Quan Lộ Trầm Luân

chương 460: cuộc họp báo vụ án (p3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn là một cuộc điều tra phá án lớn, cho dù được coi trọng, cũng sẽ không được tất cả lãnh đạo tỉnh thành đều tham gia quy mô long trọng như hôm nay. Hôm nay cuộc họp báo này, trên thực tế là dưới tình hình đặc biệt của thành phố Cẩm Bình, tuyên truyền khoa trương với bên ngoài một chút về tính chất chính nghĩa.

Điểm này, chẳng những do Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh sắp xếp, mấy vị lãnh đạo thành phố như Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm đều rõ ràng, ngay cả Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Nghiêm Minh, Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu Uyển Khang, chủ nhiệm ban chính pháp Dương Thịnh Đạo đang tham dự trong lòng cũng biết rất rõ.

Bọn họ sở dĩ tham gia cuộc họp báo này, một mặt là vì "Vui mừng" cho Cẩm Bình cuối cùng đã khởi sắc. Về mặt khác, là vì một câu chỉ thị của bí thư Tỉnh ủy Hồ: "Cẩm Bình lần này làm rất tốt, buổi họp báo vụ án kia, mấy người các anh hãy đến cổ vũ ủng hộ".

- Trong quá trình điều tra phá án lần này, chúng tôi nhận được sự hiệp trợ mạnh mẽ của đơn vị anh em thành phố Phong Hà, Giang Sở. Tại đây tôi xin nhấn mạnh, các đồng chí Cục công an thành phố Phong Hà chẳng những vì chúng ta cung cấp manh mối cực kỳ quan trọng, lại chủ động tích cực bố trí, mới bắt được một trong những người bị tình nghi phạm tội là Trương Mặc…

Ngồi ở dưới đài phía bên phải Cục trưởng Công an thành phố Phong Hà Kinh Đại Chí vẻ mặt tươi cười, dương dương tự đắc hướng về ống kính và camera. Phó bí thư Hạ Ủy ban Chính trị Pháp luật và Phó cục trưởng thành phố Giang Sở sắc mặt liền có chỗ không tự nhiên. Cảnh tượng bày ra trước mắt này là hai thành phố Cẩm Bình, Phong Hà thì ăn thịt, còn Giang Sở bọn họ cũng chỉ được húp canh thôi.

Bất mãn không nói, nhưng không thoải mái là sự thật. Mặc dù biết bên mình không ra phần sức nào, mà đúng lúc này, lại nghe trên đài Phó cục trưởng Lương phát biểu dùng giọng điệu cực kỳ chân thành nói tiếp:

- Chúng tôi còn muốn trịnh trọng cảm ơn, phó cục trưởng Trình Thuật Chí và mấy vị đồng chí bên chi đội hình sự thuộc đơn vị anh em thành phố Giang Sở, trong quá trình bắt giữ hung phạm Hứa Ngạn Bân, bọn họ đã mạo hiểm cả mạng sống vào chốn hiểm nguy, dùng thân thể của chính mình đoạt lại cây đao chặn đứng cơ hội trốn chạy sau cùng của tên tội phạm.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Phó cục trưởng Trình đến từ thành phố Giang Sở ngất ngưởng bệ vệ đứng lên, kính lễ với lãnh đạo trên đài và đám người dưới đài. Sau khi ngồi xuống, y mới suy xét một vấn đề. Vậy là y có dẫn đội đi bắt Hứa Ngạn Bân sao? Vậy là y có đỡ qua một đao sao? Có sao? Có, hay là không có?

Phó bí thư Hạ bên cạnh cũng có chút giật mình, ông ta không nghĩ tới, một Trình Thuật Chí chỉ biết giỏi mồm mép còn có một mặt anh dũng như vậy. Tốt, cho dù ông ta không tin cũng không đáng lo, mấu chốt là qua câu nhấn mạnh của vị Phó cục trưởng Lương kia trên đài, tránh cho cục Công an thành phố Giang Sở trong quá trình điều tra phá án lần này một cục diện xấu hổ.

Cục trưởng Công an thành phố Phong Hà Kinh Đại Chí trong mắt hiện lên một chút bất thường, y đưa đầu qua, nói khẽ với phó cục trưởng chủ quản hình sự Hoàng Phong của mình:

-Nhìn thấy không, cái tình người này được Trưởng phòng Lương người ta ban tặng thật là hào phóng. Nói vậy thì chúng ta chỉ là tiểu nhân vô ích rồi.

- Không có chúng ta bắt chẹt trước, vị Trưởng phòng Lương kia chưa chắc chia miếng thịt một cách hào phóng như thế cho Giang Sở. Theo tôi thấy, tụi bên Giang Sở phải cảm ơn chúng ta mới đúng

Phó cục trưởng Hoàng khẽ mỉm cười thấp giọng đáp.

Kinh Đại Chí cười cười, y thừa nhận đối phương phân tích rất đúng. Vị Trưởng phòng Lương kia nhất định suy xét đến bên này nặng bên kia nhẹ sẽ khiến cho Giang Sở bất mãn. Đơn giản một con dê thì đuổi, hai con dê thì thả, đành cho Giang Sở một phần lợi ích. Có thể suy xét chu toàn như vậy, ha ha, xem ra thì không đơn giản đâu.

Bài phát biểu của Lương Thần dài mười lăm phút đồng hồ, rất nhiều người đều chú ý tới. Tuy là cầm bài phát biểu lên đài, nhưng từ đầu đến cuối, vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này tuyệt không cúi đầu nhìn một cái. Lời nói lưu loát, mạch lạc rõ ràng, trong lúc tự thuật số liệu ngày tháng liên quan vụ án hoàn toàn chính xác, đã nói lên vị Phó cục trưởng Lương nàycó tài hùng biện xuất sắc cũng như năng lực ứng biến tại chỗ.

Kế tiếp, đại diện hệ thống chính trị pháp luật thành phố Phong Hà và Giang Sở cũng lên phát biểu. Cả Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu uyển Khang, Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Nghiêm Minh cũng lên nói vài lời.

Mấy lãnh đạo tỉnh thành nói không nhiều, trong đó đặc biệt lời phát biểu của Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh Nghiêm Minh khiến người ta tỉnh ngộ:

- Từ đầu đến cuối quá trình điều tra phá vụ án tại Cẩm Bình, chúng ta không khó nhìn ra, chính vì các cơ quan công an thành phố đoàn kết nhất trí, phối hợp chặt chẽ, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy, hoàn thành tốt đẹp toàn bộ quá trình điều tra, tìm chứng cớ, cùng bắt giữ tội phạm. Đây không nghi ngờ là một hình mẫu công tác hình sự cho tỉnh ta, một tấm gương tốt. Trong toàn bộ tỉnh, các thành phố, các huyện nên chuyên tâm học hỏi, rèn luyện cơ chế hiệp trợ phối hợp lẫn nhau "Nắm chặt năm ngón tay, tạo thành trọng quyền", nhanh hơn có hiệu quả hơn đả kích các loại tội phạm hình sự, giữ gìn ổn định xã hội.

Sau khi các vị lãnh đạo tham dự hội nghị phát biểu, theo thường lệ, sau buổi phát biểu là phóng viên các tòa soạn báo và đài truyền hình đặt câu hỏi. Các nam nữ phóng viên đã chờ đợi từ lâu nhất loạt xông lên. Hay, câu "nhất loạt xông lên" này có vẻ hơi khoa trương. Dù sao thì đối tượng phỏng vấn không phải minh tinh làng giải trí, mà bọn họ cũng không phải là đám phóng viên chạy tin báo lá cải. Chỉ là vì cùng lúc muốn chọn mục tiêu là vị Phó cục trưởng trẻ tuổi như hạc giữa bầy gà trong số cán bộ lão thành, cho nên mới khiến nhóm phóng viên không ít người này tất cả không hẹn mà cùng lúc xông lên.

Mà trong giờ phút này, Lương Thần đang cùng Phó cục trưởng cục Công an thành phố Giang Sở Trình Thuật Chí nắm chặt tay. Phó cục trưởng Trình không che giấu được vẻ cảm kích trên mặt, nắm chặt đối phương, trong giọng nói mang theo mười phần chân thành nói:

- Phó cục trưởng Lương, có cơ hội bất kể như thế nào muốn đến Giang Sở, anh em nhất định an bài chu đáo.

- Nhất định, nhất định.

Lương Thần mỉm cười nắm lại. Vị phó cục trưởng Trình này biểu hiện nhiệt tình như thế, nguyên nhân này không nói cũng hiểu. Vụ án dù sao cũng do Cẩm Bình phá, mình ăn thịt, cho nhóm đồng sự húp canh đâu quá đáng gì. Hơn nữa, trong quan trường rất xem trọng đạo lý "thêm bằng hữu có thêm đường lộ", có mối quan hệ tốt nói khôngchừng vào lúc nào đó có thể được dùng đến.

- Người anh em Lương, sếp Trình, chúng ta mấy đơn vị anh em bình thường cũng khó có cơ hội chạm trán, hôm nay đúng dịp, mượn lần tụ họp này ngồi lại uống vài ly. Lão Kinh tôi là người thực tế, nói một câu tận đáy lòng, tình cảm sâu đậm hay không, toàn bộ nằm trong rượu. Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý không say không về, không biết hai người anh em thấy sao.

Kinh Đại Chí phô trương bộ dáng hào sảng mở miệng nói.

-Sếp Kinh đã mở lời, anh em đương nhiên tháp tùng theo.

Đối phương dù sao cũng cao hơn y nửa bậc, cho nên phó cục trưởng Trình tự nhiên cũng đem thái độ hạ xuống nửa bậc, lập tức bày tỏ thái độ của mình.

Thấy Kinh Đại Chí ánh mắt chuyển tới trên người hắn, Lương Thần đang định đáp trả hai câu, nhưng mà chưa đợi hắn há mồm, chỉ thấy một đám phóng viên bất chợt xông tới.

- Trưởng phòng Lương! Tôi là phóng viên nhật báo Cẩm Bình, có thể hỏi anh vài vấn đề không?

Một nữ phóng viên dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt xinh đẹp đang chuẩn bị dựa vào ưu thế tươi cười mê người của mình lấy quyền phỏng vấn trước, thình lình một người đàn ông cùng ngành cao to mập mạp không chút thương hoa tiếc ngọc ép cô qua một bên, đoạt trước một bước đưa micro ra.

- Đương nhiên! Có thể!

Lương Thần hơi trợn mắt, nam phóng viên này quá mạnh tay. Cho dù là muốn đoạt được quyền phỏng vấn trước, cũng không đến mức biểu hiện giống như tên thổ phỉ thế chứ. Không cần câu có lòng thương hương tiếc ngọc, nhưng ít nhất cũng nên thể hiện phong độ đàn ông chứ.

Vệ Hưng cũng mặc kệ, người cùng ngành là oan gia, mọi người đều dựa vào chén cơm này, vậy đương nhiên mạnh ai tự dựa vào bản lĩnh. Cô có khuôn mặt đẹp, tôi có sức khỏe, lúc nên ra tay thì ra tay thôi.

- Phó cục trưởng Lương, tất cả mọi người đều biết, anh đến Cẩm Bình nhậm chức còn chưa đến một tuần, nhưng mà trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, anh đã thuận lợi phá được vụ thảm án diệt môn có tính chất cực kỳ ác liệt này, đây quả là một kỳ tích! Tôi muốn hỏi chính là, anh thông qua cách thức gì mà có thể chính xác bắt giữ ba phần tử tội phạm vậy?

Vấn đề của nam phóng viên không xảo quyệt, nhưng đối với Lương Thần mà nói, cũng là một vấn đề khó có thể ứng đối. Hắn không thể nói, tôi có năng lực khác thường. Ờ, cho dù hắn nói thật, người khác cũng sẽ không tin. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

- Vừa rồi lúc phát biểu trên đài, tôi đã nói qua. Để phá được vụ án lớn này, không phải là công lao một người, mà là kết quả của thành phố chúng ta cùng hai đơn vị anh em là thành phố Phong Hà, Giang Sở hiệp trợ lẫn nhau, chặt chẽ phối hợp. Sở dĩ có thể nhanh chóng bắt giữ kẻ tình nghi phạm tội, có phần lớn nguyên nhân là nhờ hai thành phố Phong Hà, Giang Sở truy tìm cung cấp manh mối.

Lương Thần dùng thái độ rất trịnh trọng hồi đáp, tay phải giơ giơ lên, ra hiệu các phóng viên chuyển tiêu điểm hướng sang cục trưởng Kinh và phó cục trưởng Trình bên cạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio