Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 94 : bản vương, bản đại vương.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi… Ngươi vừa mới nói là Khu Vườn Nhỏ!?”

Tâm trạng lúc này của Itsuka Ken thật sự không biết nên dùng cuồng hỉ hay là kinh nghi để hình dung, nói tóm lại là hiện giờ, tâm trạng nghiền ngẫm và cảnh giác của cậu trước đó đã bị mất sạch. Mặc dù trước đó cậu đã có suy đoán, thế nhưng hiện giờ, việc nhận được một bằng chứng xác thực để chứng minh rằng suy đoán của mình là chính xác vẫn khiến cho tâm trạng của cậu có chút rung lên.

Tất nhiên, những cảm giác trên cũng chỉ xảy ra trong một quãng thời gian ngắn ngủi mà thôi, bởi vì ngay sau đó, Itsuka Ken đã dùng tâm trí mạnh mẽ của mình để điều chỉnh lại trạng thái của mình. Cho dù suy đoán đã được chứng minh, thế nhưng trước mắt thì điều đó vẫn không đem lại hiệu quả nào xác thực cho cậu trong việc cậu muốn làm hiện giờ, thế nên cậu không thể mất bình tĩnh và cảnh giác. Nếu muốn suy đoán gì nữa thì có thể từ từ suy đoán sau, giờ cậu cần phải giải quyết tình huống trước mắt của mình, vẫn chưa đến lúc để cậu có thể thả lỏng sự cảnh giác.

“Hả? Nghe ngươi nói như vậy tức là ngươi cũng biết tới Khu Vườn Nhỏ? Vậy tức là ngươi cũng đến từ chỗ đó? Không đúng! Nếu bị tống ra khỏi Khu Vườn Nhỏ mà lưu đày xuống vùng đất cằn cỗi man hoang như ở đây thì hẳn phải bị phong ấn thần cách và bị nguyền rủa mới đúng! Tại sao… Thôi! Coi như xong! Ta lười hỏi. Muốn biết gì nữa thì chỉ cần ăn người xong là ta có thể biết hết được mọi chuyện mình muốn biết rồi! Khặc khặ-x-xxxxx khặc! Đã rất lâu không được nếm thử mùi vị của linh hồn sống rồi, hơn nữa còn ngon tới như vậy, ha ha ha ha, cạc cạc cạc cạc cạc…!!!”

Mặc dù quái vật màu đen cũng có chút kinh ngạc với lời nói của Itsuka Ken, thế nhưng còn chưa suy nghĩ được bao lâu thì tâm trí nó đã bị dục vọng của mình nuốt mất. Cái miệng rộng tựa như con cá voi của nó phát ra những tiếng cười quái dị và há to ra, từng luồng khí bất tường tựa như đến từ Địa Ngục Ma Uyên chợt tỏa ra từ cái miệng rộng đen ngòm đó, sau đó, cái miệng này phát ra một lực hút lớn tựa như một cái lỗ đen cuốn sạch lấy tất cả mọi thứ có trong biển ý thức.

“Ừ! Nói cũng đúng! Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì chứ? Trực tiếp nuốt sạch ngươi thì có thể biết được điều mình muốn rồi! Đúng là ngớ ngẩn! Cảm tạ vì đã nhắc nhở, ha ha ha!”

Được con quái vật màu đen nhắc nhở, Itsuka Ken mới chợt nhớ tới vấn đề mấu chốt hiện giờ.

Thân là một con quái thú có trí tuệ, hơn nữa hai bên còn đang trong vị thế đối địch, con quái thú này tuyệt đối sẽ không trì độn tới mức nói sạch hết tất cả mọi thứ cho Itsuka Ken. Nếu đã vậy thì đúng như lời mà quái thú màu đen vừa nói, muốn biết được rõ hết thảy mọi, thứ chẳng phải chỉ cần thôn phệ nó cho sạch sẽ là được rồi sao? Đây là cách giải quyết mau lẹ nhất và chính xác nhất hiện tại.

Nói chung là tư tưởng lớn gặp nhau, quái thú màu đen có ý này và Itsuka Ken sau khi được nó nhắc nhở thì cũng có ý này. Cả hai đều có khả năng và đều muốn cắn nuốt đối phương, nếu thế thì rốt cục là ai sẽ cắn nuốt ai đây?

“Cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc……!!!!” Con quái vật màu đen chỉ có một cái miệng to đầy dữ tợn phát ra tiếng cười quái dị rồi lao về phía tấm lưới linh hồn của Itsuka Ken rồi hút nó vào.

Từ trong cái miệng và cuống họng tựa như lỗ đen của con quái vật này, Itsuka Ken có thể cảm nhận được lực hút mạnh mẽ cùng với một tí xíu cảm giác đè ép và vặn vẹo đến từ không gian. Không cần nghi ngờ, con quái vật này tuyệt đối không phải là một con quái vật phổ thông, không có một sinh vật phổ thông nào có thể có được sức thôn phệ mạnh mẽ đến vậy, sức cắn nuốt của con quái thú màu đỏ lúc trước nếu phải so với con quái thú màu đen này thì quả thật chỉ là một miếng giẻ rách.

Cảm nhận được sức thôn phệ của quái vật, lòng cảnh giác và sự tập trung của Itsuka Ken được đẩy lên tới mức cao nhất, bởi vì con quái thú này đã có đủ năng lực để có thể gây nguy hiểm cho cậu. Nếu phải so sánh thì có lẽ con quái thú này hoàn toàn có thể đứng tại mức trung bình, thậm chí là cao nhất của bốn chữ số theo đẳng cấp của thế giới Mondaiji-Tachi. Ít nhất thì Itsuka Ken có thể khẳng định được là con quái thú này có sức mạnh đạt tới mức bốn chữ số, hơn nữa có lẽ còn có năng lực đặc biệt gì đó mà cậu không hay.

Thế nhưng cậu sẽ không lùi lại vì việc này, chiến thần Ba Tư cũng bị cậu giết qua rồi, cả ma vương tối cổ như rồng ba đầu Aziz • Dahaka cậu cũng đã từng đánh qua, hơn nữa còn là chủ động tìm tới đối phương để đánh, nếu thế thì việc gì cậu phải sợ một kẻ chỉ mới đạt tới hàng 4 chữ số chứ? Chỉ là năng lực đặc biệt chút mà thôi.

“Muốn nuốt ta? Hừ! Tụ!” Theo mệnh lệnh của Itsuka Ken, tất cả sức mạnh linh hồn đã đâm vào trong biển ý thức của Heretic God nhanh chóng tụ lại và biến thành một thanh Hồn Kiếm lớn, lần này, cậu thật sự dùng toàn lực.

“Chém… thân thể nó cho ta!” Vốn dĩ Itsuka Ken định nói là chém tay chân hay tứ chi, chỉ là nhìn kỹ lại xong thì cậu mới chợt nhớ ra là cơ thể của con quái thú này hoàn toàn chẳng có gì ngoại trừ… cái miệng, hoặc nên nói là một cái miệng cực rộng được gắn trên một cái đầu, nối với một cái ‘cơ thể’, mặc dù phần thân thể này hơi nhỏ một chút, ít nhất là nhỏ hơn so với cái miệng của nó.

“Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong ong ong……!!!”

Nhận được mệnh lệnh, Tuệ Kiếm của Itsuka Ken phát ra những kiếm ‘coong coong’ kịch liệt rồi sau đó biến mất, một giây sau, nó đã lướt qua không gian của ý thức hai mà đâm vào trong cơ thể của quái thú miệng lớn một cách ngọt xớt.

“PHẬP ————!!!”

Thanh Tuệ Kiếm phát ra ánh sáng mộng ảo dễ dàng đâm trúng vào cơ thể của con quái thú, thế nhưng chuyện lạ xảy ra là con quái thú không hề có chút đau đớn hay tức giận nào hết, mà trái lại nó còn phát ra tiếng âm thanh bén nhọn mà trào phúng Itsuka Ken: “Cô ha ha ha! Không ngờ lại chính mình đưa tới cửa, nếu vậy thì bản đại vương không khách khí, ha ha ha ha!!!”

Lỗ hổng nơi Tuệ Kiếm đâm vào bỗng nhiên hóa thành một cái miệng lớn tựa như lỗ đen với đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn và táp về phía thanh Tuệ Kiếm đang ghim ở đó.

“Cái gì!? Trở về!!!” Giật mình, Itsuka Ken vội vàng khống chế Tuệ Kiếm lùi về sau. Thế nhưng bởi vì sự giật mình của cậu làm chậm trễ một chút thời gian, cho nên, đã muộn. Thanh Tuệ Kiếm của cậu đã không thể nào rút lui.

“Xoẹt ————!”

Tuệ Kiếm của Itsuka Ken trực tiếp bị cắn đứt một nửa, mặc dù vẫn còn có một nửa chạy thoát, thế nhưng một nửa còn lại đã hoàn toàn bị quái vật miệng lớn nuốt mất và tiêu hóa.

Trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, Itsuka Ken nhanh chóng tạo ra một tấm lưới linh hồn khác đưa vào trong biển ý thức của Heretic God mà ‘nhìn’ chằm chằm về phía con quái vật vẫn còn đang nhai nuốt lấy sức mạnh linh hồn. Itsuka Ken nghĩ thầm: ‘Nó rốt cục là cái thứ gì? Chẳng lẽ nó sinh ra là để ăn uống sao? Trong thần thoại thì có sinh vật nào liên quan đến ăn uống và có năng lực cắn nuốt kinh khủng như vậy?’

Trên cơ thể mà còn có thể mọc ra một cái miệng khác, đây quả thật là thiên cổ kỳ văn, nói nó không phải sinh ra để ăn uống thì ai cũng không tin. Chỉ là nếu vậy thì điều này đồng nghĩa với việc sự khó chơi của nó lại được tăng lên một bậc nữa.

“Khặc khặ-x-xxxxx khặc! Nhóc con, tốt nhất là ngoan ngoãn trở thành đồ ăn cho bản vương đi! Với tư cách là lễ vật nghênh đón việc bản vương được thoát khốn, bản vương nhất định sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, dù là nguyện vọng lớn nhất cuộc đời của ngươi cũng được, ha ha ha ha ha…!!!”

“Bản vương?” Không để ý đến sự càn rỡ của quái vật màu đen, Itsuka Ken chỉ nhanh chóng mà bắt được những từ ngữ chính hoặc đặc biệt có thể cung cấp cho cậu thông tin mà cậu cần.

Nếu như con quái thú này là một tồn tại 4 chữ số đến từ Khu Vườn Nhỏ, vậy thì tuyệt đối sẽ không dùng cách xưng hô vớ vẩn để gọi bản thân, nếu thế thì kết hợp với cách gọi ‘bản vương’ của con quái thú này, nó hẳn phải là một kẻ không đơn giản. Hơn nữa ngữ khí của nó cũng rất là cổ xưa, tạm thời có thể cho rằng nó là một tồn tại được sinh ra và bắt đầu sống ở tận thời Viễn Cổ, hoặc thậm chí là xưa hơn, chỉ là không biết được cụ thể là ở thời nào.

Mặc dù thông tin thu thập được khá ít ỏi, không thể khiến cho Itsuka Ken có thể xác định được bản chất hay căn nguyên của quái vật này, thế nhưng có một chuyện mà cậu biết, đó là cậu vẫn còn xem thường nó. Đây không phải là một sinh vật biến dị thông thường mà tuyệt đối phải là một loài sinh vật mạnh mẽ có sự truyền thừa từ tận thời Viễn Cổ. Nếu vậy thì thái độ của cậu với nó phải sửa lại một chút rồi.

“Ngoan! Có trốn cũng vô dụng! Ngoan ngoãn mà dâng linh hồn và thân thể của ngươi lên cho ta đi, miễn cho ngươi phải nhận sự đau đớn không đáng, ha ha ha ha!!!”

“Muốn ăn thân thể và linh hồn của ta?”

“Đúng! Có thể trở thành một bộ phận của bản đại vương, đó chính là ân huệ của ngươi!”

“Ha ha! Từng thấy kiêu ngạo, phách lối và hung hăng, thế nhưng chưa từng thấy ai lại dám kiêu ngạo, phách lối và hung hăng đến vậy trước mặt ta. Nói thật là trước mặt ta mà dám tuyên bố là muốn đem ta nuốt hết, ngươi đúng là kẻ đầu tiên, độc nhất phần! Được rồi! Vì lần thứ nhất quý báu này, ta quyết định khoan hồng độ lượng mà nuốt sạch ngươi đi, bằng không với cái thứ buồn nôn và mắc gớm như ngươi, có cho ta cũng chẳng muốn đụng lấy, ngại bẩn!”

Mặc dù ngoài miệng thì lên tiếng khinh bỉ và khiêu khích trở lại, thế nhưng lúc này thì các thông tin ở trong đầu của Itsuka Ken bắt đầu va chạm với nhau và nối với nhau thành những mắc xích logic.

‘Bản vương’ và ‘Bản đại vương’ là hai cách xưng hô có bản chất hoàn toàn khác biệt nhau. Nói chính xác thì danh xưng ‘bản đại vương’, nếu là ở thời viễn cổ hoặc là thời đại Thần Thoại, kẻ sử dụng xưng hô này, cho dù thực lực có như thế nào thì cũng chỉ là một phương giặc cỏ, hoặc cũng có thể nói là sơn đại vương hay thổ hoàng đế cũng được.

Thế nhưng, danh xưng ‘Bản Vương’ thì lại khác, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Dây là xưng hô chỉ dành cho những người thật sự là ‘vua’, là một phương chư hầu, là một đời bá chủ, là những tồn tại bất khả tư nghị như là Bạch Dạ Vương hoặc Queen Halloween, là những tồn tại mà cả chư thần trên trời cũng đều phải ngước nhìn mà kính nể. Đó đều là những tồn tại hầu như không thể đối nghịch, phi thường kinh khủng.

Nếu như là một sơn đại vương thì thỉnh thoảng có lẽ vẫn tự gọi mình là ‘bản vương’ thì cũng không mâu thuẫn, bởi vì ai cũng muốn tôn mình lên. Thế nhưng nếu thật sự là những tồn tại như Queen Halloween, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ gọi sai cách xưng hô của mình cả, vì đó là sự tự tôn và niềm kiêu hãnh đã ăn sâu vào tận trong gốc rễ của linh hồn. Vì vậy, Itsuka Ken hoàn toàn có thể xác định, mặc dù có thể sẽ rất mạnh, thế nhưng con hàng này tối đa cũng chỉ là một sơn đại vương mà thôi, nếu vậy thì cậu có gì phải sợ?

Sơn Đại Vương? Coi như là kẻ mạnh đã tồn tại từ thời cổ xưa thì sao chứ? Mạnh bằng Azi Dahaka không? Hơn nữa, theo như Tây Du Ký thì ở thời đại thần thoại, Phúc Hải Đại Thánh Giao Ma Vương và Hỗn Thiên Đại Thánh Bằng Ma Vương chẳng phải cũng là hai vị sơn đại vương đó sao? Vậy thì thế nào? Một cái thì từng bị cậu quất bay qua, một cái khác coi như còn có một thân phận khác là công chúa của tộc Kim Sí Đại Bằng, thế nhưng chẳng phải cũng bị cậu đũa giỡn tới mức dục tiên dục tử, tam thi thần bạo khiếu cũng vẫn chẳng thể làm gì được cậu đó sao? Cậu có gì mà phải sợ cái thứ đen thui này?

“Ha ha ha! Tốt! Ngươi càng phản nghịch, càng ngoan cường thì càng tốt! Như thế thì linh hồn ngươi sẽ càng mỹ vị hơn! Tới đây để bản đại vương nuốt ngươi đi! Ha ha ha!” Nói xong, trong biển ý thức của Heretic God bắt đầu nổi lên những đợt gió lốc màu đen.

“Sở thích lớn thứ nhì của ta chính hành hạ những tên khốn hung hăng càn quấy và cuồng vọng như ngươi. Càng hung hăng, càng càn quấy, càng cuồng vọng thì càng hay! Đến lúc hành hạ ngươi thì cảm giác sung sướng mới càng khiến cho người ta thoải mái.”

Một cơn lốc lửa màu vàng ròng chợt phun ra và đánh về phía làn gió cắn nuốt màu đen. Ở giữa không trung của biển ý thức, hai luồng sức mạnh chạm vào nhau với tư thái hung hăng nhất của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio