Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

chương 56: lễ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Gia, thế nào?" Sở Hán Sinh khẩn trương nhìn Quân Mặc Ninh im lặng bắt mạch, thật sự nhịn không được hỏi. Tần Phong bên kia cũng là vẻ mặt tương tự.

Quân Mặc Ninh buông ngón tay ra, nhét tay trái Tề Hàm vào chăn, lại tỉ mỉ nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt ngủ say nói, "Phong hàn bên ngoài, nội tức hỗn loạn, ưu tư sợ hãi, vất vả lâu ngày thành bệnh..."

"Chủ tử... Thiếu gia hắn..." Từ sau khi Tần Phong đến biệt viện, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Quân Mặc Ninh có vẻ mặt trịnh trọng lo lắng như vậy.

Quân Mặc Ninh trầm giọng nói, "Sốt giống than củi còn bướng với ta, sợ là từ sáng sớm nay đã sốt." Thấy vẻ mặt Tần Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, tam thiếu có chút bất đắc dĩ, "Sắc thuốc rót hết cho hắn, trong vòng mười hai canh giờ có thể hạ sốt thì không việc gì..."

"... Không thể hạ sốt thì sao?" Vấn đề này chỉ có Sở Hán Sinh dám hỏi.

Quân Mặc Ninh càng bất đắc dĩ, "Vốn đã ngu ngốc, lại sốt đến ngu một chút cũng không sao, Yến Thiên Lâu ta tiền nhiều sức dày, nuôi nổi!"

Vốn tưởng là câu nói đùa, nhưng khi Sở Hán Sinh nhìn thấy Quân Mặc Ninh không thể yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc Tề Hàm một đêm, hơn nữa trưa ngày đông chí ra tay ghim châm lần thứ ba mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Sắp tới giờ Ngọ, một lần hành châm ít nhất một canh giờ,...

"Gia, hôm nay ngài... còn về không?" Sở Hán Sinh đã thật lâu không cẩn cẩn thận thận hỏi ý kiến Quân Mặc Ninh như vậy, bọn họ hiểu nhau quá rõ, rất nhiều chuyện không cần nói rõ liền hiểu ý. Thế nhưng chuyện đông chí về nhà, hắn khuyên bảo hằng năm, Quân Mặc Ninh cũng quyết chí thề không thay đổi, nhưng mà bây giờ...

Tay Quân Mặc Ninh hạ một cây ngân châm đâm vào huyệt vị trước ngực thiếu niên, vẻ mặt thản nhiên nói, "Không về, không tự thân nhìn, ta không yên lòng."

Sở Hán Sinh vui mừng chua xót đan xen!

Không cần về nhà đương nhiên không cần thụ thương, mỗi năm hắn và Tề Hàm nghĩ hết biện pháp ngăn cản Quân Mặc Ninh trở về nhưng không được; mà nay, gia vậy mà nói không trở về rồi, nhưng mà cái giá chính là... Hàm nhi của bọn họ bất tỉnh nhân sự nằm trên giường...

"Nếu Hàm nhi tỉnh, không biết vui mừng cỡ nào!" Sở Hán Sinh tiếp lời nói.

Quân Mặc Ninh tiếp tục ghim châm đáp, "Về nhà là sự lựa chọn của ta, đi nhìn mẹ ta ca ca của ta... dĩ nhiên còn có cha ta, ta đang ngồi tù, một mình vượt ngục chạy về, gia pháp quốc pháp đều bàn giao không được. Thế nhưng một trận gia pháp đổi lại ta chính mắt thấy bọn họ đều tốt, Hán Sinh, cuộc mua bán này đổi cho ngươi, ngươi có làm hay không?"

Sở Hán Sinh tự hỏi sẽ làm. Nhưng mà, người tổn thương là gia nhà hắn, hắn đau lòng không nỡ cũng là chân chân thật thật.

"Đứa nhỏ ngốc đau lòng ta, tự trách áy náy vì thân thế của mình mang đến phiền phức cho ta," Quân Mặc Ninh cúi người lau đi mồ hôi dày đặc trên trán Tề Hàm, "Hắn sao lại không rõ, lúc đầu ta giữ hắn ở biệt viện, cũng đã liệu đến sẽ có một ngày như vậy. Trong mắt Quân tam thiếu trên không thần linh dưới không quân chủ, người nhà, chính là mưu cầu suốt đời của ta. Hàm nhi, là học trò, cũng là người nhà..."

Sở Hán Sinh không biết nên khóc hay cười, "Gia, những lời này... vì sao không nói lúc Hàm nhi tỉnh?"

"Ta đối tốt với hắn không?" Quân Mặc Ninh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Sở Hán Sinh không lời chống đỡ, lời này nói ba ngày cũng nói không rõ.

"Ta đánh hắn không thể nhẹ hơn so với nữ nhân Lăng Tuyết kia, gần đây ngay cả ngâm thuốc cũng càng nhiều," Quân Mặc Ninh tựa trên lan can cửa sổ, cười, "Như vậy mà đứa nhỏ ngốc này còn ngày ngày muốn chết vì ta, ta nói những lời này cho hắn biết, hắn sống thế nào?"

Sở Hán Sinh cũng cười, lời này không phải không chính xác.

"Hắn thật sự đoán được... trong tay Tề Mộ Lâm có đồ vật kìm hãm ta?" Quân Mặc Ninh đột nhiên hỏi.

Sở Hán Sinh dè dặt đáp, "Phải, gia. Hàm nhi... đoán đúng sao?"

"Là một phần di chiếu Tề Phong Vân lưu lại." Quân Mặc Ninh thẳng thắn nói, "Trên đó bảo Tề Mộ Lâm sớm giải quyết thôn Thừa Ân và... mẹ ta. Di chiếu lưu cho Tề Mộ Lâm, cũng lưu cho cha ta, đến lúc đó cha ta không làm được thủ đoạn gϊếŧ vợ diệt con, Quân thị cũng chỉ có thể được Tề Phong Vân ban cho cha ta ân huệ... chôn cùng thôn Thừa Ân và tình nghĩa với mẹ ta."

Sở gia hít một hơi khí lạnh, "Cho nên... gia ra tay trước chiếm lợi thế, một cây đuốc đốt núi Lạc Hà? Phu nhân tự phong Phật Đường, gia bị tù ở chỗ này, tướng gia nhìn như không cố gắng làm gì... đều là bởi vì... phần di chiếu này?"

"Ta từng đi trộm, không tìm được." Quân Mặc Ninh bất đắc dĩ, "Ta không muốn tạo phản, cha ta không bỏ xuống được ân nghĩa với Tề Phong Vân, mẹ ta sẽ không vứt bỏ Liên thị, ta không muốn cha mẹ ta bị thương tổn, ngươi xem, Quân tam ta đời này vậy mà lại sống trong cái vòng lẩn quẩn như vậy..."

"Ta nhận Hàm nhi, ban đầu là nghĩ huấn luyện ra một đế vương nghe lời giúp ta giải quyết chuyện này," Quân Mặc Ninh đã mở miệng liền dứt khoát nói tất cả tính toán cho Sở Hán Sinh, bọn họ quen biết hai đời, tính mệnh phó thác nhau, "Ai ngờ đứa nhỏ này... Ta lại nghĩ, chỉnh lý Yến Thiên Lâu tốt, sau này nếu hắn nguyện ý trở về làm hoàng đế, ta dùng Yến Thiên Lâu đổi một phần di chiếu truyền ba đời cũng có thể đi; nếu hắn không muốn, tương lai làm lâu chủ Yến Thiên Lâu, cũng rất thỏa nguyện. Chuyện di chiếu dù sao vẫn sẽ có biện pháp giải quyết, cùng lắm thì ta ở chỗ này nhiều thêm mấy ngày..."

--------------------------

Trong một tòa tiểu viện cách kinh thành không quá ba mươi dặm, một trận ám sát máu tanh vừa mới kết thúc. Mấy người quần áo đen sắc mặt buồn rầu đang thu dọn thi thể trên đất, lại xách nước rửa sạch vết máu. Trong sân nhân thủ càng ngày càng ít, bọn họ dọn dẹp thật lâu mới dọn dẹp sạch sẽ.

Trên hành lang trong viện, một nam tử trẻ tuổi sắc mặt trắng hếu đang nhắm mắt lại nằm trên giường trúc, trên người hắn đắp một tầng thảm nhung thật dày, tay phải lộ ra bên ngoài. Một nữ tử thanh tú xinh đẹp tuổi chừng hơn hai mươi đang giúp hắn băng bó vết đao thật dài trên cánh tay.

Một nữ tử trẻ tuổi áo đen khác toàn thân tản ra khí chất lạnh như băng ôm kiếm dựa trên cột hành lang, ánh mắt nhìn nam tử trên giường trúc giống như đang nhìn một... người chết.

Nữ tử thân mặc váy dài màu hồng cánh sen, mái tóc như mực; ngũ quan nàng xinh đẹp dịu dàng, đôi mày thanh tú như vẽ, nếu ở gia đình giàu có nhất định là một vị tiểu thư khuê các khí chất xuất trần. Ngón tay nàng vô cùng linh hoạt, hai ba lần liền rửa sạch miệng vết thương, quấn vải thưa, sau khi xong xuôi, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử, hỏi, "Nhiều sát thủ lũ lượt kéo đến như vậy, kêu ngươi về phòng tại sao không đi? Bằng không cũng không đến mức bị đao người của mình ngộ thương rồi!"

Nam tử nhắm hai mắt, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một tia cười nói, "Nhiều sát thủ như vậy cũng không phải tới gϊếŧ ta, ta tránh cái gì?"

Nữ tử có chút nghẹn lời, nhưng vẫn tỉ mỉ giúp hắn băng kín cánh tay mới đứng lên, trở về hành lang ngồi xuống, cảm thấy rất hứng thú mà hỏi thăm, "Tào Mặc, ngươi với tam ca ca ta rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao y bảo ta tới xem bệnh cho ngươi?"

Nam tử chính là Tào Mặc lẽ ra phải trên đường lưu đày, hắn mở mắt nhìn nữ tử "đất thiêng nảy sinh hiền tài" được nắng ấm mùa đông bao phủ cả người, cười nói, "Tam ca ca ngươi không phải muốn gϊếŧ ta sao! Tiểu Nhẫn Đông, ta cũng muốn hỏi ngươi, kinh thành tốt vậy ngươi không ở, đi khắp thiên hạ chữa bệnh tìm thuốc là vì cái gì vậy?"

"Trong kinh thành không có tam ca ca nha!" Nữ tử tên Hoắc Nhẫn Đông, biệt hiệu "Hoắc Quan Âm" nghịch ngợm vẩy tóc nói, "Tam ca ca ta nói, trời đất bao la rất nhiều chỗ chơi vui phải đi xem một chút, vả lại hiện tại y cũng không thể cưới ta, ta vừa lúc đi xem, trị bệnh một chút, tìm thuốc một chút, không phải rất tốt? Ngươi đừng đánh trống lảng, ngươi còn chưa nói tại sao tam ca ca ta phái người tới gϊếŧ thị vệ... ngươi, nhưng lại muốn ta tới xem bệnh cho ngươi?"

Tào Mặc ngay cả cười cũng có chút suy yếu, "Bởi vì ta chết, người mẹ Bắc Mãng của ta liền có lý do tìm Trung Châu tuyên chiến..."

"Như vậy sao, ta đây nhất định phải chữa khỏi cho ngươi, chiến tranh không tốt lắm," Nữ tử thề son sắt, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không nghe ra được mẫu thân Tào Mặc là thái hậu Bắc Mãng mà hoảng sợ, "Nhưng mà thân thể ngươi đã rất kém rồi, cho dù ta hết sức cứu ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không sống được bao lâu nữa. Nhưng ngươi yên tâm, sau khi ngươi hôn mê, ta sẽ treo cho ngươi một hơi thở, để thuộc hạ ngươi biết ngươi còn sống, như vậy sẽ không đánh nhau, đúng không?"

Tào Mặc bật cười, hắn yên tâm cái gì? Giữa trời đất này còn chuyện gì hắn không yên tâm? Nữ tử trước mắt rực rỡ như vậy, gan lớn như vậy, thông minh như vậy...

"Nè, ngươi có biết gần đây từ kinh thành truyền tới kịch hát, tên "Đánh long bào", không?" Hoắc Nhẫn Đông tràn đầy phấn khởi nói, "Thật sự rất đặc sắc, nghe nói chỉ có đoàn kịch tửu lâu Duyệt Lai hát tốt nhất, ta nhất định phải đi xem."

Không biết tại sao, ở trước mặt nữ tử này, Tào Mặc như muốn nói hết ra toàn bộ những lời không thể nói dưới đáy lòng, sống chết của hắn nắm giữ trong tay nàng, nhưng đoạn đường lâm chung có nàng làm bạn, Tào Mặc bỗng nhiên vô cùng cảm kích Quân Mặc Ninh, hiển nhiên hắn cũng ước ao có một hồng nhan tri kỉ như vậy, đi khắp thiên nhai, chờ hắn một ngày kia nên duyên vợ chồng.

"Không phải ngươi muốn biết tại sao tam ca ca ngươi lại muốn tới gϊếŧ thị vệ của ta sao?" Tào Mặc nhìn bảo bảo hiếu kỳ bật nhảy về phía trước, kiên nhẫn giải thích, "Trong hồ sơ Hình bộ ta tra được Tề Hàm, con trai của cung phi Lăng Tuyết năm đó đốt cung Khôn Ninh, cũng là đương kim nhị hoàng tử, địa phương xuất hiện cuối cùng chính là chân núi Vân Trung, biệt viện của tam ca ca ngươi."

"A, cho nên ngươi liền lan truyền lời đồn, nói tam ca ca ta chứa chấp khâm phạm, đúng không?" Hoắc Nhẫn Đông chống nạnh giậm chân!

"Đúng vậy," Tào Mặc thừa nhận, "Kết quả tam ca ca ngươi liền viết ra "Đánh long bào" đánh lừa dư luận, ta mới biết được, hóa ra Tề Hàm lại là con trai đương kim hoàng hậu, "Ly miêu tráo thái tử" vừa ra thật sự ngoạn mục. Không thể không thừa nhận, tam ca ca ngươi biết được nhiều hơn ta."

"Hừ hừ! Đây là đương nhiên, không có ai biết nhiều hơn so với tam ca ca ta!"

"Đây là đấu văn, ai thắng ai thua vẫn còn chưa định ngày," Tâm tình Tào Mặc tốt, sắc mặt cũng có chút ửng hồng không tự nhiên, "Quân Mặc Ninh phái người đến chỗ của ta ám sát, lại nhiều lần không tổn thương ta chút nào. Ta biết hắn muốn gϊếŧ ta lại không thể, bực bội trong lòng không cần nói cũng biết, đấu võ này, đã định trước tam ca ca ngươi không thắng được."

"Tào Mặc, sắc mặt ngươi có phần kỳ quái, đừng nói nữa, ta xem cho ngươi một chút..." Hoắc Nhẫn Đông đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Tào Mặc chảy ra máu tươi, vội vàng đứng lên nói.

Tào Mặc cười lắc đầu, vừa lên tiếng, càng nhiều máu tươi dũng mãnh trào ra hơn, hắn vẫn còn nói, "Nhẫn Đông, Quân Mặc Ninh... không dám gϊếŧ ta... Ta lại dám gϊếŧ... Ta chuẩn bị cho hắn một phần... đại lễ... hi vọng... hắn... thích..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio