Một bàn cờ ngang dọc mười chín hàng, quân cờ hai màu trắng đen tổng cộng ba trăm sáu mươi mốt viên, dưới tàng cây đa trong viện, trắng đen rải đầy đất. Tựa như chuyện đời trước mắt, trắng đen lẫn lộn, khó thể phân rõ.
Quỳ, tay phải, từng quân từng quân, toàn bộ.
Đây là tiên sinh yêu cầu.
Dưới ánh mặt trời ấm áp mùa đông, thiếu niên áo trắng vắt vạt áo bên hông, tay trái cầm hộp cờ, tay phải... năm ngón tay phải sưng đỏ, quỳ gối, nhặt từng quân... từng quân cờ, có lúc đen, có lúc trắng.
Mỗi lần đụng một quân cờ, ngón tay của hắn sẽ truyền tới đau đớn lan tràn, tay đứt ruột xót, đau vào đáy lòng.
Tảng đá xanh trên mặt đất, lạnh, cứng, gồ ghề, hai đầu gối xê dịch trên kẽ hở, dần dần cọ rách cái quần cũng không quá dày, vì vậy, da thịt liền cọ trên tảng đá.
Thiếu niên cúi đầu nhặt quân cờ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tia sáng nhỏ vụn đong đưa giữa chạc cây đa một chút, tựa như một tia sáng và hi vọng rót vào đau đớn dài đằng đẵng vô biên vô tận.
Đau đớn, cũng không hối hận; hắn hiểu được trước mặt tiên sinh hắn không hề có phần thắng nào, dẫu phải chịu một thân lăng trì, dù sao vẫn muốn thử một lần...
Lúc Sở Hán Sinh trở lại biệt viện, giờ Ngọ vừa qua khỏi, không ngoài dự liệu nhìn thấy thân ảnh dâng bản tử quỳ chờ trong thư phòng, cảnh tượng như vậy, mấy ngày qua thật sự đã thấy rất nhiều.
Gia nhà mình đang cúi đầu đọc sách, mưa gió kinh thành nghiêng trời lệch đất, bao nhiêu bút tích lớn lớn nhỏ nhỏ đều xuất ra từ biệt viện nho nhỏ này, từ đứa con trai kinh tài tuyệt diễm của thừa tướng này.
"Gia, ta đã trở về." Sở Hán Sinh khom mình hành lễ, "Sổ sách mười một tháng năm nay toàn bộ đã tính toán xong, thỉnh gia xem qua."
"Đặt đó đi," Quân Mặc Ninh ngẩng đầu lên rồi lại vội vã cúi xuống, "Chờ ta một chút, lập tức liền xong."
"Vâng." Sở Hán Sinh đặt một xấp sổ sách trong tay lên một góc bàn, quay đầu nhìn đồ đệ quỳ đợi bên kia, vạt áo trước người thiếu niên còn vắt bên hông, chỗ quần hai đầu gối ma sát đến rách nát, mơ hồ lộ ra vết máu trên da thịt; hai hộp cờ đen trắng đặt trên mặt đất, mà tay phải giơ lên thật cao dâng bản tử đã khiến người ta không đành lòng nhìn. Ống tay áo rủ xuống lộ ra cánh tay sưng hơn gấp đôi, còn có năm đầu ngón tay máu me đầm đìa...
"Ta biết ngươi từ trước đến nay đau lòng hắn," Bên kia truyền đến tiếng Quân Mặc Ninh đứng dậy nói, "Ngươi đi ra ngoài đợi chút đi, thiếu mười một quân cờ ngoài ra hôm nay phạt hắn hai lần, đánh xong ba mươi mốt bản tử, ta lại nói chính sự với ngươi."
"Gia, ngài khoan dung..."
"Chuyện này không thương lượng," Vẻ mặt Quân Mặc Ninh lành lạnh, không chừa đường xoay sở, "Chiều hôm nay ta kiểm tra sổ sách, lúc ngươi nghỉ ngơi hỏi hắn một chút, cứng đầu với ta nửa tháng nay, hắn cảm thấy dễ chịu, hay cảm thấy hai ta dễ chịu? Qua ngày mai, ta chắc chắn không còn khí lực chỉnh đốn hắn, ngươi cũng tiện thể hỏi một chút, hắn tính toán cái gì."
Sở Hán Sinh và Tề Hàm gần như ngẩng đầu cùng lúc. Ngày mai! Ngày mai là đông chí!
"Đi ra ngoài đi."
"Gia..."
"Quy củ cũ, cởi quần, chống trên bàn con." Bên kia, Quân Mặc Ninh đã xoay người lấy bản tử gỗ thật rộng bằng bàn tay trên tay Tề Hàm, phân phó nói.
Sở Hán Sinh hé hé miệng, cuối cùng không nói gì, nhíu mày đóng cửa thư phòng rời đi.
Vẻ mặt Tề Hàm cũng xấu hổ, hắn không hiểu chuyện đến cỡ nào, vậy mà đã quên ngày mai là đông chí, tiên sinh phải về tướng phủ, sau đó... mang một thân vết thương trở về! Nửa tháng nay, mỗi ngày hắn làm gấp đôi bài học, làm nhiều, sai nhiều, phạt nhiều, biết rõ việc bên ngoài rối ren phức tạp, hắn còn khăng khăng giữ ý nghĩ kia...
Nhưng mà... hắn chịu ân sâu, chẳng lẽ ngay cả ý nghĩ báo ân đó cũng không thể... khăng khăng giữ...
Trong lòng suy nghĩ, quy củ lại không thể phá, hắn lảo đảo đứng lên, dùng hai tay đau đến tê dại cởi quần lộ mông, sau đó hai tay chống trên bàn con lúc trước hắn dùng để nhận sai.
Gần nửa tháng, mỗi ngày hắn đều chịu bản tử như thế này.
"Bốp bốp bốp..."
Tề Hàm chống trên bàn con, nơi không lớn phía sau chịu đựng bản tử ác liệt tàn sát bừa bãi, gần đây hắn quá quen thuộc với loại đau đớn này, đầu tiên là một trận nóng bỏng, sau đó dần dần bốc lên đau đớn mơ hồ, cuối cùng mới ùn ùn kéo đến như hồng thủy trút xuống!
"Ưʍ..." Tề Hàm rốt cuộc vẫn phải cắn môi, ba mươi mốt bản tử, tuy khó chịu đựng, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều lắm, trước lúc đau đớn từ mấy bản tử đầu tiên bắt đầu tàn sát bừa bãi, hắn cảm giác được trách phạt sau lưng đã ngừng.
Hắn gian nan mặc quần, một lần nữa quỳ thẳng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại!
Tề Hàm liều mạng dùng tay trái cấu chân trái một cái mới khó khăn lắm kiềm chế được cơn chóng mặt gần như khiến toàn thân hắn chết lặng, trước đó lúc nhặt quân cờ liền gặp tình huống này, lúc này đây, cực kỳ mãnh liệt.
Quân Mặc Ninh đã gọi Sở Hán Sinh tiến đến, trong mơ hồ dường như nghe tiên sinh phân phó gì đó, tiếp đó một đôi tay mạnh mẽ hữu lực đỡ Tề Hàm đứng dậy, ra cửa.
Hậu viện, Tần Phong đã chuẩn bị xong một thùng thuốc tắm bốc hơi nóng. Nửa tháng nay mỗi ngày chịu phạt, thân thể Tề Hàm có thể kịp thời bình phục tiêu sưng, đều dựa vào một thùng thuốc này!
"Sở gia!" Tần Phong hành lễ, cùng đỡ Tề Hàm toàn thân mềm nhũn.
Sở Hán Sinh phân phó nói, "Ngươi đi chuẩn bị vải thưa, ngón tay bị thương hôm nay phải băng bó lại, ta trông chừng hắn ngâm nước."
Tần Phong đáp ứng, hành lễ xin cáo lui.
"Sư phụ... Hàm nhi không ngâm nước... Đau..." Biết đỡ mình là sư phụ, Tề Hàm mơ màng làm nũng.
"Ngoan..." Sở Hán Sinh đã bắt đầu động tay giúp hắn cởi áo ngoài, "Đau thì đau, thế nhưng tốt nhanh, hôm nay xanh tím ứ sưng không tiêu, ngày mai bị tiên sinh ngươi phạt, ngươi chịu được sao?"
Tề Hàm ngoài miệng chống cự, thân thể cũng không quá mức phản kháng, mặc cho sư phụ cao lớn lột sạch lộ ra vết thương loang lổ xanh tím trên thân hình gầy gò, hai mắt hắn nửa mở nửa khép, nghe được lời của sư phụ, hắn đột nhiên ngẩn ngẩn ngơ ngơ cười nói, "Sư phụ, ngày mai tiên sinh về nhà, y... không đánh Hàm nhi nổi..."
Sở Hán Sinh giật mình nhìn Tề Hàm, lời như vậy, sao Tề Hàm có thể nói ra khỏi miệng!
Tề Hàm lại không cảm thấy gì, tự mình dùng cả tay chân bò vào thùng nước tắm, các vị thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đến sắc mặt hắn trắng bệch, hai tay hắn nắm lấy mép thùng, mười ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, tay phải càng loang lổ vết máu.
"Hàm nhi, nhận sai với tiên sinh ngươi đi, ngươi biết y muốn nghe ngươi nói cái gì!" Sở Hán Sinh đau lòng nhìn đồ đệ ngâm thuốc đau đến không muốn sống.
"Sư... phụ, ngài mới vừa trở về từ bên ngoài... Tào Mặc... có phải mượn thân thế Hàm nhi... gây sóng gió không?" Tề Hàm thích ứng với đau đớn mở đôi mắt mệt mỏi, không trả lời câu hỏi của Sở Hán Sinh, trái lại hỏi một câu.
Sở gia không lên tiếng.
Tề Hàm giật giật khóe miệng, nhìn như đang cười, "Ngài và tiên sinh bàn việc cũng không tránh ta, là muốn nói cho ta biết tiên sinh xử lý việc này không tốn sức chút nào... Nhưng mà, Hàm nhi thấy tiên sinh vì chuyện này... đánh bước nào, củng cố bước ấy... Tiên sinh vì cái gì không gϊếŧ Tào Mặc!"
Sở Hán Sinh nhíu mày nhìn thiếu niên mí mắt nặng trĩu dựa vào thùng gỗ, lúc hắn nói ra chữ "gϊếŧ", thật sự có sát ý lạnh thấu xương!
Đau đớn ngâm thuốc tàn sát bừa bãi toàn thân Tề Hàm, nhất là tay phải và mông bị đánh; hơi nước nóng lại bốc hơi đến sắc mặt hắn ửng hồng, đổ mồ hôi đầy đầu.
"Nửa tháng, tiên sinh và Tào Mặc... đấu văn, đấu võ... Vì cái gì tiên sinh không gϊếŧ Tào Mặc được? Bởi vì... không thể gϊếŧ... Tào Mặc chết, Bắc Mãng liền có lý do khai chiến, Tề Mộ Lâm lấy đâu ra lương thảo tuyên chiến? Ha ha... Tiên sinh tự mình dùng sức chống đỡ tình hình chiến sự, tiên sinh cũng cần thời gian đúng không..."
"Tào Mặc sống, hắn liền dùng thân thế Hàm nhi viết văn ngụ ý..."
"Không có ngươi, Tào Mặc cũng sẽ tìm cho tiên sinh ngươi chuyện khác..." Sở Hán Sinh có chút không nhận ra thiếu niên trước mắt, hắn... thật là... Hàm nhi?
Giọng Tề Hàm chan chứa bi thương, "Nhưng mà... cuối cùng Tào Mặc vẫn chọn ta... để công kích tiên sinh... vũ khí sắc bén bậc nhất!"
"Tiên sinh có điều cố kỵ, y cũng không cho Hàm nhi làm chuyện gì cho y, ngay cả tâm nghĩ cũng không cho!" Tề Hàm không tiếng động mà khóc, nước mắt theo gò má trượt vào trong thuốc, đắng càng thêm đắng, "Sư phụ, cái sai này... Hàm nhi không thể nhận! Biết ơn tiên sinh nuôi dưỡng, Hàm nhi phải báo đáp... Sao có thể để Hàm nhi nhận cái sai này?"
Trong lòng Sở Hán Sinh vô cùng chua xót, đứa nhỏ bọn họ nuôi dạy ra, tâm như gương sáng.
Tề Hàm lại nhếch mép cười một cái, so với hoàng liên còn đắng hơn vạn lần, "Sư phụ, ngài biết không? Trong tay Tề Mộ Lâm nhất định có đồ vật?"
Sở Hán Sinh kinh sợ, hỏi, "Ngươi nói cái gì?"
Tề Hàm dìm thân thể một cái, như muốn mượn đau đớn để mình càng thanh tỉnh, "Tiên sinh... không nên bị nhốt lâu như vậy... Một ngọn núi mà thôi, đáng cái gì! Nhất định là... trong tay Tề Mộ Lâm có gì đó, khiến tiên sinh không thể không chia lìa... người nhà, ngay cả tướng gia... cũng bất lực! Sẽ là gì chứ? Ha hả... Tề thị kiêng dè... không gì ngoài tiền triều... Đông chí hàng năm tiên sinh trở về... thăm mẹ, có phải..."
"Hàm nhi!" Sở Hán Sinh kinh hãi nhìn thiếu niên nhẹ buông đôi tay, cả người chìm vào trong nước!