Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 278: pn6-38 nhìn xem mây cuộn mây tan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương ba mươi tám. Vui quá hóa buồn

Chuyện tự trục thư cuối cùng trôi qua êm đềm, giày vò một trận đổi lấy một câu "ở lại" của tiên sinh đồ cổ nhà hắn, Dịch Thư Vân cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá. Ngẫm lại năm Hi Bình thứ tư mình thật sự trắc trở, nhất là sáu tháng cuối năm, trải qua một phen sống chết không nói, bị đuổi khỏi sư môn lại lấy phương thức như vậy nhập lại, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

May mắn, cuối cùng đã qua rồi.

Hiện tại Dịch Thư Vân sống đến cực kỳ thoải mái, buông việc Kình Thiên thành xuống giao cho đệ đệ Dịch Sở Vân; Tung Thiên giáo trải qua lần tẩy trừ này, người có dị tâm không bị tiêu trừ thì cũng im hơi lặng tiếng lâu dài, không cần hắn phí tâm. Cho nên, Dịch Thư Vân hiện tại hai mươi sáu tuổi mỗi ngày chỉ làm hai chuyện, hầu thầy và cùng chơi.

Cuối năm sắp tới, công việc trong triều đình chồng chất càng ngày càng nhiều, thời gian Quân Vũ ở Trung Thư Các một ngày dài hơn một ngày, cho nên Dịch Thư Vân mãi đến buổi tối mỗi ngày mới có thể gặp được tiên sinh. Bệnh của Quân Vũ đã khỏi hẳn, cái gọi là tâm bệnh vẫn phải cần tâm dược, giải quyết xong chuyện Dịch Thư Vân, bệnh của y liền tốt lên một nửa.

Về phần hôn sự của hắn và Tử Y, bây giờ cũng do vợ chồng Quân Mặc Ninh bận tâm lo nghĩ lấy. Dịch Thư Vân không còn thân thích trên đời, Giang Quan Lan trên danh nghĩa là cậu ruột của hắn, thế nhưng từ trước đến nay xem "chính tà không cùng tồn tại", cũng bởi vì con trai Giang Ức Sơ ở tử sĩ hình đường Tung Thiên giáo trọn mười năm... cậu cháu hai người chung quy không đi được với nhau.

Vì vậy, Quân Vũ thân là tiên sinh gánh vác thủ tục hạ sính lễ của nhà trai, thế nhưng việc trong triều thật sự đang bận rộn, cho nên Quân Vũ liền liệt kê công việc cùng với danh sách vật phẩm, sau đó toàn quyền giao cho đệ đệ Quân Mặc Ninh xử lí; tuy nói như thế, nhưng Quân Vũ vẫn sẽ dành thời gian kiểm tra tất cả.

Về phần Tử Y, nàng vốn là muội muội ruột của Mạc Miểu ngũ hành thị vệ Yến Thiên Lâu, bao nhiêu năm nay Mạc Miểu có công bảo hộ Hoắc Nhẫn Đông, bây giờ đã gả cho Mạc Sâm đứng đầu ngũ hành thị vệ, chuyện muội muội nàng, Hoắc Nhẫn Đông liền dốc hết sức đảm nhận.

Cứ như thế, Dịch Thư Vân thân là người trong cuộc trái lại vô cùng nhàn hạ, nhiệm vụ của hắn chính là ăn uống chơi đùa khắp nơi với Quân Linh Nhi con gái Quân Mặc Ninh, thời gian qua đến vui quên trời đất. Dùng lời của hắn và Tề Hàm lúc nói chuyện phiếm, là vui vẻ đời người đến đây là đủ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, còn có một câu, vui quá hóa buồn.

Đêm tuyết cuối năm, thư phòng Thủy Vân Hiên.

Quân Vũ hiếm khi nghiêng người dựa vào lưng ghế dựa, hai ngón tay phải nhẹ nhàng nhu nhu đầu chân mày, lộ ra vẻ đau đầu.

Trong thư phòng, Dịch Thư Vân giáo chủ Tung Thiên giáo gần đây chơi đến có chút đắc ý vênh váo đang quỳ.

"Nói đi, phong thư này là chuyện gì?" Quân Vũ tuyệt không muốn vòng vo với Dịch Thư Vân, đối với đứa học trò không bớt lo này, Quân Vũ tựa như tìm được cảm giác y và đệ đệ Quân Mặc Ninh y yêu thương đấu trí đấu dũng năm đó.

Trước mặt Quân Vũ trải một phong thư dài, chính là mười ngày trước Dịch Thư Vân viết cho Chu Minh tả hộ pháp Tung Thiên giáo, nội dung truyền vị trí giáo chủ Tung Thiên giáo cho Chu Minh.

Quanh đi quẩn lại không đến mười ngày, thư đã đến tay Quân Vũ.

Dịch Thư Vân quỳ đến đầu gối đau, nhưng không dám xin khoan dung, trong lòng hắn quả thật rất oán niệm "thói quen" mỗi lần trước khi hỏi trách đều thích bảo người ta quỳ tỉnh lại của tiên sinh nhà hắn.

"Hồi tiên sinh..." Dịch Thư Vân tìm từ đặt câu, tận lực không muốn kích động Quân Vũ, "Thư Vân bây giờ thân tại kinh thành, Tung Thiên giáo lại ở Tây Xuyên xa xôi, Thư Vân làm giáo chủ... thật sự có chút ngoài tầm tay với, ta chỉ nghĩ rằng, mấy năm nay Minh thúc cũng rất có uy vọng trong giáo, đủ để..."

"Vi sư hỏi ngươi," Quân Vũ có chút không kiên nhẫn ngắt lời, "Nếu ngươi vẫn đang ở Tây Xuyên, sẽ quyết định như vậy sao?"

Đương nhiên sẽ không, cũng không cần như thế nha... Dịch Thư Vân thầm nghĩ, cũng không dám đáp lời, hắn có chút không nắm bắt được dụng ý câu hỏi của Quân Vũ.

"Ngươi sẽ không." Im lặng là câu trả lời tốt nhất, Quân Vũ nói, "Cho nên suy cho cùng, là vì ta lưu ngươi ở kinh thành, mới khiến ngươi động tâm tư như thế! Ngươi đừng vội phủ nhận, vi sư đã nói với ngươi, Tung Thiên giáo là cơ nghiệp phụ thân ngươi để lại cho ngươi, ngươi lăn lộn nó thế nào ta không quản, thế nhưng tuyệt không thể vì vi sư sắp xếp mà ngươi buông bỏ Tung Thiên giáo!"

"Cũng không phải vì tiên sinh sắp xếp Thư Vân mới quyết định như vậy." Dịch Thư Vân quỳ thẳng tắp bình thản nói, "Thư Vân có bệnh bẩm sinh chung quy không phải kế sách lâu dài, tuy rằng không phải hiện tại, thế nhưng Tung Thiên giáo sớm muộn cũng phải giao cho Hi nhi. Bây giờ Hi nhi nhập chủ Kình Thiên, giao Tung Thiên giáo cho Minh thúc cũng không có gì không tốt!"

"Đùn đẩy trách nhiệm, ghi lại ba mươi roi mây trước!" Quân Vũ mở miệng xử phạt, trong ánh mắt sửng sốt oan ức lại không dám phản kháng của Dịch Thư Vân nói rằng, "Chuyện bệnh tim có tam sư thúc ngươi, sắp xếp hôn sự cho ngươi cũng vì hi vọng Dịch gia ngươi mau chóng có hậu! Chu Minh mấy năm nay bảo ngươi hộ ngươi không sai, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là người trong chính đạo Dược Vương Cốc, ngươi bảo hắn nhập chủ Tung Thiên giáo, trước đi hỏi Phương Thế La Dược Vương Cốc có đáp ứng hay không!"

Dịch Thư Vân nhất thời không lời để nói.

Như dao sắc chặt đay rối cực kỳ lưu loát nhanh nhẹn lần nữa tròng Tung Thiên giáo lên cổ học trò mình, Quân thừa tướng đem phong thư thoái vị trước mặt vò vò vò rồi ném vào thùng rác. Tiếp đó, trong ánh mắt tủi thân, bất đắc dĩ nhưng không có sức phản kháng của học trò nhà mình, hỏi, "Gần đây, ngươi dẫn theo Linh Nhi làm chuyện tốt gì?"

Nếu trước đó nói chuyện phong thư truyền vị Dịch Thư Vân còn có ba phần kiêng dè, đợi khi Quân Vũ hỏi chuyện này, khí thế của hắn đột nhiên tăng lên, ngay cả tư thế quỳ cũng thẳng tắp thêm vài phần, ánh mắt thì càng sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Quân Vũ nói, "Tiên sinh, chuyện này sao có thể trách Thư Vân?! Là tiểu tử kia nhìn Linh Nhi không có ý tốt, Thư Vân thân là huynh trưởng, đương nhiên có trách nhiệm bảo hộ tiểu muội!"

"Bảo hộ? Người ta chẳng qua cảm thấy Linh Nhi đáng yêu nhìn thêm một chút, cần ngươi bảo hộ? Ngươi nói đi tiểu tử kia cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi!" Quân Vũ quả thật bị cảm xúc bùng nổ của vị huynh trưởng trước mắt chọc tức đến muốn cười, trước đây đối với đệ đệ ruột Sở Vân, cũng không bênh chằm chặp như thế, nghe nói vì nhập lại Quân môn, gia pháp bản tử đánh đến không lưu tình chút nào!

Dịch Thư Vân gần như cứng đầu cứng cổ đáp, "Tiên sinh, người chưa thấy tình cảnh lúc đó, thiếu niên kia tuy tuổi còn nhỏ, vừa vào cửa nhìn Linh Nhi liền nói "Tiểu cô nương đáng yêu biết bao", tiếp đó còn lôi kéo ta làm quen! Hắn muốn làm gì? Nếu Linh Nhi là tiểu cô nương nhà bình thường, có phải hắn liền định cưỡng đoạt hay không?"

"Cho nên ngươi bảo Mạc Nam đánh hai mắt hắn sưng như quả hạch đào, gần như khó thể thấy đồ vật, sao ngươi không trực tiếp đánh mù hắn luôn!" Quân Vũ bị mạch suy nghĩ của học trò nhà mình chọc tức đến nói năng có chút lộn xộn "Hai người các ngươi hai mươi mấy tuổi khi dễ một đứa bé, còn cần mặt mũi hay không!"

Lời này Dịch Thư Vân không dám đáp, thế nhưng trong lòng hắn thật sự muốn moi hai tròng mắt của thiếu niên kia ra, chỉ tiếc bây giờ đang ở kinh thành, dù ít dù nhiều vẫn phải kiêng dè không để Quân Diệc Hàm huynh đệ tốt của hắn thêm phiền toái. Về phần mặt mũi... Kỳ thật có một số việc, mặt mũi không quá quan trọng... Ví dụ như khi bản tử của đồ cổ nhà hắn muốn đánh xuống, không phải hắn còn phải cởϊ qυầи chịu sao? Giữ quy củ còn không kịp, rảnh đâu bận tâm mặt mũi?

"Ngươi có biết thiếu niên kia là đứa cháu Lễ thân vương thương yêu nhất không, tuy rằng không phải tuổi trẻ tài cao nổi bật xuất chúng, nhưng cũng là con cháu hoàng thất theo nề theo nếp!" Quân Vũ ngoại trừ giữ chức thừa tướng, còn từng đảm nhiệm tiên sinh ở thư phòng con cháu hoàng thất học tập, hiển nhiên có hiểu biết nhất định đối với tính cách đám con cháu hoàng thất. "Bây giờ, ngươi không nói hai lời đánh mắt người ta trọng thương, chẳng những chọc giận Lễ thân vương, ngay cả danh tiếng Linh Nhi cũng bị truyền không tốt! "

"Linh Nhi? Liên quan gì Linh Nhi?" Dịch Thư Vân quả thật muốn bùng nổ, "Ai nói? Nói gì đó?" May mà hắn vẫn là giáo chủ Tung Thiên giáo, thật sự không được thì trói người đến Tây Xuyên ném vào Thập Vạn Đại Sơn, qua một trăm năm cũng không ai tìm được!

Quân Vũ cực kỳ vô lực nói, "Ngươi quên phụ thân Linh Nhi là ai sao? Bây giờ đám triều thần nhao nhao ngầm nghị luận, đúc kết một câu "hậu sinh khả úy". Linh Nhi còn nhỏ, có cha hung hãn bá đạo còn chưa đủ, bây giờ thêm huynh trưởng ngươi ngay cả nhìn một chút cũng không được, ngươi bảo sau này con bé đặt chân ở kinh thành thế nào!"

Vốn đang cho rằng có chuyện gì, nghe Quân Vũ nói như vậy, trong lòng Dịch Thư Vân cực kỳ khinh thường nói, "Tiên sinh người quá lo lắng rồi. Chưa nói đến Linh Nhi là đại tiểu thư phủ thừa tướng, nàng còn có hai vị sư huynh Diệc Hàm, Diệc Vân, ai dám nói nhiều cái gì?"

Quân Vũ cảm thấy rất cần phải dạy cho ma giáo giáo chủ một bài học về đạo lý sinh tồn ở kinh thành, y kiềm chế cơn giận trong ngực chịu nhịn tính tình nói, "Mặc dù có hoàng thượng và Vinh thân vương, e rằng cũng không chặn nổi miệng lưỡi mọi người.."

"Trong chuyện của Linh Nhi, không chặn nổi liền đánh đến chặn nổi..." Ma giáo giáo chủ ngang ngược tuyên thệ, chỉ tiếc nói đến một nửa đã bị khí phách ngang ngược hơn cắt ngang.

"Câm miệng! Vi sư nói với ngươi không thông, tùy ý đánh người, phạt ngươi ba mươi bản tử! Đi thỉnh quy củ!"

Dịch Thư Vân nhất thời mơ màng, đối với xử phạt bất thình lình của tiên sinh nhà hắn có chút không phản ứng kịp; chớp mắt đến mấy lần mới hiểu được đối thoại đã kết thúc. Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Quân Vũ tức giận đến sắc mặt hơi tái, Dịch Thư Vân rốt cuộc vẫn ngậm miệng, quỳ gối tới trước giá sách.

Đùn đẩy trách nhiệm, ba mươi roi mây; tùy ý đánh người, ba mươi bản tử! Từ trước đến nay Quân Vũ quen sử dụng bản tử với lỗi sai liên quan đến học vấn bài vở, mà đối nhân xử thế thì hỏi roi mây, lần này bởi vì đánh người bị xử bản tử, là xem Dịch Thư Vân như đứa bé không hiểu chuyện mà trách phạt rồi!

Dịch Thư Vân thông minh lanh lợi dĩ nhiên biết dụng ý của tiên sinh nhà hắn, chỉ tiếc với hắn mà nói đơn giản chính là bị đánh mà thôi, hình cụ gì gì đó từ trước đến nay hắn không quá để ý.

Lấy bản tử và roi mây quỳ gối trở về, dâng lên thật cao, chỉ chốc lát sau đã được nhận. Đỉnh đầu truyền đến giọng nói đã nén giận rất tốt, "Quần cởi, nằm úp sấp!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio