Mấy ngày sau Duệ Thư Bạch đều được ăn ngon mặc sướng, sống an nhàn dưới sự chăm sóc của mẹ Duệ.
Cậu vui vẻ vô cùng.
Đúng là không ai thương cậu như mẹ mà.
Ban ngày cậu đi học, mẹ Duệ lo cậu vất vả, ngày nào cũng hầm canh gà, lúc đầu còn thấy ngon, nhưng ngày sau một ngày hai tô, cậu sắp thành gà luôn rồi.
Tối đó sau khi ăn cơm xong mẹ cậu lại như thường lệ bưng lên bát canh, Duệ Thư Bạch trắng cả mặt.
Cậu thở dài...!
Mẹ cậu loay hoay trong bếp một lát rồi lại bê ra thêm một bát.
"Tiểu Bạch, con mang bát này qua cho Lục Huyền Âm đi.
Hai đứa là hàng xóm, nên quan tâm lẫn nhau hơn."
Duệ Thư Bạch vốn đang ngán ngẩm không biết nên làm thế nào để tránh xa bát canh gà, nghe vậy thì sáng mắt.
Vừa không cần uống, lại được đi gặp người kia, còn gì tốt hơn chứ.
Mẹ Duệ biết tỏng cậu nghĩ gì, cười cười tạt cho cậu một gáo nước lạnh, "Đi nhanh rồi trở về uống canh, mẹ đợi con."
Duệ Thư Bạch: "..."
Mẹ là muốn tốt cho cậu.
Mẹ nấu canh rất ngon, bổ dưỡng.
Cậu rất thích, rất...thích...!
Canh, rất ngon...!
Duệ Thư Bạch tự thôi miên chính mình.
Ôm bát canh nóng hổi chạy qua nhà đối diện, gõ cửa.
Chắc người đang bận, nên cậu đứng đợi khoảng một phút mới nghe tiếng vặn khóa.
Lục Huyền Âm thấy là cậu thì giật mình, "Có chuyện gì sao?" Sau đó liếc mắt xuống tô canh bốc khói nghi ngút.
Bắt đầu bước vào mùa đông, tiết trời trở lạnh, cái mũi nhỏ của Duệ Thư Bạch ửng hồng, trông khá đang yêu, Lục Huyền Âm thầm nghĩ.
Duệ Thư Bạch đưa bát canh cho hắn, nói, "Đây là mẹ tôi hầm, bà bảo mang qua một ít cho anh.
Mẹ tôi hầm rất lâu, canh rất ngọt."
Lục Huyền Âm dừng hai giây rồi đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn cậu."
Duệ Thư Bạch cười khì, hai tay áp lên má, "Không có gì."
Lục Huyền Âm nhìn biểu tình của cậu, lòng có chút mềm nhũn, hắn nói, "Cậu đợi một chút, tôi trả bát cho cậu."
Nói rồi xoay người đi vào, chỉ là cửa không đóng.
Ánh đèn ấm áp bên trong tràn ra, Duệ Thư Bạch không nhịn được cảm thán.
Lục Huyền Âm làm rất nhanh, chưa tới một phút là đã đem bát sạch ra trả cho cậu.
Duệ Thư Bạch có chút ngại, "Anh rửa làm gì chứ."
"Không sao."
Duệ Thư Bạch cười, "Vậy tôi về đây."
Lục Huyền Âm nhìn theo bóng lưng cậu chạy đi, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng ngay cả hắn cũng không phát giác.
Đang định vào nhà thì thấy người đang vui vẻ đi bất chợt dừng lại, bất động hồi lâu.
Lục Huyền Âm khẽ cau mày, kêu cậu, "Duệ Thư Bạch?"
Mắt hắn tốt, nhìn thấy rõ cậu run lên một cái, sau đó là từng hồi từng hồi.
Lục Huyền Âm có chút lo lắng đi tới, "Sao vậy?"
Hắn nghe thấy cậu run run giọng, kêu hắn, "Lục, Lục Huyền Âm, hình như, có con gì đó bò trên cổ tôi, anh mau giúp tôi xem với."
Nói đến cuối cậu sắp khóc luôn rồi.
Xúc cảm mềm mềm, lại có chút đâm chọt làm cậu suýt nữa nhảy toáng lên, nhưng chân như đổ chì, nặng trĩu.
Cậu, không sợ trời không sợ đất, lúc nhỏ còn bắt rắn chơi, nhưng cái loài động vật xem như họ hàng với rắn, nhỏ xíu, lại làm cậu sợ mất mật.
Giờ đây con đó đang trườn chậm chậm trên cổ cậu, lông gáy cậu cũng sững cả lên rồi.
Lục Huyền Âm nhìn cậu run lẩy bẩy, có chút buồn cười lại có chút đau lòng, tâm nổi lên tính trẻ con, đưa tay bắt con sâu mập mạp trên cổ cậu xuống, lại đem giơ trước mặt cậu, "Cậu sợ sâu sao?"
"Á á á!!!!!"
Duệ Thư Bạch hét toáng lên, lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
"Vứt đi vứt đi...!mau vứt đi!" Tay chân cậu lạnh ngắt, mắt cũng đỏ lên.
Hắn làm sao ngờ cậu phản ứng lớn đến thế, kinh ngạc vứt con sâu đi, lúc này Duệ Thư Bạch mới thở phào, chỉ là tim còn đập thịch thịch đau cả ngực.
Lục Huyền Âm thầm mắng bản thân ấu trĩ, cậu đương nhiên sợ mới biểu hiện như vậy, hắn còn đi trêu cậu.
Hắn có chút cứng ngắc, trầm giọng nói, "Xin lỗi."
Duệ Thư Bạch vẫn còn trong dư âm sợ hãi, nghe thế thì lắp bắp, "Không sao, không sao..."
Lục Huyền Âm cảm thấy hình như Duệ Thư Bạch không muốn nói chuyện với mình...!
Là do hắn nghĩ nhiều sao?
Nhưng mà, hắn lại làm ra cái hành động ngu xuẩn như mấy thằng nhóc loi choi...!
Lục Huyền Âm: "..."
Duệ Thư Bạch bấy giờ mới bình tĩnh lại, cậu nhỏ giọng, "Cảm ơn anh, vậy tôi về trước."
Nói rồi chạy đi mất.
"..."
Có lẽ, cậu có ác cảm với hắn rồi.
Chạy nhanh như vậy.
Nhưng thực tế chứng minh, hắn nghĩ nhiều rồi.
Duệ Thư Bạch chạy nhanh như vậy, là do sợ sẽ có một anh bạn béo ú rơi trúng cậu lần nữa, vả lại, Lục Huyền Âm vừa vứt con sâu đi, cậu còn ám ảnh cái chỗ đó.
Có ai hỏi tại sao cậu sợ sâu, vậy thì cứ tưởng tượng, một bầy sâu lông lúc nhúc rơi trên người đi, sau đó sẽ hiểu được cảm giác của cậu.
Lúc đó cậu còn nhỏ, đi chơi lung tung, cuối cùng đụng trúng nhánh cây đầy sâu...!
Cậu còn nhớ cảm giác từng con từng con bò trên tay, tóc rồi chân...!
Nghĩ tới lại rùng mình.
Nhớ lại dáng vẻ của mình khi nãy, Duệ Thư Bạch chỉ muốn đập đầu thôi.
Mất mặt quá đi, nhưng mà do ám ảnh tâm lý nên cậu cũng không còn cách nào khác.
Còn chuyện Lục Huyền Âm đem sâu ra trước mặt cậu, Duệ Thư Bạch đã quẳng ra sau đầu.
Dù sao thì hắn đã cứu cậu một mạng rồi, chút chuyện nhỏ đó không quan trọng.
Nhưng mà, tối đó lại có người mất ngủ.
....!
Mẹ Duệ đến thăm con trai vài ngày, thấy cậu vui vẻ lại an ổn thì bà cũng yên tâm, sau khi ở đến năm ngày thì bà cũng về thành phố A.
Trước khi đi bà còn dặn Duệ Thư Bạch phải ngoan ngoãn học hành, dù yêu đương nhưng không được xao lãng việc học.
Duệ Thư Bạch đương nhiên là vâng lời.
Bà còn hầm một nồi canh, không phải canh gà hầm với củ như hàng ngày, mà là gà hầm củ sen, đổi thành phần thì mùi hương liền thay đổi.
Rõ ràng đều là gà, nhưng hòa quyện với củ sen liền mang theo mùi thơm nức mũi.
Lục Huyền Âm đang âu sầu chuyện con sâu thì lại được mời một bát canh hầm nữa.
Cả người như được vớt lên từ hố sâu ân hận, tắm mát trong gió xuân.
Từ đó, hắn dường như được thần may mắn phù hộ...?
____
Bà chủ Đình: Muốn có vợ thì lạnh lùng lên, bớt chơi dại lại, không thì tui cho nam phụ ra sàn bây giờ ????
Đại tá:...!
Kinh nghiệm xương máu ha (/).