“Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy Xùy~~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Cơn bão táp bằng lửa có màu vàng ròng và cơn gió lốc thôn phệ có màu đen nhanh chóng chạm vào nhau, toàn bộ không gian của biến ý thức lập tức bị ánh sáng màu vàng óng và màu đen chiếm lấy.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, đó là khi hai cơn gió lốc chạm vào nhau, ngọn lửa ‘Phần Thần’ của Itsuka Ken đã dùng tốc độ cực nhanh để để đốt cháy những cơn gió lốc màu đen, thế nhưng, ngọn lửa Phần Thần màu vàng của Itsuka Ken lại bị ngọn gió lốc màu đen dùng tốc độ nhanh hơn để cắn nuốt.
“Ngao ngao NGAO!!!! Rốt cục thì ngọn lửa này là gì mà lại có thể đốt cháy được ‘Phệ Thiên Hắc Phong’ của bản vương? Bất quá linh lực của nó thật tinh khiết! Ha ha ha ha ha ha!!! Đến đây! Cứ đến đây đi! Càng nhiều càng tốt! Để cho bản đại vương nhìn xem rốt cục là ngọn lửa của ngươi đem bản đại vương đốt cháy trước hay là trước đó, bản đại vương sẽ ăn sạch ngươi! Thao thiên chi năng! Vạn vật tẫn phệ! Thị sử thương thiên! Phệ Thiên Nhân! Thôn thiên phệ địa đại pháp ——!!”
Âm thanh ‘Zsshi…i-it…’ đầy bén nhọn bắt đầu phát ra từ cái miệng đen ngòm khổng lổ của quái thú, từng dòng ngôn linh tựa như thốt lên chân lý, sau đó, trong sự cảnh giác và ngạc nhiên của Itsuka Ken, những làn gió cắn nuốt màu đen phát ra từ cái miệng kia bỗng nhiên hóa thành từng bầy quái vật màu đen và xông về phía những ngọn lửa của cậu.
Đủ các loại thú từ kỳ lân, giao long, phượng hoàng, tỳ hưu đến quái ngưu, ác lang, rắn rít… lần lượt sinh ra từ trong những luồng gió đen và nhảy vào trong luồng gió lốc được tạo ra từ ngọn lửa vàng có màu vàng ròng của cậu. Chúng bất chấp sinh tử mà nhảy vào không quan tâm đến việc mình có bị đốt chết hay không, việc duy nhất chúng muốn làm chỉ có một, có là nuốt, nuốt, nuốt và nuốt!
Mục đích của những con quái vật này chỉ có cắn nuốt. Chúng xem những ngọn lửa màu xích kim sắc như đồ ăn mà vồ lấy rồi nuốt vào.
Mặc dù rất nhanh, những hung thú này đã bị ngọn lửa màu xích kim nhạt của Itsuka Ken đốt sạch, thế nhưng tất cả những ngọn lửa màu xích kim đã bị chúng nuốt thì cứ tựa như là bị đưa vào trong dị không gian mà hoàn toàn biến mất và mất liên lạc với Itsuka Ken, cậu không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của chúng nữa.
Đột nhiên xảy ra chuyện kỳ dị như vậy khiến lông mày của Itsuka Ken lại một lần nữa nhíu lại, trong lòng thì nổi sóng ầm ầm.
“Chết tiệt! Rốt cục thì nó có lai lịch gì? Rõ ràng là thực lực không mạnh thế nhưng năng lực lại quỷ dị như vậy, cả ‘Phần Thần’ cũng có thể nuốt?” Itsuka Ken bực mình cằn nhằn.
Hiện tại, mặc dù đã có được một chút suy đoán đại khái về lai lịch của quái thú, thế nhưng tâm trạng của Itsuka Ken lúc này vẫn hết sức là bực bội và khó chịu. Cậu thật sự chúa ghét việc mình bị cắn nuốt, bởi vì từ khi nhận được Blacklight Virus thì cậu tự nhận là mình chính là ông tổ trong khoản cắn nuốt này, vì thế cậu tuyệt đối không cho phép và khó chịu đối với việc năng lực cắn nuốt của mình bị khiêu khích.
“Thiết…! Nếu như ngay cả Phần Thần cũng không đốt chết ngươi nổi, vậy thì tinh lọc ngươi đi!”
Ánh sáng thần thánh màu trắng toát đột nhiên lóe lên và biến thành từng cây cột sáng khổng lồ chiếu về phía bầy quái vật và đem chúng bắn thủng.
Oai nghiêm của tinh lọc lập tức hiện rõ.
“Xì xào Ự…c!!! Lại là một loại linh lực có độ tinh khiết cực cao khác? Ha ha ha ha ha! Nhóc con, ngươi quả thực là một kho báu lớn! Nếu bản đại vương có thể nuốt chửng ngươi vậy thì việc phá phong ấn đã không còn khó khăn rồi, không! Thậm chí còn có thể khôi phục thực lực và trở nên mạnh hơn! Khi đó ta nhất định sẽ quay về Khu Vườn Nhỏ để báo thù! Ha ha ha ha!!!”
Không hề có chút e dè hoặc ảo não nào vì những bầy quái vật mình tạo ra bị tiêu diệt, quái vật miệng to chỉ nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken và phát ra tiếng cười to chói tai đầy vẻ hưng phấn. Sau đó, Itsuka Ken nhìn thấy những bầy quái vật màu đen được tạo thành từ những luồng gió đen bất chợt tan ra và nhanh chóng tụ lại với nhau thành một quả cầu cực kỳ to.
Đây cũng là một con quái vật, chỉ là con quái vật này chỉ có cơ thể là một hình cầu cùng với cái miệng ngoác to ra, ngoài ra thì nó chẳng còn gì hết cả. Nó há lớn miệng thành một hình tròn và lao về phía tấm lưới linh hồn của Itsuka Ken.
Ánh sáng của tịnh hóa bắn vào trong miệng của con quái vật, thế nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Những cột sáng được bắn ra tựa như bị lạc vào một không gian nào đó không có điểm cuối, chúng lọt vào trong miệng con quái vật, bị không gian vặn vẹo, cuốn mất, rồi sau đó vĩnh viễn không phản hồi.
‘—— thật sự có hiệu quả của không gian?’ Itsuka Ken nhướng mày, bây giờ thì cậu hoàn toàn có thể xác định được rồi, năng lực cắn nuốt của con quái thú này hoàn toàn không giống cậu. Năng lực cắn nuốt của cậu đến từ Blacklight Virus dùng để cấu tạo nên cơ thể của cậu hiện tại, vì thế khi cậu cắn nuốt thì thứ bị cắn nuốt sẽ trực tiếp bị phân giải rồi tiêu hóa ngay, chỉ cần dùng ra cắn nuốt bao nhiêu thì sẽ lập tức hấp thu được bấy nhiêu, đây là phương thức cắn nuốt của cậu.
Nhưng phương thức cắn nuốt của con quái vật này thì lại khác, nó không phải cắn xong thì lập tức tiêu hóa rồi mới nuốt giống cậu, mà có cắn xong, nuốt xuống rồi mới bắt đầu tiêu hóa. Cái miệng của nó, và cái miệng của tất cả những con quái thú nó tạo ra nữa, hẳn không phải là cái miệng đúng nghĩa.
Nói không phải là ‘miệng’ đúng nghĩa là bởi vì thứ bị cắn nuốt sẽ không giống như đồ ăn thường thấy, phải chạy qua cổ họng rồi mới xuống dạ dày. Thứ bị cắn nuốt, sau khi bước vào ‘miệng’ của nó và những con quái thú nó tạo ra, hẳn sẽ tương tự như bị đưa vào trong một cánh cổng không gian rồi bị truyền đưa tới một không gian nào đấy tương tự với dạ dày của con quái thú này. Ở đó mới là nơi nó bắt đầu tiêu hóa mọi thứ.
Hơn nữa cánh cổng không gian ở trong miệng của những con quái thú hẳn cũng có công dụng giống như chiếc máy nghiền thức ăn thay cho việc nhai ở miệng. Tất cả sức mạnh hoặc năng lượng bị chiếc ‘cổng’ này hút vào hẳn sẽ bị cái ‘cổng’ này dùng sức mạnh không gian nghiền nát thành năng lượng nguyên thủy rồi mới truyền tới không gian ‘dạ dày’ của con quái thú.
Nói thực ra thì nguyên lý vặn vẹo và nghiền nát của cái ‘cổng’ này cũng khá tương tự với một chiêu thức mà cậu mới học được gần đây là Viêm Tinh Bạo, điều khác nhau duy nhất giữa hai chiêu thức này đó là nguyên lý hoạt động của cái ‘cổng’ cắn nuốt này cao thâm hơn nguyên lý hoạt động của Viêm Tinh Bạo mà thôi.
“Ự…c ha ha ha ha! Đến đây đi! Đến đây đi! Còn có chiêu thức nào nữa thì cứ dùng hết ra đi, bản vương tuyệt đối sẽ nuốt hết không chừa một miếng nào. Cô ha ha ha…!”
“Ha? Nuốt sạch? Chắc không đó? Được nha! Mặc dù ta cảm thấy là mình đã biết được ngươi là ai, thế nhưng thôi, ta vẫn tạm thời dùng thứ này để thử ngươi trước đã! Cứ ăn đi nha! Ăn xong rồi mà để ta xác định được ngươi là ai thì lúc đó ngươi chết chắc! Khà khà khà!” Itsuka Ken nghe con quái thú kêu lên đắc ý như thế thì nở một nụ cười nhỏ đầy xảo quyệt.
Lúc này, phạm vi dò tìm và suy đoán của Itsuka Ken đã được thu nhỏ vô cùng rõ rệt và cậu đã hầu như đã hoàn toàn khóa chặt được lai lịch của con quái vật, chỉ là lúc này thì cậu vẫn muốn thử thêm một chút nữa, nếu như thứ xảy ra mà nằm trong phạm vi cậu dự tính thì coi như suy đoán của cậu vẫn chưa chính xác thì cậu cũng đã có biện pháp để đối phó với cái thứ này.
Thu những chùm sáng tinh lọc của mình lại, Itsuka Ken đem ác lực tuôn ra và biến chúng thành một cơn gió lốc màu đen cuốn về phía con quái vật đang cắn tới.
“Oa ha ha ha ha ha ha ha!! Thực sự có! Thực sự có ah!! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thật là tinh khiết! Đây là linh lực có thuộc tính tà ma sao? Còn tinh khiết đến như vậy? Oa ha ha ha ha, thật đúng là vật đại bổ ah!” Cảm nhận được ác lực tinh khiết đến tận cùng đang ùa tới, quái vật màu đen hưng phấn mà rống lớn.
Chiếc miệng rộng của nó vào lúc này được nó há lớn ra hết cỡ, không chần chừ chút nào, nó lập tức như một con chó bị đói tới phát điên mà cắn về phía ác lực màu đen. Việc cắn nuốt của nó còn thuận lợi hơn cả mức Itsuka Ken dự tính, có vẻ như nó hoàn toàn không lo lắng cho ‘dạ dày’ của mình.
“Tốt! Ăn uống thuận lợi và sung sướng đến vậy, vậy thì giờ cũng tới lúc cho ngươi trả tiền rồi. Sức mạnh của linh hồn, phần thần, tinh lọc và ác đều đã đãi cho ngươi rồi, vậy thì giờ cũng nên đãi luôn cả ‘món cuối’ này đi, hi vọng ngươi sẽ thích, khà khà khà!” Lúc này thì sự bực bội và khó chịu của Itsuka Ken đều đã biến mất, mà trái lại hiện giờ, trong lòng cậu đang rất là sung sướng được chờ đợi cái cảm giác sảng khoái sẽ đến với bản thân sắp tới.
Nếu như cậu đoán không sai thì kế tiếp, con quái vật này tuyệt đối sẽ phải ăn vị đắng. Lai lịch của con quái vật trước mắt, ở trong mắt cậu đã trở nên quá rõ ràng, hoặc nên nói là ‘thuộc tính’ của nó đã bị cậu đoán được rõ ràng, vậy thì sức mạnh mà cậu chuẩn bị dùng sắp tới tuyệt đối là khắc tinh của con quái vật này. Cậu cũng thật không ngờ là cũng có lúc sức mạnh này lại đem kinh hỉ tới cho cậu.
Lưới linh hồn sáng lên, phật quang màu vàng từ bi bắt đầu chiếu sáng toàn bộ không gian của biển ý thức, kèm theo đó là thiên âm lượn lờ như những lời ngâm tụng khiến người ta cảm thấy an hòa và giải thoát.
Ngay khi sức mạnh của phật được Itsuka Ken truyền vào trong lưới linh hồn để đưa vào trong biển ý thức và xuất hiện trước mắt của quái thú, tiếng cười của nó lập tức câm bặt, và thay vào đó là tiếng kêu thảm thiết điên cuồng.
“Phật… Đây là phật lực! Đám con lừa trọc chết tiệt đó!!!! Ách ah ah ah ah ah!!! Chết tiệt!! Tiểu tử ngươi làm sao có thể có được loại linh lực đáng chết này!!!! Đáng chết!! Đáng chết!! Đáng chết!! Đám lừa trọc đáng chết đó!!!! Nhất định là các ngươi!!! Các ngươi đem bản đại vương đày tới đây thì thôi! Bây giờ còn muốn đuổi tận giết tuyệt!!! Khốn kiếp!!! NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO ——————!!!!!!!!!!!!
Mọi chuyện xảy ra đúng như dự đoán nhưng cũng vượt quá dự đoán của Itsuka Ken, con quái vật đầu to kia sau khi nhìn thấy phật quang thì bắt đầu phát điên mà gầm rú một cách thảm thiết, ngay sau đó, thân thể vốn chỉ có một cái đầu của nó lập tức phồng lên và hiện ra đủ loại hình dạng cụ thể.
Đây là một con ác thú có đủ các loại hình dạng phi thường kinh khủng: mặt người, thân dê, mắt ở dưới nách, phần da quanh mắt đen ngòm và khô cằn, răng giống như hổ, tay tựa như người, sau lưng có hai đôi cánh bằng thịt, trên cổ có bốn chân, đầu có hai sừng… vô số những hình dạng kỳ dị hiện ra trên cơ thể của con quái thú này.
Mặc dù nói là hình dạng cụ thể, thế nhưng hình dạng của con quái thú này vẫn thay đổi liên tục, nó liên tục biến đổi hình dạng của mình, mãi tới khi nó phát ra một tiếng ngâm tựa như rồng thì hình dạng của nó mới chính thức được cố định, một con giao long có hình thù dị hợm.
Nói là dị hợm cũng không hề quá, bởi vì sau lưng nó có một đôi cánh bằng thịt, trên đầu mọc hai sừng cong vòng, da đen thui, mắt đỏ ngầu, tay giống hổ, thân giống rắn, hơn nữa còn có lông dê trên người.
Trong sự vờn quanh của những đám mây mù màu đen, khí tức hung tàn, bạo ngược và nguy hiểm đang không ngừng phun ra từ trên người của con giao long dị hợm vừa xuất hiện. Trong đôi mắt rồng to như chuông đồng màu đỏ rực của nó, sự điên cuồng và thù hận đang không ngừng phun ra tựa như hai ngọn lửa bắn thẳng về phía chiếc lưới linh hồn vẫn đang phát ra ánh phật quang rực rỡ của Itsuka Ken.
Về phía Itsuka Ken, ngay khi con quái thú hoàn toàn hiện nguyên hình thành một con giao long có hình thù dị hợm, Itsuka Ken đã nhịn không được mà phun tào, mọi phỏng đoán của cậu đều chính xác, chỉ là cậu thật sự không hiểu được là có chuyện quái gì đang xảy ra. Cái quái gì thế này? Tại sao cái con hung thú của phương đông này lại xuất hiện ở đây chứ?
“Cmn! Giời ạ! Thật đúng là Thao Thiết ah! Cái loại hung thú nổi tiếng của thần thoại phương đông này vì thế quái nào mà lại xuất hiện trên người một Heretic God từng là hoàng đế cổ đại của Italy chứ? Loạn xuyên cũng không thể chơi như thế có được hay không?”
Mặc dù Itsuka Ken thật sự muốn điên cuồng mà nhả rãnh để phun sạch số nước bọt của mình, thế nhưng lúc này thì con quái thú kia, không, là con Thao Thiết kia đã xông tới, cậu cũng chỉ đành phải nén cái cảm giác muốn phun tào của mình xuống để tập trung tinh thần để mà ứng đối với sự tập kích tiếp đó của đối phương.