Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 279: pn6-39 nhìn xem mây cuộn mây tan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương ba mươi chín. Dịch đại giáo chủ trưởng thành ngược

Đã không biết lần thứ mấy cởϊ qυầи nằm trên bàn sách ăn đòn, thậm chí đối với tiết tấu Quân Vũ vung bản tử Dịch Thư Vân đã rõ như lòng bàn tay. Trong mắt Quân Vũ, gia pháp thần thánh trang nghiêm, bất kể là người dạy dỗ hay người được dạy dỗ, đều cần phải tôn trọng tuyệt đối... Cho nên đối với chuyện Dịch Thư Vân dám tự "kén chọn" gia pháp lần trước, y mới tức giận đến gần như thất thố.

Nhưng mà, dù quen thuộc mọi thứ thế nào đi nữa, đau đớn khi bị đánh vĩnh viễn sẽ không giảm bớt nửa phần.

Bản tử rộng cỡ bàn tay từ gỗ đàn hương, cả thanh đen nhánh, là vật phẩm thượng hạng, vô cùng cứng rắn, quất vào mông thịt gần như không có âm thanh gì, nhưng mỗi một cái đều đem phần bén nhọn vừa dày vừa nặng kia đập vào trong thịt.

Dịch Thư Vân nằm trên bàn sách, đầu lưỡi chen vào kẽ răng trên răng dưới đang cắn chặt, thái dương dày đặc mồ hôi lạnh li ti theo đau đớn phía sau càng không ngừng toát ra. Hai tay không có gì có thể mượn lực, cũng chỉ có thể dùng khuỷu tay gắt gao tì lên mặt bàn, mặc dù chỉ phí công, nhưng chung quy cảm thấy có được nửa phần thoải mái.

"Bốp bốp bốp!" Ba cái cuối cùng trên mông thịt đã sưng lên phát sinh tiếng nặng nề, giới cụ trong tay Quân Vũ rốt cuộc cũng ngừng lại.

Trong bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, tổn thương sau lưng im ắng rồi lại kiên quyết kêu gào, càng ngày càng trầm càng ngày càng trọng! Dịch Thư Vân ngừng thở ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ, nhắm mắt lại nhè nhẹ gối đầu trên hai tay...

Trách phạt còn chưa kết thúc, hắn còn ba mươi roi mây phải chịu...

Quân Vũ thay đổi giới cụ, một cây roi mây dài hai thước lớn bằng ngón cái, cứng cỏi nhẵn bóng, một đầu quấn tơ hồng, dải lụa thõng xuống đung đưa.

"Phạt ngươi như vậy, phục hay không phục?" Mông đã sưng lên mắt thường có thể thấy được, lại đánh ba mươi roi mây, cái đó Quân Vũ từng trải qua, hai chữ "khó nhịn" đâu thể hình dung? Vì thế, nếu trong lòng Dịch Thư Vân không tự nguyện, trách phạt như vậy chỉ sẽ khiến quan hệ giữa dạy và được dạy sụp đổ.

Dịch Thư Vân ngẩng đầu nặng trĩu lên, ánh mắt nhìn giá sách đầy ắp sách sau bàn, đáp, "Hồi tiên sinh... Thư Vân phục, Thư Vân biết sai... Không nên ỷ lớn hiếp nhỏ... Không nên đùn đẩy trách nhiệm... đem cơ nghiệp của phụ thân... cho người ta..."

Đáp án như vậy Quân Vũ hài lòng, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc, "Ỷ lớn hiếp nhỏ... Lần này chỉ phạt ngươi ba mươi bản tử, nếu có lần sau nữa, đừng trách vi sư gia pháp vô tình!"

"Dạ... Thư Vân nhớ kỹ..."

Tình cảnh này, dường như năm đó vẫn thường gặp phải khi Quân Mặc Ninh còn nhỏ, chỉ không phải "ỷ lớn hiếp nhỏ" mà là "lấy nhỏ lấn lớn"! Ban đầu Quân Vũ còn có thể thay đệ đệ đội nồi, kết quả bị người kiện cáo đến trước mặt phụ thân, chẳng những uổng công chịu đựng gia pháp trước đó, còn phải tự tát miệng mình tội nói dối.

Cuối cùng, đệ đệ Quân Mặc Ninh bản tử roi mây cũng không thiếu một thước một roi.

Ai có thể đoán được, Dịch Thư Vân hai mươi sáu tuổi vậy mà phạm lỗi mười sáu tuổi đâu! Có lẽ là, lúc mười sáu tuổi Dịch Thư Vân phải làm chuyện hắn cần làm lúc hai mươi sáu tuổi...

Sắc mặt Quân Vũ hoà hoãn lại, hướng về phía cái ót của hắn nói, "Chuyện Tung Thiên giáo vi sư sẽ nói tam sư thúc ngươi thu xếp tốt, ngươi không cần lo lắng, chuyện tự chủ trương như vậy không cho phép phát sinh nữa, có nghe thấy không!"

Gật đầu, mở miệng, "Nghe thấy được... Tạ tiên sinh..."

Quân Vũ không nói thêm nữa, chỉ vung roi mây lên hướng về phía mông thịt sưng lên hai ngón tay có thừa quất xuống, da thịt vốn đã bầm tím trong nháy mắt nổi lên vệt tím!

"A... Ưm!" Chỉ một cái, liền khiến Dịch Thư Vân bật ra nước mắt.

Cái này dĩ nhiên không tính, thầy trò hai người tự có hiểu ngầm. Thừa dịp Quân Vũ cho thời gian thoáng thở dốc, hai chân Dịch Thư Vân dời vào trong một chút, thân thể nằm úp sấp càng ngoan ngoãn phục tùng một chút... Hắn cần phải có đầy đủ thể lực chống đỡ hết trận trách phạt này.

Phía sau lần nữa rít lên tiếng xé gió, tiếp đó, hoàn toàn không nặng nề giống bản tử, đau đớn từ roi mây ác liệt sắc bén như mũi châm đâm vào da thịt. Dịch Thư Vân không nhìn thấy tình huống sau lưng, thế nhưng mỗi một roi hắn đều cảm thấy da thịt trên mông bị xé ra, máu ứ đọng bên trong không kịp chờ đợi trào ra.

Mà sự thật là, Quân Vũ không biết đã thả nhẹ bao nhiêu lực đạo.

Nếu nói bản tử vừa nãy y hạ nặng tay, quả thật muốn trách phạt đứa học trò đã thành niên làm chuyện giống trẻ con, thì ba mươi roi mây này là y cưỡng chế chụp lên đầu Dịch Thư Vân... Là y muốn học trò ở lại kinh thành, Tung Thiên giáo, y thân là tiên sinh hẳn nên thu xếp từ sớm, ổn định tâm Dịch Thư Vân, dù sao sống sống chết chết mấy năm nay toàn bộ đều vì mảnh cơ nghiệp này.

Ba mươi roi mây đánh cũng không chậm, khi Dịch Thư Vân chợt không còn nghe tiếng sau lưng, mới biết được hẳn là đã bình bình yên yên chịu xong. Thở hổn hển ồm ồm mấy hơi, thừa dịp Quân Vũ xoay người cất roi mây len lén vươn tay sờ phía sau, mới phát hiện ngoại trừ sưng lên nóng hổi, một tia máu cũng không có.

"Không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi." Quân Vũ xoay người lại nói.

Dịch Thư Vân giãy giụa mặc quần, quỳ xuống tạ phạt.

Dời bước chân ra thư phòng, hít một hơi không khí lạnh, ngực bụng lập tức thanh lọc một trận. Xoay đầu mới nhìn thấy Mạc Nam đang canh giữ cạnh cửa, đối với chiến hữu cùng nhau gây họa này, Dịch Thư Vân tức khắc cảm thấy thân thiết. Tay vốn đang đỡ khung cửa ôm lấy bả vai thị vệ một phen, chưa mở miệng, liền nghe thấy một tiếng kêu đè nén.

"Bị thương? Sao vậy... Bị phạt?" Dịch đại giáo chủ huynh không ra huynh, đệ không ra đệ lập tức rút ra chân tướng.

Mạc Nam đỡ Dịch Thư Vân nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống bậc thang, mới thấp giọng nói, "Vâng, ba mươi roi da, không nặng..."

"Tỷ phu tương lai của ta phạt?" Dịch Thư Vân dường như tận lực hạ thấp thanh âm nhưng trong đêm yên tĩnh vẫn rõ rành rành.

Tỷ phu chỉ anh rể.

Mạc Nam phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được sư phụ hắn Mạc Sâm cưới Mạc Miểu, mà muội muội Mạc Miểu là Mạc Băng, cũng chính là Tử Y sắp gả cho thiếu gia tính cách và tuổi tác trưởng thành ngược trước mắt... Từ khi Dịch Thư Vân được Quân Vũ gia nhà hắn lưu lại kinh thành, Mạc Nam liền chính thức bị điều làm thị vệ thiếp thân cho hắn.

"Vâng." Tiểu thị vệ đã nhận mệnh một bên hùa theo trả lời, một bên than khóc thay nhân sinh tương lai của mình.

Hai người dưới tuyết trắng ánh trăng trở lại tiểu trúc Thiển Nguyệt, Dịch Thư Vân nói, "Nhanh cởϊ qυầи áo, ta bôi thuốc cho ngươi!"

"Không cần, thiếu gia... sao có thể để ngài..."

"Nhanh lên một chút!" Dịch đại giáo chủ đã đỡ eo lấy thuốc từ trên giá, không cho phép nghi ngờ nói, "Ta đau đến điên, đợi lát nữa nằm xuống sau đó không thể đứng dậy nổi đâu..."

Mạc Nam không còn cách nào từ chối, cởϊ áσ ngồi ngược nhoài người trên lưng ghế, lộ ra lằn roi giăng khắp nơi trên lưng.

Tướng phủ chưa bao giờ thiếu thuốc tốt, bôi trên lưng không đau, có cảm giác man mát. Mạc Nam biết, đây là thuốc các chủ tử trong phủ dùng, tuy rằng Yến Thiên Lâu không bạc đãi thuộc hạ, thế nhưng thuốc trân quý như thế bọn họ vẫn không dùng nổi. Mặc dù thỉnh thoảng chủ tử cho sư phụ hoặc Hâm sư thúc cho thuốc, cũng không có khả năng dùng lên tổn thương sau khi khiển trách.

"Tạ thiếu gia..." Mạc Nam lẩm bẩm nói cảm ơn.

Dịch Thư Vân cong cong khóe miệng không nói gì, nhịn đau cẩn thận bôi thuốc cho Mạc Nam, nhân lúc hắn mặc quần áo tự mình leo lên giường nằm úp sấp, cả khuôn mặt đều vùi vào trong gối đầu mềm mại. Tuy thời gian không lâu, thế nhưng hắn đã sớm xem tiểu trúc Thiển Nguyệt là nhà của mình, mọi thứ nơi này đều do một tay Ngụy Tử Khâm lo liệu, tản ra mùi vị của mẫu thân.

Đợi đã lâu cũng không có động tĩnh, Dịch Thư Vân kéo mặt mình từ gối đầu ra, xoay đầu nhìn thị vệ đứng thẳng như bút nói, "Ngươi không bôi thuốc cho ta sao?"

"A?" Mạc Nam sững sờ một lát, không nhúc nhích.

Dịch Thư Vân phát cáu, "Ta bôi thuốc cho ngươi trước là muốn ngươi bôi thuốc cho ta tốt hơn, ngươi sẽ không muốn để thiếu gia ngươi đau cả đêm chứ?! Nhanh lên một chút!" Dứt lời, lại vùi khuôn mặt vào gối đầu, không đợi Mạc Nam có phản ứng, hắn lại ngẩng đầu nhắc nhở, "Xuống tay nhẹ một chút đó! Đau!"

Trong ngọn đèn đêm đông, thị vệ trẻ Mạc Nam hai mươi tuổi nhìn thiếu gia như đà điểu, rốt cuộc cong cong miệng. Nếu nói vừa nãy bôi thuốc "cho" hắn còn có thể lý giải thành thu mua lòng người, thời khắc này "để" hắn bôi thuốc mới chính thức xem hắn như người một nhà... Dù sao đi nữa, chỗ như vậy, không phải ai cũng có thể nhìn.

Mạc Nam tiến lên, nhẹ nhàng cởϊ qυầи Dịch Thư Vân ra, vết thương trên mông xanh tím sưng tấy thình lình đập vào mắt, lúc này Mạc Nam mới biết, tổn thương của Dịch Thư Vân so với hắn chỉ nặng không nhẹ, giọng điệu thoải mái vừa nãy chỉ là giả bộ, tổn thương như vậy, tất nhiên đau đến ray rứt.

Đối với Mạc Nam mà nói trị thương cũng không phải việc khó, hắn và Mạc Tùng với các sư huynh đệ cũng thường trị thương lẫn nhau. Máu tụ dần dần tan ra dưới lòng bàn tay nhào nặn, động tác nhẹ đến đâu cũng sẽ mang đến đau đớn không khác nào lại chịu một trận, mà Dịch Thư Vân vừa rồi còn kêu gào đau đớn, cũng không biết có phải đã ngủ hay không, thế mà phản ứng gì cũng không có.

Bôi thuốc xong, Mạc Nam cũng không kéo quần lên cho hắn, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn lên người, liền định ra cửa trông chừng... Người bị thương ngủ không yên ổn, nếu khát nước đói bụng, hắn cũng dễ chăm sóc bất cứ lúc nào.

Mạc Nam đi tới cửa vừa định mở cửa, liền nghe người trên giường rầu rĩ nói, "Đi ra ngoài hít gió Tây Bắc sao? Liền nán lại trong phòng đi! Bổn thiếu gia uống nước ăn cơm, ngươi phải tỉnh táo một chút! Thêm chút lửa vô bếp lò đi, lạnh! Địa long trong thư phòng tiên sinh thoải mái, ngày mai kêu tam sư thúc cũng làm cho chúng ta một cái..."

Mạc Nam không thèm để ý tới thiếu gia lắm lời nhà mình, thêm chút than củi vào lò than, sau đó tìm một góc không gần không xa khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio