh nghiệm để suy xét, chỉ cần dựa vào trực giác để cảm nhận thì ngay khi vừa nghe thấy âm thanh bất chợt này vang lên trong biển ý thức thì Itsuka Ken cũng đã biết được là mình gặp rắc rối lớn, bởi vì một luồng khí tức siêu cấp hung hãn đang phun ra từ nơi âm thanh vừa vang lên.
Luồng khí tức này hung hãn và bạo ngược tựa như khí tức của một con Thái Cổ Hung Thú Vương vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ của nó xong, mà nguyên nhân thức dậy lại là vì bị ai có cầm một cây gươm mà đâm một cái vào đít. Ừ, nói chung nó là như thế đấy.
Dùng tốc độ nhanh không tưởng nổi, luồng khí tức này tựa như một cơn bão năng lượng cuốn sạch và bao trùm lên toàn bộ không gian của biển ý thức.
Vì tốc độ xuất hiện và lan tràn của luồng khí tức này thật sự quá nhanh, Itsuka Ken thật sự không kịp thời gian để thu hồi toàn bộ hồn kiếm. Một số thanh hồn kiếm của cậu vẫn đang con bay trong biển ý thức của Heretic God, và chúng gặp nạn rất nhanh. Một luồng vật chất màu đen thui, không, không nên gọi là vật chất, đây hẳn phải là sinh vật, một sinh vật màu đen thui, nó bất chợt xuất hiện và di chuyển với tốc độ cực nhanh rồi há mồm nuốt sạch tất cả những thanh hồn kiếm vẫn còn chưa kịp rút khỏi biển ý thức của Itsuka Ken.
“Rất lâu không được nếm loại mỹ vị như thế này! Thực đúng là thứ rác rưởi, lãng phí linh lực và thời gian ta bỏ ra. Nuôi một con chó mà chẳng được tích sự gì!”
“Ngươi rốt cục là cái thứ gì vậy? Chẳng lẽ… ngươi chính là Heretic God?” Nhíu mày, Itsuka Ken, thông qua tấm lưới linh hồn của mình, cố gắng quan sát sinh vật trước mặt và lên tiếng. Bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú màu đen thui lại có thể mở miệng nói chuyện và có đầy đủ ý thức, hơn nữa còn nói rằng con dã thú màu đỏ lúc trước chỉ là thú nuôi của kẻ trước mặt này, Itsuka Ken không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ lúc trước suy đoán của cậu là chính xác, rằng con dã thú kia chỉ là ngụy trang, hoặc nên nói chỉ là công cụ dùng thể thu thập thức ăn cho kẻ này, còn kẻ này mới là chủ hay sao? Nếu vậy thì tại sao tới giờ con hàng này mới chui đầu ra chứ? Chẳng lẽ do phong ấn? Nếu vậy thì nguyền rủa ở đâu? Khó hiểu! Itsuka Ken cảm thấy hơi khó hiểu.
“Heretic God? Hình như là mấy ngàn năm trước cũng bị gọi như thế này! Chỉ là ta không phải là chủ nhân thật sự của thân thể này, thế nhưng nếu nói ta là chủ nhân thật sự của thân thể này thì cũng không sai, bởi vì thần cách và linh hồn của hắn cũng đều đã bị ta ăn hết, cho nên thân thể này đương nhiên cũng là của ta.”
Có vẻ như bởi vì đã rất lâu không được nói chuyện nên sinh vật quái dị cũng không ngại nói chuyện với Itsuka Ken một chút, nó rung đùi đắc ý mà hồi tưởng lại những gì mình biết rồi hí hửng mà trả lời tỉ mỉ cho Itsuka Ken.
“Ăn hết? Cái tên mà bị ngươi ăn hết có phải là hoàng đế Nero của đế chế La Mã không?”
“Cái gì mà hoàng đế La Mã? Cái đất nước nhỏ xíu đó thì tính cái gì? Công tích của hắn bao trùm và ảnh hưởng đến toàn thế giới khi đó, sau đó hắn còn nhờ và tín ngưỡng mà ngưng tụ ra thần cách, cuối cùng thậm chí còn được phá cách mời tới Khu Vườn Nhỏ… Được rồi! Nói những thứ này với cái thứ dân bản địa như ngươi thì ngươi cũng chẳng hiểu, có nói cũng chỉ là nói nhảm.”
“Ngươi… Ngươi vừa mới nói là Khu Vườn Nhỏ!?” Lập tức, mắt của Itsuka Ken trợn lớn và thốt lên, trong một thoáng chốc, cậu thật sự đã bị mất bình tĩnh vì câu nói này của sinh vật lạ.