Đảo mắt đã nửa tháng, bước chân mùa đông đã bước vào mảnh sân nho nho trong tiểu viện tựa hồ bị người đời quên mất. Cây đa trong sân qua nhiều năm bảo dưỡng, cao vút như cái ô, mặc dù vào đông vẫn xanh um tươi tốt. Ánh mặt trời mùa đông xuyên cành thưa lá dày rơi vào viện, từng điểm từng điểm sáng lốm đốm trên tảng đá xanh trên mặt đất.
Cùng tôn lên bóng kiếm trong tay thiếu niên.
Hai tay Tề Hàm giống như bị đổ chì, bảy mươi hai đường kiếm pháp đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ là ngày thường nửa canh giờ hai mươi lần giờ đây tăng tới bốn mươi lần, cần trọn một canh giờ mới có thể luyện xong.
Đây là lần thứ ba mươi lăm!
"Vút!" Khuỷu tay phải lại tê dại một trận, trường kiếm khó khăn lắm mới xuất ra được suýt chút nữa tuột tay bay đi! Thiếu niên phi thân lộn một cái mới gian nan ổn định trường kiếm trong tay, sau đó xoay người lại tiếp tục chiêu kiếm và ý kiếm vừa nãy chưa xong. Lúc vừa bắt đầu luyện kiếm hắn không cẩn thận rơi kiếm một lần, mà lần đó trả giá đắt, khiến hắn từ đó về sau cho dù hai tay sắp đứt cũng không dám lại để trường kiếm tuột tay!
Dưới hành lang gấp khúc trong sân, Quân Mặc Ninh hờ hững lần nữa cầm một quân cờ lên, không biết phân cao thấp với cái gì.
Tề Hàm nghẹn một hơi thở rốt cuộc đem số lần chồng đến bốn mươi, một chiêu bay về, ánh mặt trời chiếu vào trường kiếm Thu Thủy phản chiếu vào đôi mắt mệt mỏi, hắn nhịn không được mắt nhắm lại, một bước cuối cùng chợt bước sai, trên đầu gối trái liền trúng một quân cờ bén nhọn!
Hắn không khỏi kêu đau một tiếng, tay phải chống trường kiếm, đầu gối trái quỳ xuống đất. Một nhịp thở chưa xong, chỉ nghe "keng" một tiếng, trường kiếm gần như văng ra tia lửa, trường kiếm lọt vào công kích không còn cách nào chịu lực, cả người Tề Hàm đổ về phía trước theo quán tính, rốt cuộc vẫn phải quỳ hai đầu gối xuống đất.
Mọi thứ đều phát sinh thoáng qua trong nháy mắt, thiếu niên biết rõ quy củ lập tức rút thẳng thắt lưng, quỳ đoan chính.
Sau đó mới khó khăn lắm thở gấp một hơi, trên mặt phủ đầy mồ hôi sau khi vận động dữ dội, sau khi lắng xuống, tranh nhau ứa ra ngoài.
"Còn có thể bị kiếm của mình chói mắt, càng ngày càng có tiền đồ." Quân Mặc Ninh xoay người, nhìn học trò quỳ trong sân.
Tề Hàm cúi đầu nói, "Dạ, Hàm nhi biết sai..."
Nửa tháng nay lời này lặp lại không dưới trăm lần, hắn nói quen, cũng quen gánh chịu trách phạt phía sau.
Quân Mặc Ninh hỏi, "Đánh ngươi mấy quân cờ?"
"Hồi tiên sinh, mười sáu quân." Đây là vấn đề đã quen, Tề Hàm lòng đã đếm trước.
Quân Mặc Ninh cũng không nói thừa, thuận tay cầm lấy thước trên bàn cờ.
Tề Hàm mím môi một cái, quỳ gối tiến lên, giơ ngang tay phải, dùng tay trái vén ống tay áo lên, trên cánh tay phải đã hiện rõ tím bầm loang lổ, đây là vừa mới ăn quân cờ... Lực tay Quân Mặc Ninh, từ trước đến nay không nhẹ.
"Bốp bốp bốp..."
Mười sáu thước dứt khoát quất lên cánh tay trắng nõn, trước sau cũng chỉ bốn năm nhịp thở. Tề Hàm chỉ cảm thấy trên cánh tay đau đớn nổ tung như thiêu như đốt một trận, cánh tay vẫn vững vàng giơ như cũ, hơi khẽ nhúc nhích, sắc mặt lại trắng.
"Tần Phong, dẫn hắn xuống dưới rửa mặt dùng cơm, ăn xong qua đây chơi cờ."
"Dạ, chủ tử."
"Dạ... tiên sinh."
Tăng gấp đôi bài học đã duy trì liên tục nửa tháng, mấy ngày gần đây, luyện kiếm xong sau đó chịu phạt Tề Hàm liền mệt rã rời. Tần Phong đỡ hắn vào phòng trong rửa mặt, giấu tất cả đau lòng và thương tiếc thật sâu dưới đáy lòng. Hiện tại hắn yên ổn sinh hoạt, cũng biết thiếu gia chịu khổ, nhưng mà... lần này đây, dường như có chút khác biệt mơ hồ.
"Thiếu gia, sao trên người ngài nóng như vậy?" Sau khi tiến vào phòng trong, Tần Phong cẩn cẩn thận thận cởi quần áo trong của Tề Hàm lau thân thể, hắn cũng đã quen nhìn thấy vết bầm xanh tím trên người thiếu niên, nhưng mà hôm nay dường như rất nóng.
Tề Hàm ngồi trên ghế mặc cho Tần Phong lau, nghe thấy hắn hỏi, chỉ từ tốn nói, "Luyện kiếm sau đó nóng, không có việc gì, Phong ca ca không cần lo lắng."
Tần Phong nửa tin nửa ngờ, nhìn hắn tựa hồ ngoại trừ uể oải một chút quả thật không có gì khó chịu, liền an tâm giúp hắn lau sạch thân thể, sau đó bày ra cơm nước thanh đạm.
Tề Hàm ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, không động. Tần Phong nhẹ nhàng gọi, "Thiếu gia?"
Tề Hàm hoàn hồn nói, "Phong ca ca, ta... không muốn ăn."
Tần Phong vội la lên, "Như vậy sao được? Thiếu gia, bài học của ngài kín như vậy, không ăn cơm sao được? Nhất định phải ăn nhiều một chút, đều là mấy món bình thường ngài thích ăn nhất..."
"Ta ăn, ta ăn..." Tề Hàm cười khổ nâng chén đũa lên.. Phong ca ca càng ngày càng dong dài. Trên cánh tay phải của hắn trúng thước, lúc này đã sưng vù, cho nên toàn bộ tay phải của hắn đều run rẩy. Tiên sinh không cho phép bôi thuốc, thương đó đau đó hắn còn phải chịu.
Tuy nói như vậy, cuối cùng Tề Hàm vẫn không ăn mấy miếng liền ngừng. Hắn mượn tiên sinh dặn dò thoát được Tần Phong lải nhải, dùng thể lực thoáng khôi phục một chút đi vào sân, dưới hành lang, Quân Mặc Ninh còn đang suy nghĩ thế cờ.
Xa xa, ngón tay thanh niên chấp cờ, cổ tay chống cằm, sợi tóc như mực áo trắng như tuyết, dáng vẻ y thanh thản tự mình chơi cờ; cái chuông đồng treo trên hành lang theo gió phát sinh tiếng leng keng, đầu mũi tràn ngập mùi trà, một bức tranh trích tiên đẹp như vậy!
Tề Hàm ngơ ngẩn nhìn một lúc, dường như muốn đem cảnh vật trong tranh in vào đầu của mình, vĩnh viễn vĩnh viễn không quên!
"Qua đây, ngồi xuống." Quân Mặc Ninh cũng không ngẩng đầu lên, phân phó.
"Dạ." Tề Hàm cúi đầu thưa, ngồi xuống ghế thấp đối diện tiên sinh, chấp cờ, quân trắng. Ngày đông thoáng qua, lòng hắn sợ hãi, cũng không biết tại sao, trước mắt đen đen trắng trắng phát sáng lòe lòe, làm sao cũng không kiềm chế nổi suy nghĩ tán loạn không trật tự.
Đặt cờ "cạch" một tiếng, Quân Mặc Ninh chấp cờ đen sửa chữa một mảnh hoang tàn, tình thế quân đen nhất thời trội hơn quân trắng, ván này độ khó cũng không lớn.
Xung quanh yên lặng như tờ, ánh mặt trời buổi trưa chiếu đến đầu óc không tỉnh táo, Tề Hàm không dám giương mắt, hắn sợ tiên sinh sẽ phát hiện đáy mắt hắn làm sao cũng không đè ép được mơ màng. Trên bàn cờ quân trắng quân đen toàn bộ đều trộn cùng một chỗ, đừng nói phân tích tình thế giành thắng lợi, ngay cả chỗ đặt cờ hắn cũng không thấy rõ!
Rốt cuộc, hắn run run rẩy rẩy cầm lấy một quân trắng, run run đưa về phía bàn cờ, "cạch" một tiếng, hạ xuống một cái...
"Bốp!" Đầu ngón tay đột nhiên lẻn vào một trận đau đớn xuyên tâm.
"Ưm!" Tề Hàm cực nhanh mà rút tay phải về theo bản năng, dùng tay trái gắt gao che đậy đầu ngón tay bị đánh. Đau đớn khiến hắn tỉnh táo, hắn bất chấp chính mình đã làm sai điều gì, chỉ là cực nhanh mà xoay người quỳ rạp xuống đất, lại rũ hai tay bên cạnh người.
"Tỉnh táo chưa?" Trong tay Quân Mặc Ninh lại cầm lên thanh thước gần như không rời người trong khoảng thời gian này, lạnh giọng hỏi, "Trước đây thì suy nghĩ lung tung, hôm nay thì tinh thần không tập trung, ngươi học tập năm năm, bây giờ cuối cùng đều trả lại hết cho ta?! Ngươi tự nhìn xem ngươi hạ cái gì cờ?"
Tay đứt ruột xót, một cái vừa rồi đau còn hơn mười sáu thước buổi sáng, Tề Hàm cắn môi giương mắt nhìn ván cờ, mới phát hiện tình thế hai bên trắng đen vốn là ngang nhau, lại bị hắn hủy hoại chỉ trong chốc lát, không đến hai ba bước, quân trắng sẽ không còn sức xoay chuyển trời đất. Hắn cái này được gọi là... tự tìm đường chết!
"Hàm nhi... biết sai..."
"Vươn tay."
Học tập nhiều năm, đương nhiên Tề Hàm sợ mỗi một lần trách phạt, thế nhưng nếu nói hắn sợ nhất loại nào, thì đó chính là phạt đánh lòng bàn tay, bởi vì nó vĩnh viễn hoàn toàn không phải phạt xong liền kết thúc, thậm chí, vẻn vẹn chỉ là bắt đầu...
Biết mình hạ một quân trắng có bao nhiêu vô lý, Tề Hàm sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa đưa tay phải ra. Hắn không biết tiên sinh trách phạt như thế nào, vẫn cuộn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay sưng đỏ hơn gấp đôi.
Quân Mặc Ninh nhìn hắn một cái, giơ tay lên liền quất.
"A!" Chỉ một cái, liền đánh tan tất cả tâm tình của Tề Hàm, chỉ còn lại một loại. Sợ! Sợ! Sợ!
Tiên sinh... Tiên sinh lại đánh vào năm đầu ngón tay!
Nước mắt đột nhiên rơi xuống!
"Ngươi xác định không thể tự vươn tay?" Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm cả người quỳ cuộn thành một đoàn, chỉ vì che ngón tay phải, biết hắn đau, y không đau sao? Nhìn hắn nổi lên suy nghĩ muốn chết, y không đau sao?
"Tiên sinh... Hàm nhi biết sai rồi, Hàm nhi thật sự biết sai rồi... Hàm nhi không dám, cũng không dám nữa... Xin tiên sinh..." Tề Hàm hiếm khi cầu xin một chút khoan dung.
"Biết sai cái gì? Không dám cái gì?" Quân Mặc Ninh nhìn chằm chằm Tề Hàm hai mắt đẫm lệ cầu xin, hỏi.
Tề Hàm sợ run, nước mắt rơi như mưa, run giọng nói, "Hàm nhi... không dám không để tâm chơi cờ..."
"Vươn tay!" Quân Mặc Ninh căn bản không chờ hắn nói xong, liền lớn tiếng quát lên.
Tề Hàm cực ít khi thấy tiên sinh tức giận đến như vậy, nhưng bởi vì có một số việc hai bên hiểu lòng nhau, cho nên muốn gánh thì phải có giác ngộ trả giá thật lớn.
Cuối cùng vẫn vươn tay, đầu ngón tay trước sau đã trúng hai cái bất thình lình sưng lên, Tề Hàm nhìn, chờ, tự đánh giá, mình có thể chịu được hay không...
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
"Cốp!" "Rào soạt soạt soạt soạt..."
Tề Hàm rơi nước mắt như mưa đau đến không muốn sống, nhưng vẫn bị một cái cuối cùng dọa sợ không biết làm sao, cái cuối cùng tiên sinh quất vào bàn cờ, bất kể là quân cờ đen trắng trên bàn cờ, hay trong vại đều rơi lung ta lung tung đầy đất, có cái rơi xuống khe hở giữa phiến đá, có cái nảy lên bắn tới bụi cỏ bên cạnh.
"Quỳ, dùng tay phải nhặt từng quân từng quân, thiếu một quân một bản tử, ta ở thư phòng chờ ngươi."