Quan Thần

chương 1151: thưởng trà bàn việc, được biết mọi việc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Bằng Phi từ Trưởng ban thư ký chuyển lên đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đó được xem là một bước tiến nho nhỏ, đáng để chúc mừng. Vương Bằng Phi không nói gì, cười ha hả:

- Không nói nữa, bây giờ nói gì cũng còn quá sớm. Nhưng thật ra ứng cử viên cho vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, hiện tại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bước đầu lấy một ý kiến, chưa được đưa lên Hội nghị để thảo luận.

Hạ Tưởng không khác gì gặp hỏa, không vòng vo mà nói luôn:

- Là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, tôi rất quan tâm đến thành viên của toàn bộ bộ máy Thành ủy.

- Cậu không phải nói giọng trịnh thượng vậy đâu.

Vương Bằng Phi lại cười,

- Cậu là người đứng đầu, cậu có quyền lên tiếng, Tỉnh ủy cũng sẽ trưng cầu ý kiến của cậu. Có ba người để chọn, đó là An Bằng Hữu, Phó Hiểu Bân và Ngô Ký Căn.

Quả nhiên có An Bằng Hữu, Phạm Tiến không nói sai, chẳng qua cố ý sắp thêm Phó Hiểu Bân, rõ ràng là có ý thử Hạ Tưởng và muốn xem phản ứng của Hạ Tưởng như thế nào.

Hạ Tưởng liền nghĩ, tạm thời vì vấn đề của Lưu Kiệt Huy mà hắn và Phạm Tiến ở cùng một trận tuyến, tuy nhiên đó chỉ là mối quan hệ tạm thời chứ không dài lâu được. Hắn không tín nhiệm Phạm Tiến, có lẽ Phạm Tiến cũng không tin tưởng lắm ở hắn.

Đối với việc không đề danh Thường Hào và Chu Duệ Nhạc, mà lại đề danh Phó Hiểu Bân, Hạ Tưởng cũng đoán được dụng ý của Mai Thái Bình, Thường Hào và Chu Duệ Nhạc đều là Phó giám đốc sở, nếu đến Tần Đường là điều chuyển ngang, không có ý nghĩa lớn, nhất là Thường Hào, bản thân Thường Hào là Ủy viên thường vụ thành ủy Thiên Trạch, Trưởng ban Tuyên giáo, nếu chuyển đến Tần Đường, vị trí không thay đổi, cấp bậc cũng vậy, tương đương là không công, lãng phí một ghế trống tốt.

Còn hiện tại Chu Duệ Nhạc là Phó thị trưởng, với kinh nghiệm của anh ta sớm muộn gì cũng vào Hội nghị thường vụ, Ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng so với Trưởng ban Tuyên giáo thì quyền lực lớn hơn nhiều.

Phó Hiểu Bân hiện tại đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ Quận ủy quận Hạ Mã, là Cục trưởng, lần này nếu có thể thuận lợi thăng tiến vào ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Tần Đường, Trưởng ban Tuyên giáo, tương đương có một bước tiến lớn, quan trọng là vượt qua Cục trưởng đến Phó giám đốc sở.

Thực ra mong muốn ban đầu của Hạ Tưởng, vẫn là muốn đề cử Thường Hào hoặc Chu Duệ Nhạc, bởi vì hai người này có đủ kinh nghiệm, với điều kiện bổ nhiệm nhân sự của Tôn Tập Dân thì đề cử Thường Hào hoặc Chu Duệ Nhạc sẽ dễ dàng được thông qua, đề cử Phó Hiểu Bân thì hơi phiêu lưu, dễ dàng bị Tôn Tập Dân lấy lý do phản đối.

Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được ý định của Mai Thái Bình, dù sao Mai Thái Bình phải rời khỏi tỉnh Yến rồi, cũng không sợ phải đối chọi gay gắt với Tôn Tập Dân về vấn đề nhân sự trong lần cuối cùng này nữa. Chỉ có điều như thế không chừng khiến Tôn Tập Dân hiểu lầm hắn và Mai Thái Bình có liên kết trong chuyện này.

Mai Thái Bình có thể đi là xong, Tôn Tập Dân lại ở lại tỉnh Yến thêm vài năm, thậm chí có khả năng nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Yến.

Nhưng trước đó Mai Thái Bình và hắn chưa hề trao đổi, đã đề cử lên, hơn nữa nếu Vương Bằng Phi đã biết kết quả, có thể nói kết cục đã định, nói cái gì cũng đã muộn rồi.

Chỉ mong Mai Thái Bình có thể khiến Phó Hiểu Bân thuận lợi thông qua ở Hội nghị thường vụ, Hạ Tưởng biết rõ hiện tại hắn không nên nhúng tay vào nhiều nữa, nếu không sẽ thể hiện sự không tín nhiệm đối với Mai Thái Bình, nếu việc đề danh đã phó thác cho Mai Thái Bình, thì phải để một mình y phụ trách đến cùng, giữa đó lại tìm thêm một người khác, sẽ phạm vào kiêng kị, huống hồ Mai Thái Bình vẫn là Phó bí thư phụ trách nhân sự?

Tuy nhiên để thông qua ở hội nghị thường vụ, phải có sự ủng hộ của Vương Bằng Phi, Hạ Tưởng liền kín đáo nói:

- Đồng chí Hiểu Bân là một người không tệ, trước kia cùng ở quận Hạ Mã, chúng tôi rất hợp.

Vương Bằng Phi dĩ nhiên hiểu được ngụ ý của Hạ Tưởng, lại nói:

- Hạ Tưởng, tôi phải nói trước với cậu, vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường khá khó giải quyết, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt, kinh nghiệm của Phó Hiểu Bân còn kém một chút.

Đoán chừng ảnh hưởng của Tôn Tập Dân không hề nhỏ. Nói chuyện với Vương Bằng Phi xong, tâm trạng Hạ Tưởng hơi nặng nề một chút. Cũng không phải oán giận Mai Thái Bình đề cử Phó Hiểu Bân là rất nguy hiểm, Mai Thái Bình có thể mạo hiểm, nhưng hắn phải vững vàng.

Nhưng Tỉnh ủy bổ nhiệm lại không trong phạm vi ảnh hưởng của hắn, hắn lo nghĩ, cầm điện thoại gọi cho Mai Thái Bình, không ngờ Mai Thái Bình không ở tỉnh Yến, y đã đi Bắc Kinh. Hạ Tưởng buồn bực, tình hình khẩn cấp như vậy, Mai Thái Bình lại không ở tỉnh, chẳng phải tạo điều kiện cho người khác ung dung sắp đặt sao?

Vừa định gọi di động cho Mai Thái Bình thì đúng lúc Mai Thái Bình gọi cho hắn: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Hạ Tưởng, tôi đang ở Bắc Kinh, chúng ta cần gặp mặt, có việc lớn rồi.

Giọng nói Mai Thái Bình khá nghiêm trọng, không phải là nói đùa.

Với cấp bậc hiện tại của Mai Thái Bình, nếu y nói có việc trọng đại xảy ra, thì chắc chắn là có việc lớn rồi.

Mai Thái Bình chỉ nói một câu rồi ngắt điện thoại, Hạ Tưởng biết chuyện này không tiện nói qua điện thoại. Hơn nữa Hạ Tưởng biết Mai Thái Bình đã nhiều năm, y chưa bao giờ nghiêm túc như lần này.

Việc này không nên chậm trễ.

Hạ Tưởng giải thích một tiếng với Lương Thu Duệ, kêu Bành Vĩnh lên đường đến Bắc Kinh gấp – hắn không dẫn theo Từ Tử Kỳ, để Từ Từ Kỳ ở Tần Đường tiện hơn, bởi vì hắn gặp Mai Thái Bình còn có việc công việc tư.

Hạ Tưởng để Từ Tử Kỳ ở lại Tần Đường xem như là đi đúng một nước cờ, bởi vì khi hắn rời khỏi Tần Đường, Tiểu Quỳ đã xảy ra chuyện.

Hơn ba tiếng sau Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, đến quán trà Xuân Thu nằm ở khu Đông Thành Bắc Kinh.

Quán trà được trang hoàng rất đặc sắc, đặt tên là Xuân Thu, quán trà mang phong cách cổ kính, rất khác biệt. Hạ Tưởng vừa bước vào cửa liền có cảm giác mình lạc vào thời ngày xưa, nhân viên phục vụ cũng mang trang phục cổ trang, các cô lại có dáng người cao gầy, khiến cho người ta cảm thụ được cái đẹp thanh khiết.

Bởi vì gặp Mai Thái Bình, lái xe đi cùng sẽ không thích hợp nên Bành Vĩnh liền tìm cho mình một chỗ nghỉ ngơi, Hạ Tưởng đi theo người phục vụ, lối đi được trang trí bằng nhiều bức họa cổ, rồi đến một căn phòng, ngoài có đề ba từ Phong Nhã Tụng.

Phong cách Mai Thái Bình không thấp, Hạ Tưởng đang trong lòng tán thưởng Mai Thái Bình, đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu lên liền sợ ngây người, ngồi đối diện với Mai Thái Bình là Quan Viễn Khúc.

Hạ Tưởng rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ Mai Thái Bình luôn miệng nói có việc trọng đại, hắn vội vàng tới, không nghĩ Quan Viễn Khúc đã ở đó.

Đối với Quan Viễn Khúc, Hạ Tưởng cảm giác rất phức tạp, bởi vì tin đồn rằng Quan Viễn Khúc được người đứng đầu nhiệm kỳ trước chỉ định là người nối nghiệp và hiện giữ vị trí và có đường hướng khác với Tổng bí thư đương nhiệm, hơn nữa Quan Viễn Khúc là người thuộc Đảng Thái Tử, không ngoài dự kiến, y là người ủng hộ cho thế lực gia tộc.

Trước kia Hạ Tưởng không đoán được đường lối chính trị của Quan Viễn Khúc, trải qua vài lần tiếp xúc, hơn nữa giữa Mai Thái Bình và Quan Viễn Khúc có mối quan hệ thân thiết, giờ đây hắn đã biết rõ lập trường chính trị của Quan Viễn Khúc trên cơ bản có khuynh hướng thế lực gia tộc.

Hơn nữa thời gian trước Ngô Tài Dương đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức Trung ương, đợi sau khi Quan Viễn Khúc lên nắm quyền, chỉ e rằng thế lực gia tộc sẽ lại tiến thêm một bước lớn mạnh.

Hạ Tưởng tiến vào chào hỏi Quan Viễn Khúc và Mai Thái Bình, Quan Viễn Khúc và Mai Thái Bình đều ngồi tại chỗ và khẽ gật đầu. Mai Thái Bình tươi cười, còn Quan Viễn Khúc chỉ khẽ cười, quan sát Hạ Tưởng một lúc rồi nói:

- Hạ Tưởng gầy và đen đi một chút.

Mai Thái Bình cười:

- Hạ Tưởng chưa trắng bao giờ.

Hai người cùng mỉm cười, giống như sự thân thiết của bề trên đối với vãn bối vậy.

Hạ Tưởng cũng thấy vô cùng thoải mái, Mai Thái Bình còn được, đã nhiều năm làm bạn cùng hắn, Quan Viễn Khúc đối với hắn cũng có cảm tình, bất kể thế nào, đối với hắn mà nói đó là những điều tốt đáng để tự hào.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Mai Thái Bình nói:

- Đối với sự phát triển của Tần Đường sau này, Hạ Tưởng, cậu có ý kiến gì không?

Ngay trước mặt Quan Viễn Khúc mà hỏi về tình hình Tần Đường, dĩ nhiên có ý thử thách, hướng đi sau này của Tần Đường, trong lòng Hạ Tưởng đã có tính toán, liền đơn giản nói:

- Xây dựng một thành phố văn hóa, xây dựng một thành phố mạnh mẽ về kinh tế, xây dựng một thành phố an cư, xây dựng một thành phố ven biển, là mục tiêu dài hạn của Tần Đường, mục tiêu trước mắt chúng ta tiêu hao 1/3 năng lượng của tỉnh để tạo ra 1/5 tổng sản lượng kinh tế tỉnh Yến. Sau này, qua vài năm cố gắng, thực hiện mục tiêu "Một tăng một giảm", tức tổng sản lượng kinh tế tăng từ 1/5 đến 1/4 toàn tỉnh, tổng năng lượng tiêu hao giảm từ 1/3 xuống 1/4.

Hạ Tưởng không nói chi tiết mà chỉ khái quát, bởi vì hắn biết Quan Viễn Khúc cũng không có thời gian để nghe hắn tỉ mỉ trình bày và phân tích kỹ càng, ở một góc độ nào đó mà nói, hắn là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, Bí thư phải có cái nhìn tổng thể, là hướng đi tổng quát, còn cụ thể tiến hành thế nào là chức trách của Thị trưởng, nếu hắn nói tỷ mỉ quá mức cũng có nghĩa là hắn không thoát được cái bóng của một Thị trưởng.

Bí thư cần phải làm gì? Là chỉ ra hướng đi, một đường hướng đông, còn về phần hướng đông như thế nào, qua sông bắc cầu gặp núi mở đường đó là vấn đề mà Thị trưởng quan tâm, hắn chỉ cần chỉ đạo phương hướng chính xác. Nếu hắn không làm được những việc như nắm lớn bỏ nhỏ, có cách nhìn vĩ mô, như vậy coi như đã thất bại với vị trí Bí thư ở Tần Đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio