Nhạc Vũ nhìn lại thiếu niên trước mặt ngoại trừ song nhãn hơi hồng thì trong con ngươi cực kỳ thanh tịnh, không hề tạp chất, trong lòng hiện ra một tia cảm giác quái dị, kẻ này được Quang Huyền tán nhân dùng phép dưỡng chung, từ nhiều ấu long bồi dưỡng ra, dĩ nhiên là ngoan tâm thủ lạt, sao có thể ngây thơ chất phác, tâm tư thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Bất quá nói đến dưới trướng hắn cũng không có ai thực sự tài năng, vẫn là mối lo của hắn. Như Vi Minh Tử Ngụy Thanh tuy có năng lực nhưng chỉ khéo xử lý sự tình, không thể coi như cánh tay để dựa vào.
Thủ hạ cũng chỉ có rải rác mấy người có hi vọng đăng nhập Đại La Kim Tiên, đại đến tôn sư một phương nhưng khi làm việc lại đều phải dựa vào chính mình.
Thiếu niên ngược lại không tệ, có tu vi Đại La Kim Tiên, huyết mạch hủy long, nếu dùng tốt có thể trợ lực cho hắn.
Ánh mắt khẽ lóe lên, nét mặt vốn căng cứng của Nhạc Vũ hòa hoãn xuống:
- Tính danh ngươi ra sao? Thực nguyện hiệu lực cho trẫm, nên biết trẫm mặc dù là giết người diệt khẩu cũng không nguyện người bên ngoài biết được chuyện Long mộ. Ngươi có thể thề cả đời này tuyệt không nói cho người khác?
Thiếu niên kia nghe vậy lập tức vui vẻ, ném qua cho Nhạc Vũ một vật, nhìn lại là một tấm phù bài.
Nhạc Vũ không hiểu ra sao, biểu hiện lúc này của thiếu niên dường như là một chú chó ngậm lấy chiếc xích đưa cho chủ nhân, hai mắt đáng thương. Đến khi hắn cầm lấy tờ phù bài lại cực kỳ ngạc nhiên.
Trong tờ phù bài là một linh trận cấm chế, liên thông với thần hồn của thiếu niên, cầm vật này nơi tay, chỉ cần một ý niệm sẽ có thể khiến gã thần hồn câu diệt.
Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, Côn Luân Kính có thể chiếu khắp huyễn pháp thần thông nên thoáng chốc đã có thể chứng nhận tờ phù bài này là thực. Thế gian này lại có kẻ chủ động đem sinh tử của mình cho người khác khống chế?
Đang muốn hỏi thăm thì lại nghe Hạ Nhược cười nói:
- Ta biết ngươi hoài nghi ta, bất quá chỉ cần cầm vật này liền có thể không sợ ta nói cho người khác! Người kia sợ ta đào tẩu nên lưu lại mấy tầng cấm chế. Một miếng đeo bên người, một miếng để trong phủ, từ trong Long mộ đi ra ta thuận tay lặng lẽ trộm đi.
Nhạc Vũ nghe được hơi lắc đầu, ngay sau đó tâm niệm vừa động, chẳng lẽ thiếu niên này bị ám ảnh về tâm lý?
Ở kiếp trước lúc hắn rảnh rỗi cũng từng xem qua một vài án lệ, nói là một số thiếu nữ khi còn bé gặp ngược đãi, đột nhiên được tự do lại không thể thích ứng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tình hình thiếu niên này tuy có bất đồng, lại đại khái tương tự. Ngoại trừ ra thì hắn còn có huyết mạch thủy long và tu vi Đại La Kim Tiên! Chỉ cần không phải trên đường gãy cánh thì nhất định có thể đạt tới cảnh giới chuẩn thánh! Làm sao có thể xảy ra chuyện quái dị như vậy?
Thiếu niên nói đến đây thì thoáng vẻ buồn bã:
- Tính danh? Ta không có tính danh, bất quá người kia vẫn gọi ta là Ngao Bát.
Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng thầm than, hắn cũng đại khái đoán vậy. Chắp tay sau lưng, suy nghĩ một lát rồi Nhạc Vũ mới kiên quyết nói:
- Mà thôi! Ngươi đã không đường có thể đi liền tạm thời hiệu lực cho ta cũng tốt! Ngày khác nếu đổi chủ ý thì có thể nói với ta. Long tộc phần lớn dùng chữ Ngao làm họ, sau này ngươi họ Ngao tên Bá.
- Ngao Bá?
Thiếu niên kia thấp giọng nhắc lại rồi lộ vẻ vui mừng:
- Từ nay về sau ta tên là Ngao Bá!
Nhạc Vũ không để ý, ngắm nhìn tờ phù bài vẻ chần chừ rồi qua một hồi lâu thu hồi:
- Trẫm xưa nay không thích dùng phép khống hồn ước thúc người khác. Bất quá hôm nay ta lại muốn nhận lấy tờ phù bài này! Chuyện Long mộ cực kỳ trọng yếu, không thể để xảy ra sơ xuất! Ngày sau đợi đến khi chuyện này không còn nguy hiểm thì ta sẽ trả lại tự do cho ngươi! Tâm tư ngươi hiện giờ thuần khiết, chưa biết tự do đáng quý, về sau nhất định có thể minh bạch. Việc này ta nói trước với ngươi, miễn cho ngày sau bảo ta lừa gạt.
Ngao Bá nghe được chỗ hiểu chỗ không, lại tựa hồ biết được thiện ý của Nhạc Vũ nên cười rạng rỡ.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ, bỗng nhiên nhíu mày đánh ra một miếng hồn ngọc:
- Ta có một chuyện quan trọng không thể phân thân đi làm. Phía đông Hồng Hoang có một vật tên là Thiên Huyền Đại Thừa chân kinh,! Ước chừng nằm ở cách phía nam Kim Ngao Đảo mười bảy tỷ dặm, ngươi có thể thay ta đi lấy rồi mang tới đế đình gặp ta! Vật này rất trọng yếu, không được để mất
- Lợi Thị Thiên Huyền Đại Thừa chân kinh? Đó là vật gì?
Ngao Bá tiếp lấy hồn ngọc, lộ vẻ khó hiểu, đến khi trông thấy Nhạc Vũ cau mày nói ra mấy chữ rất trọng yếu thì cười ha hả:
- Ngươi chờ ta, ta sẽ mau chóng đưa vật này trở về.
Hắn cũng không hỏi thêm mà hóa thành kim quang viễn động, chỉ trong chốc lát đã ngoài trăm vạn dặm.
Nhạc Vũ sau lưng lại có vài phần hối hận, thực lực Ngao Bá tuy cường hoành , nếu như bản thân không có Côn Luân Kính và Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm thì sợ cũng khó địch nổi, nhưng tâm tư hắn lại đơn thuần, quanh năm bị Quang Huyền tán nhân câu thúc nên chưa từng thấy qua sự hiểm ác của thế gian, nếu bị người khác lập mưu thì dù có thần thông cái thế cũng vô dụng.
Tâm niệm khẽ chuyển, Nhạc Vũ bất đắc dĩ cười cười, đánh ra mấy đạo quang hoa:
- Ba vật này chính là Thiên Nguyên cổ ấn, thái vi huyền trụ xu cảm ứng chân kinh cùng Tử Vi dong huyền diệu hóa chân kinh! Thứ trước có thể hộ thân, hai thứ sau có thể dùng chung với Lợi Thị Thiên Huyền Đại Thừa chân kinh, cũng có thể thành tựu ra một kiện Tiên Thiên siêu phẩm Linh Bảo, uy năng vô cùng! Bất quá thời điểm sử dụng cần ngoan tâm, tốt nhất là không lưu sống.!
Ngao Bá cười khẽ, lộ ra vẻ vui mừng vô hạn, thu hồi mấy đạo quang hoa rồi cất cao giọng nói:
- Yên tâm đi, cùng lắm thì ta trảm sát toàn bộ những người ta gặp là được.
Một câu cuối cùng của hắn lộ ra lệ ý bá tuyệt, sát cơ thâm trầm!
Nhạc Vũ cứng lưỡi, trong lòng bất giác hối hận. Hắn sớm nên lường trước, Ngao Bá tồn tại trong vô số thi hài đồng tộc, sao có thể ôn hòa như bề ngoài?
Đang muốn truy hồi thì Ngao Bá cũng đã rời xa, cũng may quãng đường hắn đi vốn ít có người qua lại, tiên tu lại ít càng thêm ít, cũng không sợ hắn tạo ra sát nghiệt vô biên.
Cửu Hoa tán nhân cũng chuyển thân đến bên cạnh Nhạc Vũ, đồng dạng nhìn theo kim quang cười lặng lẽ:
- Ánh mắt kẻ này nhìn ngươi như cha, tuy không biết vì sao như thế nhưng lại muốn chúc mừng Bệ Hạ có thêm một trợ thủ! Ta xem căn cơ kẻ này thâm hậu, hồn niệm cường hoành, chỉ sợ chưa đủ vạn năm sẽ đăng nhập chuẩn thánh, không phụ kỳ vọng của ngươi.
Nhạc Vũ khẽ thở dài, vừa rồi cuộc nói chuyện với Ngao Bá phần lớn đều bị hắn dùng huyễn thuật che lấp.
Cửu Hoa không biết tình hình cụ thể mới có thể nói như vậy, nếu biết được nhất định cũng sẽ cười không nổi như hắn.
Tính tình Ngao Bá khó lường, lại biết được quá nhiều bí mật của hắn, đặt bên người không khác một quả bom nổ chậm, bất quá hiện giờ Nhạc Vũ cũng đã đoán biết được tâm tư của hắn.
Người này có thể là cô tịch quá lâu, tay nhuộm vô số máu đồng tộc, đã thành Tâm Ma nên lúc này xem hắn như cây cỏ cuối cùng cứu mạng, dù nguyện đem tính mạng giao phó cũng muốn ở bên cạnh để đền bù đạo tâm không trọn vẹn.
Tóm lại ngày sau, bản thân cứ đối đãi chân thành là được, về phần Ngao Bá thoát khỏi Tâm Ma vẫn là chuyện xa xôi, đợi đến khi đó nói sau.
- Ngươi lo lắng kẻ này sẽ bị người khác mưu tính?
Cửu Hoa như biết tâm tư Nhạc Vũ, ở bên cạnh khuyên giải nói:
- Ta lại thấy chưa chắc! Tâm tư kẻ này tuy đơn thuần nhưng dường như lại có dị năng biết phân biệt thiện ác. Bên ta mới chỉ là hơi giao ác niệm mà thôi thì kẻ này liền không muốn phản ứng, ngay cả liếc ta một cái cũng không.
Nhạc Vũ không khỏi giật mình, nghĩ đến hai người vừa rồi nói chuyện đúng là như thế! Không trách Ngao Bá có thể tín nhiệm hắn, tuyệt không có ý đề phòng.
Có dị năng này quả thật cực kỳ thuận tiện, dù không hiểu thế sự nhưng cũng không sợ bị người tính toán.
Hắn thầm than thở, trong Thủy Tổ nhị long thì Tổ Long chuyên về sát phạt, Thủy Long dù chiến lực không bằng nhưng lại thông hiểu đủ loại thần thông dị năng, linh dị cự điểm, ngay cả Nhạc Vũ cũng có ý ao ước.
Đợi đến lúc thân hình Ngao Bá triệt để không thấy bóng dáng, hai người vẫn đứng yên tại chỗ như chờ đợi điều gì, sau một lát thì có một luồng sóng ý niệm cực lớn quét đến, trong không trung xuất hiện một đạo thanh quang dài đến trăm vạn dặm.
Cửu Hoa tán nhân thấy thế không khỏi cười lớn:
- Thương Mạc thần quân theo sát hai người chúng ta từ Phương Trượng sơn đã mấy chục tỷ dặm, không biết là có chuyện gì cần thương lượng?
Luồng thanh quang hạ xuống trước mặt hai người mới bỗng dưng tản ra, thanh bào đạo nhân bên trong chính là hóa thân của Thanh Long.
Sau khi hiện thân hắn nhìn quanh lộ vẻ nghi hoặc:
- Kỳ quái! Bên ta mới rõ ràng cảm giác nơi này tựa hồ có khí tức huyết mạch thủy long, sao giờ lại không thấy bóng dáng?
Nhạc Vũ im lặng không đáp, bảo Ngao Bá rời đi dĩ nhiên là vì Lợi Thị chân kinh nhưng còn có nguyên nhân khác là Thương Mạc.
Hắn cũng không có khả năng để Ngao Bá biết được bí mật về Diễn Thiên Châu, Côn Luân Kính trấn áp tinh huyết Tổ Long trong thân thể hắn đã gắng sức, trong không gian khác, huyễn thuật thần thông thật sự không hề nắm chắc có thể giấu diếm được kẻ có thể tiếp cận đại năng đạo tổ Long tộc này nên liền sai đi xa để tránh né.
Cửu Hoa lắc đầu mỉa mai:
- Thần Quân chẳng lẽ nói giỡn chơi với hai người chúng ta? Long tộc các ngươi từ lúc nhị tổ vẫn lạc, Phương Trượng tiên sơn cùng thiên long Huyết Trì bị chiếm đi thì sao còn huyết mạch thủy long? !