-Lại có chuyện như vậy?
Uông công tử nghe xong cũng có chút khó thể tin nói:
-Như vậy còn vương pháp sao? Giữa ban ngày lại có thể đổi trắng thay đen, quốc gia như vậy, hắc, không đáng Uông gia chúng ta đến đầu tư ah!
Tạ Quân Hào đang nghẹn một bụng tức giận, thế nhưng nghe xong lời nói của Uông công tử nhịn không được muốn bật cười thành tiếng.
Uông công tử ở tại Singapore cũng là phú hào đại tộc, có quan hệ thông gia với Lý gia, hơn nữa bản thân xài tiền như nước, sau khi đi vào đại lục chỉ hơi lộ ra mục đích muốn đầu tư liền nhận lấy chính phủ nội địa nhiệt tình hoan nghênh, ở trong đó đương nhiên có ảnh hưởng của thế lực gia tộc, nếu không hắn chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi, làm sao nhận được đãi ngộ nhiều tới như thế?
Nhưng để Uông công tử đến chỉ trích Diệp Khai coi trời bằng vung, vậy thật có chút buồn cười, đó chẳng khác gì là chó chê mèo lắm lông.
Chỉ có điều Tạ Quân Hào xem như là người thông minh, không có khả năng ngang nhiên giễu cợt Uông công tử, dù sao hai nhà còn đang cần hợp tác kinh doanh, chọc giận Uông công tử chỉ là chuyện nhỏ, làm trễ nãi kế hoạch hợp tác kinh doanh thì ảnh hưởng thật lớn.
-Uông công tử không cần hành động theo cảm tình, xã hội đang phát triển, tiền cảnh vẫn thật quang minh, trong đó khó tránh khỏi có một ít sự việc không hài hòa xảy ra, không ảnh hưởng gì lớn đâu!
Tạ Quân Hào giả vờ giả vịt khuyên vài câu, âm thầm vẫn có chút ý tứ như xúi giục:
-Họ Diệp kia là không dễ dàng chọc tới, Uông công tử mới đến cũng không cần thiết bởi vì hắn ảnh hưởng hứng thú uống rượu của chúng ta!
Uông công tử vỗ bàn, ngay khi Tạ Quân Hào cho rằng hắn sẽ vọt tới chỗ Diệp Khai ra tay, Uông công tử bỗng nhiên lại ngồi xuống, nở nụ cười nói:
-Chuyện này ngày mai ta sẽ nhắc qua với bác Trần vậy!
Tạ Quân Hào thất vọng, nhưng hắn cũng đã hiểu được Uông công tử tuyệt đối không phải loại thiếu gia ăn chơi chuyện gì cũng không hiểu, nếu như Singapore Uông gia phái hắn đến đại lục chủ trì công việc đầu tư, vậy thì nói rõ năng lực bản thân của hắn cũng không tệ lắm, dù sao con cháu do hào phú đại tộc bồi dưỡng dù có ăn chơi cũng chỉ là có hạn độ.
Tạ Quân Ngọc ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không nói thêm lời nào nữa.
Trên thực tế oán niệm của Tạ Quân Ngọc đối với Diệp Khai cũng thật lớn, chỉ là trong lòng nàng cũng rất rõ ràng chỉ sợ bối cảnh của Diệp Khai vô cùng thâm hậu, nếu không nàng tuyệt đối không khả năng không điều tra được lai lịch của hắn, lại liên tưởng tới thân phận của hắn khi ở cùng một chỗ với Diệp Kiến Hoan, Tạ Quân Ngọc thật có lý do hoài nghi Diệp Khai có quan hệ thật gần với Diệp gia.
Chỉ là Tạ Quân Ngọc vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Diệp Khai mới là người thừa kế duy nhất được Diệp gia xem trọng, nếu để cho nàng biết rõ điều này chỉ sợ hoàn toàn không còn dám có ý niệm tranh phong gì với hắn nữa rồi.
Thầy của Tạ Quân Ngọc tuy thật lợi hại, nhưng thực sự không khả năng đấu lại Diệp gia, hai đấm khó ngăn cản bốn tay, thầy của Tạ Quân Ngọc có được năng lực chủ yếu là từ bản thân, mà Diệp gia lại có thế lực trải rộng các nơi, hai bên đương nhiên không cách nào đánh đồng.
Nhưng Tạ Quân Hào đối với việc Uông công tử nhắc tới Trần bá bá phi thường cảm thấy hứng thú, gia tộc Uông công tử quan hệ sâu xa, chẳng lẽ cũng có tới lui cùng Trần bí thư sao?
Bác Trần trong miệng Uông công tử không phải người khác, chính là một trong năm vị đại lão Cục chính trị trung ương, vị bài danh cuối cùng, bí thư của Ban bí thư Trần Chiêu Vũ.
Vào lúc này hệ thống quyền lực của năm vị đại lão Cục chính trị có một ít mất trật tự, không giống như chín vị đầu sỏ Cục chính trị của đời sau được phân công rõ ràng, ít nhất ở trong mắt người bên ngoài xem ra việc phân chia quyền lực không được minh bạch, đây cũng là tình huống tất nhiên của tính cực hạn trong lịch sử.
Nhưng bất kể nói như thế nào chức vị này cũng là người lãnh đạo quốc cấp chân chính, một trong những đỉnh phong quyền lực của quốc gia, địa vị của Trần Chiêu Vũ cũng là đỉnh cấp mà người trong quan trường không cách nào với tới.
Nhắc tới Trần Chiêu Vũ, Uông công tử không khỏi có chút đắc ý:
-Kỳ thật quan hệ giữa Uông gia chúng ta cùng bác Trần phải từ đời trước mà nói tới, trong đó có chút nội tình cũng không thể tùy tiện nói với người ngoài. Nhưng lời này nói với hai người cũng không sao. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Trong lòng Uông công tử cũng rất rõ ràng mặc dù hắn nhìn Diệp Khai có chút khó chịu, nguyên nhân chủ yếu là vì cô gái ngồi với Diệp Khai có vẻ đẹp làm người rung động, nhưng thoạt nhìn hai anh em Tạ Quân Hào cũng bất mãn Diệp Khai làm cho hắn động đầu óc, chuyện này nếu như thao tác thỏa đáng cũng có thể làm cho Tạ Quân Hào hiểu rõ năng lực của hắn, về sau trong hợp tác kinh doanh càng có thể khăng khăng một mực phục vụ ình.
Tuy Uông gia rất có thế lực tại Singapore, nhưng khi đã tới đại lục cũng phải dựa vào thế lực địa phương tiến hành phát triển, Tạ gia dù gì cũng là địa đầu xà, dĩ nhiên là đối tượng đáng giá nể trọng.
Vì thế Uông công tử cố ý ở trước mặt hai anh em Tạ Quân Hào phơi bày một ít năng lực cường hãn là chuyện thật bình thường.
Tạ Quân Hào tự nhiên là phi thường chú ý quan hệ giữa Uông gia cùng Trần Chiêu Vũ, nghe kể ra hắn mới biết được ông nội của Uông công tử năm xưa từng tổ chức nghĩa dũng quân, khi trở lại tổ quốc đã tham gia chiến tranh kháng Nhật, vào thời điểm đó từng có quan hệ với đại ca của Trần Chiêu Vũ, xem như từng có giao tình sinh tử.
Đã có tầng quan hệ này, hơn nữa hiện tại đại lục đang muốn hấp dẫn đầu tư nước ngoài, Uông gia tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát triển sản nghiệp của mình tại quốc nội.
Dù sao ở bên Singapore áp lực của Lý thị gia tộc quá lớn, tập đoàn Đạm Mã Tích cơ hồ lũng đoạn hết thảy những ngành sản xuất kiếm tiền của Singapore, những đại gia tộc khác muốn phát triển đều bị ngăn chặn nghiêm trọng, muốn ra ngoài tìm kiếm không gian sinh tồn đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu của các đại gia tộc khác.
Lần này Uông công tử đến đại lục là mang theo sứ mạng của gia tộc quay về, là lực lượng có thể nhờ vả lớn nhất, Trần Chiêu Vũ đương nhiên là được đặt lên hàng đầu.
-Nguyên lai là có qua lại với Trần gia…
Diệp Khai vừa ăn cơm với Chung Ly Dư vừa vảnh tai nghe cuộc nói chuyện giữa Uông công tử cùng hai anh em Tạ gia, lúc này chợt hiểu ra.
Đặt ở người bình thường không cách nào biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa Uông công tử cùng hai anh em Tạ gia, nhưng Diệp Khai lại khác hẳn, hắn đối với việc quan hệ giao thoa giữa thế lực cao tầng hiểu rất rõ ràng, chỉ đôi câu vài lời là có thể đem sự tình đoán hết đại khái.
-Nếu như nói vậy có thể sẽ gặp phiền toái hay không?
Chung Ly Dư nghe xong lời nói của Diệp Khai không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bởi vì Trần Chiêu Vũ là bí thư, một trong năm vị đại lão của Cục chính trị trung ương, tuy bài danh cuối cùng thế nhưng nếu như tách ra mà nói lời của hắn cũng rất có lực lượng, nếu Uông công tử cổ động Trần Chiêu Vũ truy cứu sự kiện Diệp Khai đụng chết người vừa rồi, chỉ sợ sẽ tạo thành phức tạp cho Diệp Khai.
-Việc này không sao cả!
Diệp Khai không hề để chuyện này trong lòng, nhìn Chung Ly Dư nói:
- Trần gia cũng giống như Uông công tử mà thôi, không hiểu rõ tình thế, không nắm giữ được đại cục, chỉ một câu nói, không đáng tin cậy!