"Tiểu Bạch, con có phải có ý với cái cậu Lục Huyền Âm kia không?"
Một câu hỏi làm sợi dây căng thẳng trong đầu Duệ Thư Bạch đứt phựt, cậu có chút hoảng hốt nhìn bà.
Sao lại bị phát hiện nhanh như thế?
Cậu dự định một thời gian nữa xem tình hình mới tìm cơ hội nói với bà, nhưng bà chỉ cần đến một ngày là phát hiện ra rồi.
Cậu có chút không biết nói thế nào, "Mẹ..."
Mẹ Duệ nhìn phản ứng của cậu liền biết đáp án, bà khẽ thở dài.
Bà chỉ có một đứa con trai này, thương yêu từ nhỏ đến lớn, nhưng năm cấp ba thằng bé lại nói nó không thích con gái.
Bà cho rằng cậu đang bắt chước xã hội ngày nay liền mắng cậu, nói cậu còn còn nhỏ không biết gì.
Bà nghĩ rằng, qua một thời gian, cậu sẽ hiểu được, sau đó không khăng khăng như thế nữa, thế nhưng có lẽ bà sai rồi...!
Sau lần đó, Duệ Thư Bạch không còn nhắc tới nữa, nhưng cậu cũng không tiếp xúc với cô gái nào, cả ngày ngoại trừ học thì cũng về nhà nấp trong phòng.
Bà nhiều lần muốn nói chuyện với cậu, nhưng không biết mở miệng thế nào.
Con cái như vậy có ai lại không lo chứ?
Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là con trai của bà, bà chỉ mong nó sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, tìm một người vợ rồi sinh con, nhưng ông trời lại trêu bà, con trai của bà từ đầu đến cuối không thích phụ nữ.
Có một ngày, bà thấy lịch sử tìm kiếm của cậu.
Làm thế nào để ba mẹ chấp nhận tính hướng của bản thân?
Con trai thích con trai là đúng hay sai?
Đồng tính luyến ái không được chấp nhận.
Lúc đó, bà không biết nên nói thế nào.
Bà khóc.
Bà biết mình quá nặng lời với cậu, nhưng mà bà chỉ muốn tốt cho con mình.
Một đứa con trai, lại đi thích một đứa con trai khác...!
Sao có bậc cha mẹ nào chịu nỗi chứ?
Bà vừa giận vừa thương, lại không biết nói với ai, chồng mất, bà chẳng còn ai để nương tựa, chỉ mong con cái bình an hạnh phúc là đã an lòng rồi.
Những đêm liên tiếp bà mất ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, có phải bà đang lấy lý do "tốt cho con mình" để ngăn cản cậu sống với chính mình hay không?
Duệ Thư Bạch rất ngoan, so với người cùng tuổi thì cậu đã rất ngoan rồi.
Quan tâm cha mẹ, không chơi bời lêu lổng, không tiêu phạm phung phí.
Cậu biết nghĩ cho gia đình, lo học tập, không trăng hoa đua đòi, là một đứa con rất có hiếu.
Vậy mà bà lại không thể chấp nhận được sự thật này, có phải không công bằng với cậu?
Tại sao bà có thể nói đồng tính luyến ái là chuyện bình thường, xã hội bình đẳng, mà không thể hiểu cho con mình.
Có lẽ là sâu trong thâm tâm của người mẹ, chẳng ai muốn con mình "khác thường" như thế, nên khi việc xảy ra với bản thân, bà đã kiên quyết phủ định những điều mà mình từng nói với cậu, xã hội công bằng.
Bà đã suy nghĩ rất lâu rồi, cuối cùng cũng quyết định.
Dù sao đi nữa, thì cậu vẫn là con bà.
Dù cậu có yêu ai đi nữa, thì cậu vẫn là con bà.
Xã hội rất áp lực, bà biết, vậy nên bà không muốn mình là người tạo thêm khó khăn cho cậu, bà muốn cậu có thể thoải mái, sống cuộc sống mà mình yêu thích, chỉ cần, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch của bà, chỉ cần, cậu có thể vui vẻ mà sống qua ngày, có người thay bà yêu thương chăm sóc cậu, thì một vấn đề nhỏ nhoi như vậy, bà cũng không quan tâm nữa, dù là nam hay nữ, bà cũng vui lòng mà chấp thuận.
Nghĩ như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Không ai biết, vì một quyết định này, bà đã tốn bao nhiêu nước mắt cùng đêm dài.
Duệ Thư Bạch đương nhiên cũng không biết.
Cậu thấp thỏm nhìn bà, "Mẹ, con...!mẹ muốn cản con sao?"
Bà thở dài, "Mẹ cản được con không?"
Nếu có thể, bà chằng muốn con mình như thế chút nào cả...!
Cậu cúi đầu, "Mẹ, con xin lỗi."
Mẹ cậu đỏ mắt, ôm lấy cậu, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của mẹ, sao con lại thế này chứ?"
Duệ Thư Bạch cũng ôm lấy bà, cổ họng nghẹn lại như bị cục bông chặn làm cậu khó thở vô cùng.
Mẹ cậu khóc một hồi, lau nước mắt sau đó nghẹn ngào nói, "Tiểu Bạch, mẹ không cản con nữa."
Duệ Thư Bạch sững người, sau đó nắm lấy tay bà, không chắc lắm điều mình vừa nghe, "Mẹ, mẹ nói gì?"
Bà vỗ nhẹ tay cậu, "Con thích ai thì cứ thích người đó, mẹ không ngăn con nữa.
Mẹ nghĩ lại rồi, chỉ cần con hạnh phúc thì người đó là nam hay nữ mẹ đều đồng ý."
Duệ Thư Bạch rơi nước mắt, cậu lớn như vầy rồi, dù nhiều lần làm nũng với mẹ và chị, nhưng rất ít khi khóc, nhưng lúc này, biết người mà mình yêu thương ủng hộ mình, cậu thực sự cảm động đến không biết nói lời gì, chỉ có thể ôm lấy bà, không ngừng nói "Cảm ơn mẹ".
Còn gì quý giá hơn thứ này được chứ?
Tối hôm đó, hai mẹ con ngồi tâm sự với nhau, nhìn con trai mình vui vẻ như thế, bà nghĩ rằng có lẽ bà làm đúng rồi.
Bà không sợ ánh mắt người ngoài, chỉ sợ con mình e dè giấu giếm mọi người.
Con của bà, xứng đáng được tất cả thứ tốt trên đời, bao gồm một người biết yêu thương nó.
"Thằng bé đó không tệ." Sau khi nói rõ ràng, mẹ cậu cũng thoải mái hơn.
Vành tai Duệ Thư Bạch hồng hồng, chọc cho mẹ cậu phì cười, "Ngại sao?"
Cậu bất đắc dĩ kêu một tiếng, nói với bà, "Nhưng mà con sợ hắn không thích, quá lạnh lùng."
Ngay cả nghĩ gì cậu cũng không biết nữa.
Mẹ cậu không hiểu rõ, nên cũng không khuyên cậu nên làm gì, chỉ nói, "Mẹ luôn ủng hộ con."
Một câu này, còn có ích hơn trăm ngàn lời khuyên.
Duệ Thư Bạch ôm lấy bà, dụi mặt, "Cảm ơn mẹ."
Bà vỗ đầu cậu, hiền hòa cười.
.....!
Quân khu.
"Aizz, mệt chết tôi rồi." Liễu Tùng đứng dưới tán cây than thở.
Lục Huyền Âm: "..."
"Nè, cậu có nghe tôi nói không đấy?"
Lục Huyền Âm nhăn mày, "Cậu gọi tôi tới đây chỉ để nói chuyện này?"
Sắc mặt hắn trông vẫn như thường, chỉ là khí thế quanh thân như có như không muốn nói rằng, cậu tốt nhất nên có lí do chính đáng.
Liễu Tùng ngượng ngùng sờ mũi, ha ha cười hai cái.
Anh ta cũng không thể nói, đứng ở nơi này đợi đám tân binh chạy về quá buồn chán nên muốn tìm người nói chuyện, nếu không tên này chắc chắn sẽ đánh anh ta.
Anh ta đánh không lại...!
"Đương nhiên không phải.
Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Lục Huyền Âm nâng mắt, "Chuyện gì?"
Liễu Tùng ho hai cái, sau đó nói, "Cậu có muốn thay tôi huấn luyện những người hùng của đất nước không?"
Lục Huyền Âm nhìn anh ta, "Không phải cậu muốn lắm sao?"
Quả thật, lúc đầu là cấp trên muốn giao cho hắn đợt huấn luyện này, nhưng cái tên trước mặt này sống chết muốn nhận, cấp trên ngại anh ta phiền phức cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ xem ra nhận ra cái khó rồi.
Liễu Tùng khóc không ra nước mắt, "Tôi ban đầu quả thật là muốn, nhưng không ngờ chuyện này buồn chán đến thế.
Tôi bây giờ chỉ muốn ngồi trong phòng đợi nhiệm vụ thôi."
Liễu Tùng là trinh sát, ngày thường rảnh rỗi nhưng hễ có nhiệm vụ là anh ta sẽ có mặt, bởi vì dù có nói nhiều đi nữa, thì vẫn không thể phủ nhận năng lực của anh ta, là một trinh sát vô cùng giỏi.
Đó cũng là lý do khiến lãnh đạo vừa yêu vừa hận anh ta.
Trong Quân khu có chuyện gì đều không thoát khỏi mắt của anh ta.
Lục Huyền Âm chỉ muốn đi về, "Nếu đã chọn thì phải hoàn thành cho tốt, đó là trách nhiệm của cậu."
Liễu Tùng bi ai liếc hắn, "Không phải cậu đương nhiên cậu nói hay rồi."
Lục Huyền Âm: "Nếu là tôi tôi cũng sẽ hoàn thành tốt, huống chi đây là việc của cậu, cậu muốn đùn đẩy trách nhiệm sao?"
Liễu Tùng bị nói đến cứng họng.
Tại sao rảnh rỗi không chịu lại đi nhận cái nhiệm vụ huấn luyện tân binh này chứ...!
Thấy Lục Huyền Âm sải bước muốn đi, anh ta mím môi cười một cái, sau đó bước tới một tay nắm vai, chân giơ lên định đè quật người xuống đất.
Lục Huyền Âm nheo mắt, xoay người bắt cổ tay anh ta vặn một cái.
Liễu Tùng thuận theo lực của hắn chân giơ lên định đạp một cước, nhìn lực chân là biết không nhẹ chút nào.
Lục Huyền Âm cau mày, lùi lại một bước, "Liễu Tùng, đánh nhau trong Quân khu, cậu muốn uống trà lắm sao?"
Liễu Tùng không đáp, cong mắt cười một cái, lần nữa xấn tới.
Hai người người đánh người né, Lục Huyền Âm thầm mắng một tiếng, né khỏi cú đấm tới của Liễu Tùng, lại cúi người xuống gạt chân anh ta, vốn đang lao tới lại bị gạt chân, Liễu Tùng kêu một tiếng, vừa dùng mũi chân làm điểm tựa thì vai bị chụp một cái, anh ta sững người, cảm thấy cánh tay căng lên, sau đó đất trời quay vòng một cái, bị Lục Huyền Âm quật ngã xuống đất.
"Ui daaa..."
Lưng đập xuống đất thật mạnh, Lục Huyền Âm kéo anh ta một cái sau đó buông tay ra.
Liễu Tùng chật vật đứng lên, vỗ quần áo một cái sau đó ai oán, "Sao lần nào tôi cũng thua?! Cậu không thể nhường tôi một lần sao."
Lục Huyền Âm không mặn không nhạt, "Đừng có tùy tiện chụp vai người khác, nếu không phải tôi biết là cậu thì tôi chắc chắn đã thẳng tay rồi."
Một câu này vô tình chọc vào tim anh ta.
Vẫn chưa thẳng tay...!
Anh ta vậy mà lần nào cũng thua Lục Huyền Âm...!
Thật đáng buồn cho cái danh Đệ nhất trinh sát Quân khu Thủ đô.
Đang suy tư về cuộc đời thì bên cạnh vang lên giọng nói, "Đội trưởng, tôi thấy rồi, ngài đánh nhau với Đại tá, lại còn thua."
Âm thanh không làm Liễu Tùng giật mình, nhưng nội dung lại làm anh ta nổi đóa.
"Đang giờ huấn luyện, sao cậu lại ở đây!"
"Chúng tôi chạy xong rồi." Nói rồi chỉ về đội tân binh đang đứng đằng xa.
Liễu Tùng: "..." Mất mặt quá đi.
Cậu ta dường như nhận ra sứ mệnh của mình, tiếp tục hỏi, "Đội trưởng, anh lợi hại lắm mà, sao lại thua Đại tá?"
Liễu Tùng đen mặt.
Anh ta cắn răng, mắng thầm Lục Huyền Âm, "Đại tá của các người, không phải là con người!"
Tân binh: "..."
_______
Đình: Chương này không có tình cảm gì nhiều.
Nhưng mà hai người yêu nhau thì phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, nên tui đây phải dọn sẵn đường cho hai đứa con, mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa, và nhớ bình chọn đó~.