Quan Lộ Trầm Luân

chương 461: phỏng vấn, làm nhục (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gặp vị Phó cục trưởng trẻ tuổi xảo quyệt này tung ra một đòn thái cực, Vệ Hưng cũng không cam lòng. Đối phương tuy lời hay ý đẹp, nhưng trên thực tế một chút nội dung cũng không có, hoàn toàn theo hình thức tiêu chuẩn nhà nước phát ngôn. Đang định mở miệng truy hỏi, lại nghe đối phương nói:

- Vừa rồi bí thư Nghiêm nói rất hay, chỉ cần các cơ quan công an thành phố, đơn vị anh em đoàn kết nhất trí, nhanh chóng chính xác cùng nhau chia sẻ manh mối và tài liệu tin tức, từ đó liên kết, khống chế cục diện, trọng quyền xuất kích, vậy là có thể đạt tới mục đích nhanh hơn, cũng có hiệu quả hơn để đả kích tội phạm hình sự, giữ gìn ổn định hài hòa xã hội.

Kinh Đại Chí và Trình Thuật Chí hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều có chút cảm xúc, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Đừng thấy Phó cục trưởng Lương này tuổi còn trẻ.

Nhưng mà bài giảng lại có sắc màu rực rỡ.

Hài hòa khôn cùng, cho dù so với những kẻ lõi đời như bọn họ cũng không kiêu mà nhượng.

- Trưởng phòng Lương! Tôi là phóng viên đài truyền hình thành phố Trương Tân Hân. Hôm trước ở bệnh viện trung tâm thành phố Cẩm Bình, trước mặt mọi người anh lập quân lệnh, nói rằng nếu không thể trong vòng hai ngày thu thập chứng cứ của hung phạm Trương Tú Ngọc sẽ tự động từ chức và tới xã Lâm Viên dập đầu bày tỏ lời xin lỗi! Xin hỏi, sự tự tin của anh căn cứ vào đâu? Còn nữa, nếu trong vòng hai ngày, anh không thu thập được chứng cứ liên quan, anh cho rằng sẽ có hậu quả gì?

Nữ phóng viên xinh đẹp nắm bắt được khe hở thời gian sau khi hai người đối đáp, không mất thời cơ đưa micro qua, đoạt được quyền đặt câu hỏi.

-Sự tự tin của tôi, căn cứ vào câu này "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt".

Lương Thần mặt không biến sắc trả lời. Dừng một chút, trên mặt lộ ra chút ý mỉm cười lại nói:

- Về phần hậu quả, tôi nghĩ chắc là hôm nay không thể đứng ở chỗ này để được mọi người phỏng vấn.

Nghe câu trả lời cuối cùng của Lương Thần, các phóng viên không nhịn được cười một trận. Phó cục trưởng trẻ tuổi này so với những kẻ lõi đời mà bọn họ phỏng vấn trước kia còn xảo quyệt hơn ba phần. Miệng thì toàn là đạo lý này nọ, nhưng một chút thực tiễn cũng không có. Nhưng bọn họ lại cảm thấy, tuy rằng cùng là hình thức phát biểu đường đường chính chính của nhà nước, nhưng từ trong miệng đối phương nói ra lại không làm người ta phản cảm. Đây có được xem là một nhân cách đầy sức hấp dẫn?

- Phó cục trưởng Lương! Anh là đại công thần phá được vụ án cướp của giết người trong phòng. Mà mọi người đều biết, hiện tại vị trí Cục trưởng của Cục Công an thành phố Cẩm Bình vẫn còn trống, anh cảm thấy, anh có khả năng vì vậy mà được thăng chức, trở thành Cục trưởng Công an trẻ tuổi nhất thành phố Cẩm Bình, thậm chí là nhất tỉnh không?

Vấn đề kế tiếp đến từ một nữ phóng viên của báo chiều tỉnh Giang Nam. Nữ phóng viên này tên Thu Điềm không xinh lắm, nhưng khí chất già dặn giàu kinh nghiệm, vừa nhìn là biết thuộc loại có thực lực. Mà vấn đề cô hỏi cũng là một câu không dễ trả lời.

Trả lời cảm thấy có khả năng? Rõ ràng là kiêu căng ngạo mạn. Trả lời không có khả năng? Dường như lại biểu hiện không có lòng tin đối với chính mình. Đương nhiên, cách trả lời thứ nhất tuyệt không thể nói. Còn cách sau, cách diễn đạt có thể được châm chước.

- Tôi cảm thấy...!

Ánh mắt các phóng viên chăm chú nhìn, Lương Thần trên mặt thản nhiên hiện ra nụ cười:

- Vấn đề của vị phóng viên Thu này hỏi bị sai đối tượng rồi, để muốn biết tôi có thể được thăng chức hay không, tốt nhất là đi phỏng vấn lãnh đạo của tôi! Như là bí thư Vương, Chủ tịch thành phố Trương, và bí thư Khâu. Nếu phóng viên Thu có thể từ bên lãnh đạo có được tin tức tốt liên quan đến tôi, vậy thì tôi mời phóng viên Thu một bữa.

Trả lời lẩn tránh như cũ, nhưng Thu Điềm lại không thể không thừa nhận, phương pháp di dời tầm mắt này của đối phương thật vô cùng cao minh. Chuyển hướng ý nghĩa lời nói và cách tiếp nhận đều vô cùng tự nhiên, mà nét dí dỏm lộ ra giữa những hàng chữ cũng mang lại cảm hứng cho người ta.

Kế tiếp lại có mấy phóng viên đưa ra câu hỏi, Lương Thần vẫn như cũ trả lời trót lọt. Mắt thấy tình hình số phóng viên này hỏi mãi không dứt, Lương Thần cũng cảm thấy số chiêu này sắp không dùng được. Thật là may lúc này Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị thành phố Ngô Hoán Trung, chủ nhiệm Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình kịp chạy tới giài vây, hướng về các phóng viên nói:

-Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây xin kết thúc. Phó cục trưởng Lương và các lãnh đạo khác chút nữa còn có buổi họp. Các đồng chí phóng viên xin mời qua bên này trước.

Các phóng viên cũng biết rõ họp hành chỉ là mượn cớ. Nhưng người ta đã nói vậy, bọn họ cũng không nên giậu đổ bìm leo nữa. Dù sao những gì nên hỏi cũng hỏi được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, thu hoạch cũng coi như không tồi. Mà kế tiếp tự nhiên chính là từ bên người chủ trì lĩnh nhận một phần "tiền thưởng" cho chính mình.

Sau cuộc họp báo vụ án, cái gọi là "buổi họp" nên bỏ chữ "họp", thay chữ "tiệc" vào đó. Lãnh đạo tỉnh thành cùng với đại diện thành phố Phong Hà, Giang Sở cùng tới Bách Hưng Lâu, tụ tập trong đại sảnh số "Thiên tự".

Mấy lãnh đạo như Phó bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật tỉnh Nghiêm Minh, Phó giám đốc sở công an Lưu Uyển Khang, chủ nhiệm ban Chính trị Dương Thịnh Đạo, cùng với Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm chỉ nói hai câu tượng trưng, nâng ly rượu lên bèn xin rời khỏi trước. Còn lại, tất nhiên chính là người của ba cơ quan công an thành phố Cẩm Bình, Phong Hà và Giang Sở.

Cục trưởng Công an thành phố Phong Hà Kinh Đại Chí ưỡn cái bụng tướng quân, nghênh ngang ngồi bên cạnh Lương Thần, đưa ra một bình rượu ngũ lương. "Ục…ục…ục" liền rót vào ly của Lương Thần, trong miệng rất là hào sảng phóng khoáng cười nói:

- Nhóm lãnh đạo đều đi rồi, mọi người chúng ta đừng quá gò bó kiêng kị, có gì trong lòng cứ nói ra đi.

- Sếp Kinh! Đủ rồi, đủ rồi, tửu lượng tôi không được tốt đâu, cao lắm chỉ được hai lượng!

Lương Thần giả bộ yếu thế trước kẻ thù, mặt mày nhăn nhó nhìn ly rượu bị rót đầy.

- Có thể uống hai lượng cũng có thể uống nửa cân!

Kinh Đại Chí cũng không biết đó chỉ là ngụy biện, sau khi rót đầy cho Lương Thần, lại rót đầy cho một bên khác cạnh Lương Thần là Phó cục trưởng cục Công an Giang Sở Trình Thuật Chí, cười nói:

- Tôi lúc đầu đã nói rồi, lão Kinh tôi là người thực tiễn, trên bàn rượu xem trọng nhất là sự chân thành. Tình cảm sâu hay không sâu hoàn toàn nằm trong rượu. Nào, chúng ta cạn trước một ly.

Sau một tiếng đồng hồ, Lương Thần, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí ba người mới xuất hiện trước cửa lớn Bách Hưng Lâu. Trên mặt mỗi người đều đỏ ngầu giống như Quan nhị gia. Ba người ở cùng một chỗ chắp tay cũng quá giống đào viên kết nghĩa, lại xưng hô đại ca hiền đệ, thật lâu không chịu rời ra.

- Người anh em Lương à, có thời gian nhất định phải đến, đến Giang Sở, cho ông anh tôi một cơ hội sắp xếp. Còn…còn nữa, có gì cần đến ông anh này, cứ mở miệng, anh tuyệt không hai lời.

Phó cục trưởng Trình đập vào ngực kêu "bình bịch". Ông ta dùng cách xưng hô của Kinh Đại Chí đối với Lương Thần nguyên trạng không đổi mà nói, nhưng lời nói rất là tự nhiên chân thành.

- Người anh em, từ Cẩm Bình đến Phong Hà cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ. Cậu phải bớt chút thời gian qua chơi đi, đừng để ông anh này bực mình cậu đấy.

Kinh Đại Chí đã tiến thêm một bước, "Người anh em Lương" đã bỏ bớt đi chữ "Lương", rõ ràng cảm thấy thân thiết hơn. Bàn tay mập mạp vỗ vỗ trên mu bàn tay của Lương Thần, lớn lối nói:

- Hôm nay uống rất cao hứng, nhưng còn chưa đủ thỏa mãn đâu. Người anh em, còn cả lão Trình nữa, về sau nói thế nào cũng phải tìm cơ hội tụ họp.

- Nhất định rồi!

Lương Thần mắt say lờ đờ, nắm lấy tay hai người lắc lắc, nói:

- Hôm nay quả thật cao hứng. Quen biết hai ông anh, về sau ngày tháng cùng nhau còn dài, không lo không có thời gian tụ họp.

Lưu luyến không rời, bịn rịn chia tay, cuối cùng ba vị cục trưởng chia ra ngồi lên xe chuyên dụng của chính mình rời đi. Xe chạy một lúc lâu, Lương Thần mở mắt, cầm lấy chai nước suối uống một ngụm. Trên mặt đỏ thì đỏ, nhưng không có vẻ say rượu như vừa rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phì! Lương Thần nổi giận "phì" một tiếng. Hai lão cáo già kia, một ngụm nói nào là thực tiễn, sảng khoái, một ngụm nói cái gì tình cảm sâu nằm trong rượu, trên thực tế thì, đồ bỏ, bắt đầu còn đúng khuôn đúng dạng, rượu đầy uống cạn, đến lúc sau thì không trung thực rồi. Một tên giống như là Ngô lão Nhị bị tắt động mạch não, tay cầm ly rượu thi thoảng len lén run rẩy một cái, sau đó gần nửa ly rượu đã không thấy tăm hơi. Còn người kia có vẻ khá lịch sự nho nhã, uống có hai ngụm liền cầm khăn tay lau lau miệng. Không cần nói, nhìn cái khăn ướt chèm nhẹp là biết rượu trong miệng đã chảy vào đâu rồi.

- Sếp Lương! Quay về cục hay là về nhà?

Từ Dịch Lãng lái xe vững vàng, xuyên qua kính hậu nhìn sắc mặt đỏ bừng của sếp mở miệng hỏi.

- Về nhà!

Tuy nói vừa rồi chỉ là hùa theo đùa giỡn, nhưng rượu uống cũng không ít, cơ thể cũng có chút mệt mỏi. Mắt thấy sắp đến thời gian tan tầm, hắn đơn giản quyết định đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.

Buổi tối sáu giờ, trong một khu chung cư bình thường ở huyện Thanh Hoa, mấy người vạm vỡ đứng trong phòng khách, như mèo rình chuột nhìn đôi nam nữ thanh niên đang run rẩy co rút trên sofa.

- Mày là Thiệu An, đúng không?

Trịnh Hổ cầm một tấm ảnh, cẩn thận so sánh với người thanh niên sắc mặt tái nhợt trước mắt.

- Vâng, là tôi! Xin hỏi các vị đại ca, có…có chuyện gì không?

Thiệu An lắp bắp trả lời. Hôm nay là sinh nhật bạn gái, anh ta mua bánh sinh nhật và hoa hồng, đang chuẩn bị cùng bạn gái qua một đêm ấm áp lãng mạn, liền nghe chuông cửa không ngừng vang lên. Qua cửa kiếng, anh ta thấy được người ăn mặc cảnh phục, anh ta không trộm cũng không cướp cho là kiểm tra hộ tịch, liền yên tâm mở cửa, lại không ngờ rằng một đám người đàn ông vạm vỡ chợt xông vào. Còn tên mặc cảnh phục kia cũng cười xòa nói câu:

- Hổ ca, tôi đi trước!

Sau đó phủi phủi mông chạy đi mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio