“Được rồi, đừng có trừng tôi bằng ánh mắt như thế! Tôi từ Italy bay tới tận đây là vì cậu đó!”
“Vì tôi?”
Nét tức giận biến mất trên mặt của Kusanagi Godou, mà thay vào đó là sự nghi vấn.
“Ừ! Gần đây tôi nhận được một thông tin, nói là quốc gia này vô tình nhận được một món thần khí lai lịch không rõ!”
“Thần khí? Cậu nói là những thứ tương tự với quyển ma đạo thư kia?”
Thứ mà Godou đang nói tới là quyển ma đạo thư cậu đã mang tới Italy, bí kíp của Prometheus, thứ đã khiến cậu trở thành Campione, cho nên trong tư tưởng của cậu thì những thứ như thế đều là thứ có vận xui đối với mình. Mà nếu lần này có thứ tương tự như thế xuất hiện ở Nhật Bản, hơn nữa còn leo lên đến tầm cỡ có thể khiến cho cái tên đang ở Italy này cũng mò tới, cậu tuyệt đối sẽ là người bỏ trốn đầu tiên nếu như cái thứ đó xuất hiện trước mặt.
“Ừ! Chỉ là thần vật bị lưu lạc đến đất nước này vượt qua quyển ma đạo thư kia nhiều lắm!”
“Qua ‘nhiều’ lắm? ‘Nhiều’ là bao nhiêu?”
“Không rõ! Khác biệt quá lớn, tôi không thể khẳng định nếu không tận mắt nhìn thấy nó!”
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, thế nhưng khi ý nghĩ trong đầu được xác nhận thì Godou vẫn cảm thấy rất lo lắng.
“Món thần vật đó nếu như thật sự được giải phóng, đừng nói chỉ có quốc gia này, e là toàn thế giới đều phải chịu sự đả kích mang tính hủy diệt. Trước mắt thì có thể nói nó là một thần vật không may đạt tới mức Diệt Thế!”
“Đùa… Đùa nhau sao? Cái thứ như thế làm sao có thể…”
Sắc mặt của Godou trở nên rất khó coi, thế nhưng Itsuka Ken chỉ phất phất tay một cách bình thản rồi nói tiếp: “Nói cho cậu biết như thế, không tin cũng chẳng sao, vì thứ đó vốn là vậy rồi. Cậu có tin hay không thì nó vẫn là vậy. Thôi! Nói chuyện khác đi! Nghe nói là gần đây, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cử người tiếp xúc với cậu khá nhiều?”
“Cậu biết mấy người đó?”
“Câu hỏi này rất thiếu trình độ nha! Với những người thuộc về thế giới chú thuật, những tổ chức quản lý một địa vực lớn thì đều cơ bản tương đương với chính phủ của một quốc gia. Chỉ có mấy cái tên baka hoặc quá non mới không biết mấy chuyện mang tính thường thức như thế chứ?”
“Đừng có chửi xéo, chẳng có ý nghĩa gì đâu! Nếu không phải là bọn họ chủ động tìm tới tôi, tôi chẳng muốn dính líu quan hệ với bọn họ!”
Tính cách của Kusanagi Godou vốn là như vậy, chẳng thích đi gây chuyện, chẳng muốn tạo phiền phức, càng không muốn dính líu vào những thứ rắc rối. Chỉ tới khi thật sự bị gác lên lửa mà nướng, thì cái tên này mới trở nên nghiêm túc, lúc đó cậu ta tuyệt đối trở nên chăm chỉ, liều mạng, điên cuồng, tập trung cùng với… hưởng thụ cảm giác sung sướng của việc chiến đấu hơn bất kỳ ai khác. Nhưng dĩ nhiên là cậu ta chẳng bao giờ có chút tự giác nào về tính cách của mình.
“Chuyện đã tới nước này rồi, cậu còn nói những điều đó là muốn cho thấy cái gì?”
“Cắt! Nói thật nhẹ nhàng quá nhỉ? Cái người làm tiền bối như cậu đã không nói cho tôi biết làm gì thì thôi, giờ còn không cho tôi than thở? Nếu tôi mà biết mọi chuyện sẽ như vầy từ sớm thì lúc đó tôi trực tiếp tặng phiến đá đó cho cậu rồi cong đuôi chạy về là xong rồi. Giữ để làm chi cho giờ khổ thế chứ? Giữ lời hứa có lỗi sao trời?”
“Người thích coi mọi chuyện thành nhẹ nhàng hình như là cậu mới đúng? Liên quan gì tới tôi? Cậu cho rằng đẩy phiến đá đó về phía tôi thì hắn sẽ buông ta cho cậu sao? Hắn là thường thắng bất bại quân thần, lại đang tìm kiếm sự thất bại từ một cuộc chiến đúng nghĩa, cậu mang bản chất của một chiến binh xuất sắc nhất, lại xuất hiện ngay trước mắt hắn vào đúng cái lúc hắn muốn nhất, hắn không tìm cậu thì tìm ai? Cậu mà không đánh, hắn trực tiếp coi như cậu khinh thường hắn, giết Melqart xong, hắn không tìm cậu tính sổ mới là lạ. Tôi cùng lắm chỉ xem như đẩy cậu một cái vào lúc cậu cần thôi. Ngược lại đó còn là vận may của cậu đây này, thế giới suốt 200 năm nay có bao nhiêu người trở thành Diệt Thần Sư? Không tính Erica với Alice là nhờ có tôi mới trở thành Campione thì cũng chỉ có 7 người, tôi không phải Campione, cậu là một trong số đó, nên vui lên đi, ít nhất cậu có nhiều năng lực hơn để quyết định số phận của mình rồi! Người khác muốn còn không được!”
“Vận may cái khỉ gió gì? Vận rủi lớn nhất trong đời tôi thì có!”
Đại khái cũng đã đồng ý với những gì Itsuka Ken nói, nên Godou cũng chỉ lầm bầm một chút, không xoắt xuýt việc mình trở thành Campione nữa.
“Đúng rồi, nói tới chuyện Campione mới nhớ, lớp tôi có một người là miko, cô ấy nói tôi ngày mai nên tới miếu Nanao nơi cô ấy tu hành để thảo luận về một chuyện rất quan trọng…”
“Thảo luận với cậu về chuyện rất quan trọng ~ ? Ah ~~ !”
“Làm ơn đừng có bất cứ hiểu lầm nào! Tôi không quen với miko đó lắm, chỉ đơn giản là cả hai học cùng một lớp và sau đó người của chính phủ muốn liên lạc với tôi bằng cô ấy nên chúng tôi biết nhau, thế thôi!”
Thấy ánh mắt quái lạ của Itsuka Ken khi nhìn mình, Godou vội vàng thanh minh.
Thế nhưng, tàn niệm, giải thích như thế trong cái trường hợp này thì quả thật là tự tìm tai vạ cho mình.
“Cậu chẳng cần nói thì tôi cũng biết, cái loại thiếu niên ở cái độ tuổi như cậu mà chẳng có lấy một người bạn gái thì tương đương với việc người ta thích cậu đến mức chủ động gửi thư tỏ tình, đúng là cũng chỉ có ở trong mơ thôi. Cho nên người không nên hiểu lầm phải là cậu mới đúng, Godou-kun à!”
“Phập!” Tiếng một mũi tên đâm xuyên thứ gì đó vang lên, Godou knock-out!
“Cậu… cái tên khốn nhà cậu! Mặc dù cậu nói không sai, thế nhưng… thế nhưng… Khục! Ác liệt tới mức trực tiếp bôi muối ớt lên vết thương của người khác như thế, cậu đúng là một ác ma xấu đến thực chất bên trong, tôi dám thề đấy!”
“Cảm ơn vì lời khen, rất lâu không nghe được câu này rồi! Tiện thể hỏi một câu, cậu sẽ không phải là ‘như thế’ chứ?”
“Mặc dù không biết cậu muốn nói là thứ gì nhưng cho phép tôi phủ nhận! Vì thế làm ơn đừng nói ra, Itsuka-kun!”
Ý thức được nguy cơ về danh dự đến từ mặt ngôn ngữ, Godou lập tức dùng thái độ cảnh giác để nói với Itsuka Ken. Cậu biết rõ nếu mà còn nói tiếp nữa phỏng chừng mình sẽ thảm vô cùng, hơn nữa còn có thể di họa về sau, cho nên vì tương lai của mình, cậu quyết định chấm dứt chủ đề này.
“Vậy sao? Thật tàn niệm! Vậy thì trở về chủ đề chính! Cậu vừa nói là có một miko muốn cậu tới chỗ cô ấy để thảo luận về một chuyện rất quan trọng đúng không? Mặc dù tôi nghĩ nên nói là thương lượng mới càng thêm chính xác. Trong tình thế hiện tại, chúng ta có thể đặt giả thuyết về việc cô ấy tìm tới cậu, vì Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử tìm tới cô ta, mục đích là muốn cô ta khuyên cậu xử lý vấn đề về cái thần vật đã lưu lạc tới đây thay cho họ với tư cách là vua. Cậu cảm thấy độ hợp lý và khả thi cao tới đâu?”
“Chuyện này…”
“Nếu giả thuyết đó là sự thật vậy thì mọi thứ đều rất hợp lý, tối thiểu ở mặt ngoài. Về chứng cứ có ba điểm: thứ nhất, một học sinh cấp ba bi kịch tới mức chưa từng quen với một cô gái như cậu làm sao đột nhiên có chuyện nữ sinh hẹn cậu tới nhà được, trừ khi có chuyện ẩn!”
“Nè! ‘học sinh cấp ba bi kịch tới mức giống như tôi’ là có ý gì hả? Còn cái giọng điệu cứ như trong truyện trinh thám của cậu lúc này ra sao? Có biết buồn ói lắm không?”
Thế nhưng Itsuka Ken trực tiếp bỏ qua lời của Kusanagi Godou mà giơ lên tiếp ngón tay thứ hai.
“Điểm thứ hai, có thể phân tích ra từ trong lời nói của cậu, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đã từng có tiền lệ trong việc nhờ vả vị miko tiến hành hiệp trợ họ trong việc tìm với Campione hiện có của Nhật Bản là cậu.”
“Nói thế thì cũng không sai, tôi cũng nghĩ Mariya-san chịu tới tìm tôi cũng chỉ vì được mấy người kia nhờ làm người trung gian. Cô ấy có vẻ chán ghét tôi, không, nên nói là chán ghét những người được gọi là ‘Campione’. Cô ấy luôn cung kính và dè dặt quá mức mỗi khi gặp tôi dù tôi chẳng làm gì.”
“Vậy giờ nói điểm thứ 3: theo như tình báo tôi có thì thần vật kia bắt đầu bạo động rồi. Dù rằng với năng lực hiện có của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử có thể trực tiếp phong ấn nó, thế nhưng với tai nạn có đẳng cấp cao như vậy, làm thế thì chẳng khác gì đang đốt dây nổ chậm. Càng để lâu thì tai họa cũng chỉ càng tích lũy nhiều thêm mà thôi. Nói cho hình tượng tức là đến khi Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử không thể kìm nén nó được nữa thì nó sẽ thổi bay toàn bộ Nhật Bản này, sau đó là toàn thế giới. Vì vậy dưới tình huống này, cách giải quyết tốt nhất là khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu manh nha thì lập tức tìm tới vua của Nhật Bản là cậu trước rồi hốt gọn nó mới là tốt nhất, hoặc tối thiểu cũng giảm được thương vong cho đất nước này.”
Suy luận hoàn tất, Itsuka Ken bắt chéo chân lại với nhau và uống một hớp trà rồi thở ra.
“Sao? Giờ có cảm tưởng gì với những thứ tôi vừa nói không?” Itsuka Ken dùng nụ cười vô cùng ác liệt của mình để hỏi.
“Cảm tưởng gì? Đừng nói với tôi cậu chạy từ Italy sang Nhật để tìm tôi không phải vì ‘nó’, giờ còn hỏi tôi làm gì?!
“Bingo! Cậu luôn nhạy bén vào những lúc cần thiết nhất, Godou à!”
“Mặc dù là lời khen, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy sự trào phúng trong đó nhỉ? Thôi, quên đi! Cậu đã nhúng tay vào thì tôi không can thiệp gì vào nữa, dù sao tôi không thích điều này. Chuyện phiền phức như vậy vẫn là giao cho những người ‘lão làng’ như cậu thì tốt hơn!”
“Không can thiệp? Đừng đùa, Godou! Cậu cho rằng mình có thể đứng chơi sao? Dù sao tên địch nhân thứ nhất hiện giờ của cậu đã tới thành phố này rồi, tôi chỉ giúp cậu về việc của khối đá đó, còn địch nhân của cậu, tôi không giải quyết đâu!”
“Địch nhân?” Vừa nghe cái từ này là Godou đã cảm thấy dường như có một luồng gió lạnh kỳ lạ lướt quanh người mình một cái, cứ như đang bị thứ gì đó nhắm vào.
“Yên tâm chút đi! Tôi không giải quyết thay, nhưng cũng sẽ hỗ trợ cho cậu. Dù tôi có chút ác thú vị nhưng không phải kẻ máu lạnh, sẽ có người trợ giúp cậu để đối phó với ông ta. Tôi nghĩ nếu hai đánh một thì lão già đó cũng chẳng có quả ngon gì để ăn. Cậu cũng nên tập làm quen với việc xử lý những việc này đi, vì sau này có thể còn phải gặp nhiều lắm, Godou-kun à!”