“Ồ? Chị Nero, sao sắc mặt của chị hình như…” Nhìn sắc mặt biến đổi vô cùng kỳ lạ của Nero, Erica hiếu kỳ hỏi.
Cũng không phải Erica đoán ra chuyện gì, lần đầu đi chuyến xe do Adriana cầm lái xong thì biến sắc là chuyện rất bình thường. Nó tựa như cảm giác đi tàu điện siêu tốc nhanh hơn tới chục lần mà không có kẹp an toàn vậy. Cho dù là ai, nếu đi lần đầu, thì cũng đều không thể bước xuống xe mà mặt không biến sắc.
Thế nhưng điều khiến Erica nghi ngờ là, tại sao sắc mặt của Nero lại không phải là tái xanh hay trắng bệch, mà trái lại còn trở nên… hồng hào? Không đúng, hẳn phải là… đỏ bừng, chứ?
Thật sự khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
Lại nhìn về phía Itsuka Ken, thoạt nhìn từ bên ngoài thì rất là bình tĩnh, sắc diện cũng rất bình thường, thế nhưng sâu trong hai tròng mắt màu hổ phách, sự đắc ý và nét cười xấu xa thì dường như đang nhảy nhót tung tăng.
Dĩ nhiên, trong bốn thiếu nữ đang có mặt cũng chỉ có Alice dường như hơi phát hiện. Alter là người theo phái hành động, có chứng cớ, trực tiếp động thủ, không có, bỏ qua, vì cô lười đi cãi nhau. Về phần Erica… sự chú ý của cô đang đặt trên người Nero nên không nhận thấy.
“Trẫm chỉ không quen với kiểu chạy xe đó thôi… Tóm lại, sau này để trẫm tự lái đi!”
“Chị Nero cũng biết lái xe sao?”
“Nhữ đang nghi vấn năng lực của trẫm? Lái xe, trẫm tự tin mình có thể thắng cả thần mặt trời Apollo!”
Nghe như vậy, Itsuka Ken không khỏi thở dài, may là Apollo không có ở đây, bằng không chắc phải lái cả xe mặt trời để giết tới.
“Bất quá, nói trở lại chuyện chính, tòa tháp vĩ đại kia là gì thế? Không ngờ thế giới hiện đại lại có công trình kiến trúc hùng vĩ tới như vậy, nếu trên đỉnh của ngọn tháp đó lại tạc thêm một bức tượng của trẫm…”
Nero còn chưa nói xong thì một bàn tay tà ác đã đặt lên trên đầu của cô mà xoa xoa.
“Rốt cục nhữ cần trẫm nói thêm mấy lần mới nhớ? Đừng tùy tiện đặt tay của nhữ lên đầu trẫm. Nhữ muốn khiêu khích tôn nghiêm của quốc vương của toàn bộ đế chế La Mã đúng không? Nhữ đúng là đồ xấu xa tà ác!”
Ngốc mao trên đầu dựng đứng, mắt trợn tròn xoe, má phồng lên, nhìn vừa đáng yêu lại vừa nghiêm khắc như một con sư tử cái.
“Có sao đâu mà ~~ ! Chẳng phải Nero cũng đã từng bảo chỉ có ta là đặc biệt nhất với em sao? Nếu thế chỉ hơi xoa xoa một chút cũng có gì đâu chứ?”
“Ai ————”
Nhìn chằm chằm ~~~~~~!!
Ba cặp mắt còn lại lập tức bắn về phía gương mặt của Nero, đã không còn khả năng phủ nhận, vậy chỉ còn cách kiếm cớ khác.
“Coi… coi như tấu giả là đặc biệt! Thế nhưng cũng không thể làm chuyện vô lễ như vậy! Cấm chỉ, tuyệt đối cấm chỉ! Tóm lại, nếu lần sau nhữ còn dám sờ đầu trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ cho nhữ nếm thử sư tử xoắn giết…” Thế nhưng lập tức, một đoạn ký ức kiều diễm bỗng hiện ra trong đầu của Nero, và theo phản xạ tự nhiên, cô nàng im bặt.
“Được rồi, để ta dẫn em leo lên tháp Tokyo tham quan một chút, dù sao em cũng vừa tới lần đầu.”
“Gì cơ?”
“Là cái tháp cao nhất đó đấy, chẳng lẽ em không muốn tham quan chút sao?”
“Ý của nhữ… Hừ! Nếu trẫm thật sự muốn, lúc nào cũng có thể lên, còn cần tới nhữ sao? Nhưng nếu… tấu giả đã thành tâm thành ý mời trẫm đi để tạ lỗi, vậy trẫm khoan hồng đại lượng tiếp nhận vậy.”
Hai tay chống nạnh, Nero dùng biểu lộ ‘miễn cưỡng tiếp nhận’ để nói với Itsuka Ken, thế nhưng cọng ngốc mao đang lắc một cách hưng phấn trên đầu thì lại bán rẻ nàng.
Đá lông nheo trao đổi với Alice, hai người lập tức hoàn thành một cuộc trao đổi ngầm.
“Vậy chúng em rời đi trước, thế nhưng lần sau, ngài phải dẫn chúng em đi ở, vua của em. Nếu ngài bất công thì không phải là vị vua tốt đâu.”
“Sao cơ? Các nhữ không đi chung sao?”
“Đây là ân tứ riêng của vương thượng dành cho chị Nero, nếu bệ hạ đã nhận lời, thân là thần hạ sao có thể khiến cho vương thượng trở thành thất hứa. Chị Nero cứ vui vẻ mà nhận đi, tựa như Alice điện hạ đã nói, lần sau, vương thượng sẽ dẫn tụi em đi.”
Lúc này thì Itsuka Ken tuyệt đối sẽ không nói nhiều, nói nhiều sẽ hỏng việc, dù sao cũng đã hứa với Alice. Itsuka Ken biết là khi Alice nói lần sau dẫn các cô đi chơi, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như dẫn đi tham quan tháp Tokyo hay chỉ đi dạo đơn giản, muốn làm kiểu ‘mua bán’ tức thời này là phải chuẩn bị sẵn tinh thần để ‘ra máu’. Xem ra tới lúc đó, cậu sẽ phải mệt bở cả hơi tai vì mấy cô nàng.
Còn riêng Alter, cô sẽ không có ý kiến riêng gì vào thời điểm này, thứ cô cần làm chỉ là đi về theo nhóm của Erica và chờ đợi master của cô trở về, hoặc kêu gọi cô nếu cần thiết.
“Được rồi, nếu Alice và Erica đã nói như vậy thì chúng ta cứ đi thôi, Nero!”
Ôm lấy vòng eo thon gọn của Nero, khi cô chỉ vừa định mở miệng lên tiếng thì bóng dáng của Itsuka Ken và cả cô chợt biến mất. Sau đó cả hai chợt xuất hiện trên đỉnh cao nhất của tháp Tokyo.
“Nhữ…”
Nero vốn định mở miệng trách cứ hành vi độc đoán này, thế nhưng khi ánh mắt chợt nhìn thấy phong cảnh quanh mình, cô thu tiếng lại, vì cảnh sắc trước mặt khiến tâm trạng của cô trở nên bành trướng. Cô đã không còn tâm tư để ý đến những thứ nhỏ nhặt khi đứng trước khung cảnh hùng vĩ này được nữa.
“Khung cảnh này thật… không thể nào tưởng tượng được ah, nếu như không tận mắt mà nhìn thấy!”
Giang hai tay ra, Nero dường như muốn ôm lấy cả thế giới này. Khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh trước mặt, từng tế bào trên người cô đều như đang nhảy nhót, máu dường như đang hoan hô, tâm trí dường như đang rộng mở. Cặp môi đỏ mọng theo thời gian dần mở ra và hát lên, đôi mắt dần nhắm lại theo cảm xúc, bài ca dao hoang xơ cùng cổ lão, sau bao nhiêu năm tháng, lại một lần nữa tấu lên giai điệu phóng khoáng, man hoang và hào sảng của mình.
“… thế giới dường như nhỏ lại, dưới vó ngựa kia, chinh đạp lấy; … Lãnh thổ nắm trong bàn tay, mỗi ngày đang dần dần rộng mở…”
Tựa như là chiến ca từ thuở xơ khai nhất, âm luật càng thêm cổ xưa so với âm luật cổ xưa nhất của Rome. Nếu không có gì bất ngờ, thì nó rất có thể là là chư thần chiến ca, hoặc đồng nguyên với những bài chiến ca được sinh ra từ cuộc chiến của những Heretic God.
Thật lòng mà nói, giọng hát của Nero thật sự rất kém cỏi, ngay cả mức ‘miễn cưỡng nghe được’ cũng với không lên, thế nhưng âm luật lại được cô nắm chắc một cách chuẩn xác đến thần kỳ, cả những người hát hay nhất cũng chưa chắc nắm bắt được chuẩn xác đến như thế, thật mâu thuẫn. Dù rằng Itsuka Ken không hiểu âm nhạc, nhưng cậu dám cá là nếu có một chất giọng tốt hơn một chút, thậm chí chỉ đạt tới mức vừa đủ tiêu chuẩn, cũng có thể khiến cho Nero trở thành một ca sĩ nổi tiếng thời đại này với giọng hát chân chính đạt tới hàng nghệ thuật.
Dù hoàn toàn có thể làm được, nhưng Itsuka Ken không có ý định làm chuyện thừa. Bởi vì với thực lực hiện giờ của Nero, cô hoàn toàn có thể điều chỉnh giọng hát của mình theo ý muốn, nhưng cô không làm, vì cô là một nghệ thuật gia chân chính. Một người ưa thích nghệ thuật rất chán ghét cái hoàn mỹ, vì sẽ chẳng còn gì ngoài sự hoàn mỹ để thưởng lãm nữa rồi, khô khan, nhàm chán. Nghệ thuật chân chính đến từ cảm quan và cảm xúc của con người, nó vô cùng, vô tận, lấy mãi không dứt.
Có lẽ cô ấy đã hiểu rõ từ đầu rồi chứ? Itsuka Ken nhìn kiều ảnh không biết từ lúc nào đã mặc lên khái niệm võ trang màu đỏ thẫm ở trước mắt mà phát ra lời cảm thán. Cô gái như vậy lại thuộc về mình, cậu không thể không cảm thán là mình thật quá mức may mắn
Ca dao vẫn đang tiếp tục, nhưng lần này, không chỉ là vài phút
Itsuka Ken người ở gần đó, ngắm nhìn Nero đang dần nhảy múa. Dù chỉ là chiến vũ đơn giản của chiến ca, thế nhưng có thể để cho nữ hoàng của đế chế La Mã, Hồng Saber, Bạo Chúa Nero Claudius cam nguyện hiến ca lại hiến vũ cho mình, cậu còn có thế mong ước xa vời gì nữa đây?
“Tấu giả nhé, trẫm rất cao hứng! Có thể được nhữ gọi tới đây, trẫm thật sự rất cao hứng!”
Nữ đế đang nhảy múa đột nhiên xoay người lại, dùng nụ cười cao quý như vạn hoa đang né nở làm hiến vật thưởng lãm dâng lên cho chủ nhân của mình.
“Dù rằng nhữ rất to gan, dám dùng tay vuốt ve đầu của hoàng đế Rome, thậm chí còn làm những chuyện càng thêm quá đáng, càng thêm vô lễ với trẫm. Thế nhưng, không biết tại sao, trẫm lại vui vẻ vì điều này!”
Nữ đế kéo lấy chủ nhân đã kêu gọi cô tới, và lần đầu tiên trong đời, mời người cùng nhảy múa.
Kéo đem nữ vương triệu hoán mà đến chủ nhân, lần thứ nhất mời mời người khác cùng múa.
“Xưa nay, chưa từng có ai dám làm nhiều chuyện vô lễ với trẫm như vậy, nhữ là người đầu tiên trong cuộc đời này dám làm điều đó. Trẫm từng bị nhục nhã là Bạo Quân của đế chế La mã, từng bị sỉ vả là yêu phụ tàn nhẫn độc ác nhất thế gian này! Mọi người e ngại trẫm, phỉ báng trẫm, nịnh nọt trẫm, nhưng chưa từng có người nào có thể ngang hàng nói chuyện với ‘quả nhân’.”
Đế vương, gánh lấy số mệnh toàn dân tộc, kẻ có thể cùng đế vương nói chuyện một cách ngang hàng cũng chỉ có toàn dân, toàn bộ chư dân mới có thể sánh ngang hoàng đế, vì thế hoàng đế dù không cô độc nhưng lại cao ngạo. Đây là nguyền rủa của mọi đế vương, không ai trốn được.
“Mãi đến tận khi nhữ dùng sự bá đạo mà kêu gọi trẫm, để trẫm thấy được thế giới mới này! Nơi đây vẫn sẽ có sự phản bội cùng ghê tởm, thế nhưng trẫm đã có nhữ đứng cùng. Trẫm tin tưởng nhữ là chân mệnh của trẫm! Tấu giả ơ, như có nguyện ý kèm theo trẫm đến vĩnh hằng không?
“Không!”
Cơ thể của nữ hoàng chợt cứng lại
“Bởi vì phải là cô sẽ kèm theo ta đến vĩnh hằng! Cô quên sao, cô gái? Ngay từ khi chúng ta bắt đầu ký khế ước, cô đã không còn là Bạo Quân hay yêu phụ nữa, cô chỉ còn là nữ nhân của Itsuka Ken! Là nữ nhân của bản đế, Nero của bản đế, nghệ thuật gia của Bản Đế mà thôi! Vĩnh viễn!”
Một lần nữa, lại dùng sự bá đạo mà cướp lấy đôi môi nhỏ đỏ mọng này! Lần này, khế ước thăng hoa, kéo mãi đến vĩnh hằng!