Thương Mạc cũng không để ý sự mỉa mai trong lời nói của Cửu Hoa, đột nhiên bắn ra một điểm tinh huyết kim hoàng, dẫn xuất một đạo quyết khiến điểm huyết dịch này phát ra quang hoa chói mắt.
Trong lòng Nhạc Vũ trầm xuống, cơ hồ lập tức cảm giác lực tác động của điểm tinh huyết thuần khiết này khiến huyết dịch trong người hắn sôi trào, có cảm giác gào thét muốn hóa long.
Hắn dùng Ngũ Hành Kiếm Trận cưỡng ép trấn áp, lại thêm Côn Luân Kính che lấp tất cả chấn động linh lực mới không lộ ra sơ hởi.
Qua một hồi lâu, Thương Mạc không có sở đắc mới bỏ qua tìm kiếm, chiêu lấy điểm tinh huyết kia, nhìn thẳng vào Nhạc Vũ:
- Ta tới đây đơn giản là chuyện Thiên Phủ thần bia, vật này liên quan đến tồn vong của Long tộc, không biết An Thiên Huyền Thánh Bệ Hạ có thể chuyển nhượng thần bia này cho ta hay không? Nếu là chịu, chẳng những có thể cầm đi mấy viên Mộc Linh Tinh Châu mà hóa thân này của bản Thần Quân cũng có thể hiệu lực cho Bệ Hạ ngàn năm.
Trong mắt Nhạc Vũ lóe lên tinh mang rồi không hề nửa phần do dự, lắc đầu:
- Điều kiện này của Thần Quân quả thực mê người, cơ hồ khiến trẫm không cách nào từ chối. Bất quá xin lỗi, Thiên Phủ thần bia đối với trẫm mà nói cũng tuyệt không phải chỉ là một thế giới Động Thiên.
Thần bia này trọng yếu đối với Long tộc nhưng với hắn cũng chẳng phải như thế? Chuyện liên quan đến quá trình trùng kích chuẩn thánh của hắn thì điều kiện gì cũng bỏ qua một bên.
Điều kiện của hóa thân Thanh Long cố nhiên khiến người động tâm nhưng tính cách Nhạc Vũ cũng chưa bao giờ tin vào ngoại lực.
Thương Mạc nghe vậy bất giác nhíu mày, một khí tức âm trầm tràn ngập khắp nơi, hồn áp chuẩn thánh cũng như một bước tường áp tới khiến cho mây đen trong không trung vần vũ, mặt biển cũng dấy lên vô số sóng lớn.
Nhạc Vũ không chút động dung, một luồng ý niệm lăng duệ đột nhiên từ bản thể bắn ra chống đỡ.
Có Hồng Mông kiếm ý hộ thân, tuy dưới trọng áp nhưng vẫn thư thái tự nhiên, ngạo nghễ trong không trung không hề bị khí thế ngập trời của Thương Mạc ảnh hưởng.
Cửu Hoa tán nhân cười lạnh, chỉ chợt lóe thân, liền đã tới trước người Nhạc Vũ:
- Mạnh Chương thần quân muốn thật sự để Cửu Hoa thất vọng? Thiên Phủ thần bia đổi lấy không được liền muốn cưỡng đoạt? Hậu Thổ nương nương xem Bệ Hạ là thân đệ. Thần Quân có từng cân nhắc nhân quả, vì ngươi lại mất đi nhất mạch Long tộc, đoạn tuyệt sinh cơ cuối cùng.
Thương Mạc giật mình, nhìn qua Cửu Hoa cùng Nhạc Vũ, sắc mặt đang căng cứng đột nhiên trì hoãn, uy áp kinh người cũng kiềm chế toàn bộ, phảng phất như khí trời ấm lên giữa trời đông giá rét, cười tự giễu:
- Lại để cho nhị vị chê cười, tìm một chỗ trú chân cho Long tộc ta đã thành sở cầu suốt đời của Thương Mạc, cơ hồ đã thành Tâm Ma. Vừa rồi thiếu chút nữa đã không kìm nổi tham niệm.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn sững vào Nhạc Vũ, thần sắc phức tạp:
- Nếu như Bệ Hạ không muốn vậy thì việc này không nhắc lại. Nói ra cũng thật kỳ quái, ta và ngươi lần đầu gặp nhau nhưng sao vẫn cảm thấy bệ hạ có liên quan lớn lao đến Long tộc, cảm giác cực kỳ thân cận nhưng lại không hề có nguyên do. Hóa thân của ta đến Hạ giới lần này còn có việc khác muốn làm tại Nam Hải, ngày khác rảnh rỗi nhất định sẽ tới đế đình bái phỏng, tìm Bệ Hạ đàm huyền luận đạo, khi đó Bệ Hạ đừng từ chối.
Hắn vừa nói xong thì trên mặt biển có một luồng gió lớn ùa tới, thân hình Thương Mạc lập tức hóa thành từng điểm linh quang phiêu tán, chỉ để lại một vùng ảo giác.
- Vạn Tượng Sâm La pháp quả thực khiến người ta căm ghét.
Cửu Hoa tán nhân cũng bị lừa gạt chốc lát, hừ lạnh vẻ bất mãn rồi quay đầu nghi ngờ nói:
- Lúc nãy ta vẫn còn kỳ quái, sao đã thoát khỏi Thương Mạc nhưng đột nhiên lại bị khóa lại khí cơ, nguyên lai là vì thiếu niên kia. Trong cơ thể kẻ này thực sự là huyết mạch Thủy Long?
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, việc này vốn cũng không cần giấu diếm.
- Quả nhiên là đại kiếp nạn hàng lâm, nhân vật nào cũng có thể lộ diện.
Cửu Hoa tán nhân bật cười, cũng không để ý, trực tiếp ôm quyền cáo từ nói:
- Thanh Long lão nhân tuy là làm người có chút hỉ nộ bất định nhưng làm việc lại coi như quang minh lỗi lạc. Nếu đã nói chấm dứt việc này vậy thì sẽ không có chủ ý với Thiên Phủ thần bia. Người Bệ Hạ e dè cũng chỉ có hắn, mấy nhân vật Hỗn Độn kia cũng không cần quan tâm. Đoạn đường này coi như đã không hung hiểm, Cửu Hoa xin cáo từ.
Vừa dứt lời thì mặt biển chỗ hai người đột nhiên phủ đầy khí U Minh, một thông đạo nối thông với Địa phủ đột nhiên hiện ra. Cửu Hoa chỉ chợt lóe thân đã nhảy vào trong đó biến mất không thấy tăm tích.
Nhạc Vũ đứng yên trên không trung một lát rồi cũng hóa thành độn quang ngũ sắc rời khỏi.
Không có Cửu Hoa bảo vệ, hắn cũng không dám ở lâu trên Nam Hải, khẽ mở Thiên Phủ thần bia rồi phi độn về phía bắc, qua chưa đầy nửa tháng đã tới phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu, là vùng quản hạt của hắn.
Cảnh tượng trên đường cũng khiến hắn vui vẻ, đã không có yêu tộc phương bắc quấy nhiễu nên nhân khẩu đông hơn một chút. Chỉ qua thời gian hai mươi năm đã tăng lên không ít người trẻ, đủ để chống đỡ thần cách cấp mười tám.
Hắn lại xem đế khí khắp nơi đều là tử khí rợp trời, số mệnh đại thịnh, đồng tử không khỏi co rút, triệt tiêu toàn bộ Yêu tộc có thể nói là có lợi có hại, nhân khẩu tăng nhiều cũng khiến cho khí vận đế vương nhân gian bạo tăng, hiện giờ còn tốt, sau này sẽ có một ngày uy hiếp đế đình.
Vùng đất Trung Nguyên hiện giờ đã là như thế. Thiên Đình thần chức, ngoại trừ Hạo Thiên bổ nhiệm cũng còn bị nhân hoàng chế ước, nếu không được nhân hoàng sắc phong thì không thể danh chính ngôn thuận được hương hỏa nguyện lực.
Cũng chỉ có ở cực tây, các nước phân liệt, mới không bị nhân gian đế hoàng sở chế.
Vốn trong phạm vi Nhạc Vũ quản hạt cũng không có mấy đại quốc nhưng lúc này ở hướng bắc cách đó chừng ba trăm triệu dặm có một chỗ quang hoa tử kim xông thẳng đến Diệu Vân thiên, long hình ẩn hiện chiếm giữ tầng mây.
- Phương vị này là Bắc Vân quốc? Kỳ quái, vài năm trước khi mình rời đi từng xem số mệnh biến ảo của các nước nhân gian, thực lực Bắc Vân quốc chỉ mới trung đẳng, sao vài năm đã có dấu hiệu đại hưng?
Trong lòng hắn nghi hoặc, lại thêm vài phần ý cảnh giác, cẩn thận quan sát rồi phi thân bay tới.
Hắn vừa tiến vào phạm vi quản hạt liền thôi không ẩn giấu bộ dạng, tiến gần Các Linh sơn thì nghe chín tiếng chuông vang dội rồi vô số tiên nhạc tấu khởi.
Sau đó cổng thành phía xa đột nhiên mở rộng, từng dãy chiến xa chỉnh tề từ bên trong tuôn ra, số lượng lên tới trăm vạn, nhìn từ dưới lên như một đám mây kim sắc.
Đi đầu chính là mấy người Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh, Hiên Viên Thu đi ở giữa, trông thấy Nhạc Vũ đang mặc cổ̀n phục phi độn tới liền đều cúi cúi người chào bái tren xa.
Sau đó một tràng hô chấn động không trung khiến tiên tu trong thành đều nhìn cả lên.
- Đại La Kim Tiên?
Cảm giác khí tức Hiên Viên Thu hùng hậu hơn trước gấp trăm lần, Nhạc Vũ bất giác nhìn lại lần nữa rồi hạ xuống ngọc liễn tiến vào trong thành.
Sau đó là trực tiếp rơi quá sức hắn chuẩn bị ngọc liễn phía trên, hướng nội thành bước đi.
Quay trở lại đến hành cung, Nhạc Vũ đi thẳng tới Huyền Thánh Điện, chỉ để lại mấy người thân cận còn cho lui toàn bộ.
Sau vài năm không gặp, nhìn khí sắc tất cả đều bất đồng với trước, hồng quang ẩn lộ, lại có cả ngạo ý, ngay cả mấy người Ất Khổ đảm nhiệm tam công cũng có thêm vài phần tuân phục.
Đợi đến lúc Nhạc Vũ ngồi xuống ở tầng đài bậc thì mấy người đều không hẹn do Hiên Viên Thu dẫn đầu cúi người hành lễ nói:
- Bệ Hạ lần này trợ giúp Hậu Thổ mở Địa phủ, chấn động Hồng Hoang. Chúng ta cung chúc Bệ Hạ nhất định có thể số mệnh Vĩnh Xương, vĩnh viễn trấn bắc.
Nhạc Vũ phất tay nâng dậy rồi nhìn qua một lượt:
- Sau khi trẫm rời đi thì mọi việc ở phương bắc coi như không tệ
Đang lúc trên mặt mọi người thoáng hiện vui vẻ thì Nhạc Vũ chuyển giọng:
- Nhưng tại Bắc Vân quốc đã xảy ra chuyện gì?
Không khí trong điện lập tức lạnh lẽo, uy nghiêm Nhạc Vũ qua một ngày hơn một ngày, lúc này phát tác khiến cả điện đông cứng lại.
Hiên Viên Thu đã dự liệu trước, đứng ra đáp:
- Việc này ta cũng có chú ý, mấy năm này vẫn ngầm điều tra. Ngoại trừ biết được Thủy Đức tinh quân Quân Minh tựa hồ đặc biệt chiếu cố khiến mưa thuận gió hoà thì còn có tu sĩ tặng cho Hoàng thất vật tạo khí vận.
Vẻ rét lạnh trên mặt Nhạc Vũ lúc này mới hơi trì hoãn, lại nghe Hiên Viên Thu tiếp tục nói:
- vị trí nước này tuy xa xôi nhưng phần đông lại là bình ngguyên, rất nhiều hùng quan hiểm yếu, dễ thủ khó công. Các nước chung quanh lại vừa lúc không có cường địch. Mấy năm này tuy mấy người chúng ta có chút bố trí nhưng chỉ khi nào thực lực quốc gia mạnh lên còn không khó át khuếch trương. Chỉ có thể nói sau màn có người mưu tính.
Nhạc Vũ vung tay, dùng huyễn thuật hiển lộ toàn bộ phạm vi Bắc Vân quốc, sau một lát liền cười lạnh:
- Thủy Đức tinh quân Quân Minh ngoại trừ việc này ra còn có dị động khác?
-Vi Minh Tử quyết đoán lắc đầu:
- Chúng ta sai người ngày đêm giám sát, chỉ chờ hắn phạm sai lầm. Bất quá Quân Minh ngoại trừ chiếu cố Bắc Vân quốc thì cũng không có động tác nào khác, chuyện hưng vân bố vũ cũng coi như tận lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhạc Vũ nghe vậy trầm ngâm, cảm giác cực kỳ khó giải quyết. Ở đây không phải không có biện pháp, hắn vốn có trăm ngàn thủ đoạn khiến hoàng thất Bắc Vân quốc tan rã nhưng chắc chắn sẽ khiến ảnh hưởng tới người vô tội. Hơn nữa hiện giờ bất luận hành động nào của hắn cũng cần cực kỳ thận trọng, liên quan đến tăng giảm khí vận, công đức thịnh suy.